Dịch: Kogi
Bố của bạn mãi mãi là bố của bạn.
An Minh Hối không biết ai là người đầu tiên nói câu này, nhưng anh biết câu nói này cực kì chính xác.
Bây giờ Noah không thể sử dụng ma pháp, còn mất luôn sức mạnh thuộc về thần linh, thế nhưng y vẫn có cách khiến người ta bị tra tấn đến chết.
Đối với các ma pháp sư trên đại lục, ma lực nhiều hay ít và số lượng ma pháp tu luyện hoàn toàn không thể quyết định người đó có mạnh hay không, kiến thức về Quy Luật cũng như tinh thần lực mới là tài sản quý báu nhất của một ma pháp sư.
Mà Noah thì gần như hiểu hết về Không Gian Gương Mẫu này, ngoài ra còn có tinh thần lực dồi dào để phát huy ưu thế đó.
Ám tinh linh Rhode lúc trước cũng bị Noah dùng tinh thần lực xâm nhập vào Quy Luật thế giới, sau đó cưỡng chế xóa sạch sự tồn tại của đối phương. Mặc dù cách làm này tiêu hao rất nhiều tinh thần lực và còn khơi dậy cơn phát tình, tuy nhiên vẫn không thể phủ nhận tính uy hiếp của nó.
Sau khi đánh dấu tạm thời xong, Noah ôm chặt An Minh Hối, cảm giác như đang được ngâm mình trong ánh nắng mặt trời ấm áp với mùi hương dễ chịu khiến y hết sức yên tâm.
Mỗi lần y lộ ra mặt yếu đuối của mình, thiên sứ này đều dịu dàng trấn an và chăm sóc y như vậy, anh giải quyết ổn thỏa tất cả mọi thứ, gần như khiến y sinh ra ảo giác, dường như thiên sứ phản bội đứng trước mặt y bây giờ mới là thần linh toàn năng thực sự, còn y chỉ là một kẻ vô dụng mất hết sức mạnh mà thôi.
An Minh Hối cảm thấy lần này nhân vật chính ra tay rất nặng, đồng thời biểu hiện cũng rất kỳ lạ, đặc biệt là dạo gần đây.
Mấy ngày nay, thần tối cao tiền nhiệm có thể giết người bằng ý nghĩ tự nhiên lại đam mê làm việc nhà.
Mà nói vậy cũng không đúng lắm, chính xác là dạo này Noah hứng thú với tất cả những việc mà y có thể làm được.
Rõ ràng là An Minh Hối có thể dùng ma pháp để xử lý hết mọi việc một cách nhanh gọn, nhưng Noah lại cứ thích dùng cách nguyên thủy nhất - tự thân vận động. Mà y thì chưa từng nấu cơm giặt quần áo bao giờ, động việc nào là hỏng việc đó, nhìn trông đến là chật vật, bộ dạng đó vừa buồn cười vừa có phần đáng thương.
Còn đôi mắt vàng kim từng thờ ơ ngạo mạn không chứa bất cứ thứ gì kia cũng bắt đầu phản chiếu chút gì đó, ít nhất thì bây giờ, thỉnh thoảng An Minh Hối có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt Noah, cùng với một chút băn khoăn và sợ hãi được che giấu rất kĩ.
Anh hoàn toàn thấu hiểu cảm xúc đó, y từng sở hữu sức mạnh vượt trên tất cả, sau khi mất đi chắc hẳn sẽ rất hụt hẫng, mặc dù anh thấy Noah bây giờ vẫn không hề yếu ớt chút nào...
An Minh Hối ngồi trên chạc cây, quan sát Noah ở bên dưới đang cố gắng dùng que củi và hòn đá nhóm lửa, mặt mũi lấm lem bụi bặm, chân mày nhíu chặt, cuối cùng anh cũng không đành lòng nhìn động tác vụng về như sắp làm chính mình bị thương của Noah nữa, dứt khoát nhảy xuống giành lấy hòn đá từ tay y, nhẹ nhàng nói: “Ngài đã làm rất tốt, việc còn lại cứ để đó cho tôi.”
Anh đã quen bày tỏ thiện chí với mọi người, quen với việc khen ngợi và an ủi khi người khác thất bại, anh cảm thấy đây là việc quá đỗi bình thường, vì vậy không chú ý đến ánh mắt đột nhiên hơi thay đổi của Noah.
Sau khi làm lành vết trầy xước ở ngón tay Noah, An Minh Hối loáng cái đã nhóm xong đống lửa nhỏ. Lúc ngoảnh đầu lại, thấy Noah lại đang dò xét miếng thịt thú đã được sơ chế sạch sẽ bên cạnh, anh quyết định chủ động tìm việc gì đó cho y làm.
“Tuy thỉnh cầu này có hơi thất lễ, nhưng liệu ngài có thể chải lông giúp tôi không?” Vừa nói anh vừa xách miếng thịt kia xiên lên nướng, “Dạo này tôi không chăm sóc mấy, chắc là trông rối lắm hả.”
Trong lúc trò chuyện, anh cũng nghĩ xem nên đưa cho Noah công cụ gì thì thích hợp, thế nhưng chưa nghĩ ra thì đã cảm thấy có một bàn tay ấm áp sờ lên cánh mình, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt các sợi lông vũ.
Cánh của thiên sứ hơi nhạy cảm, bị sờ như vậy khó tránh khỏi sẽ gây ra cảm giác kỳ lạ. Nhưng đây là một lần hiếm hoi Noah làm tốt việc được giao, vì vậy An Minh Hối không định lên tiếng bảo y dừng lại.
“Ngươi muốn gì ở ta?”
Bất thình lình nghe được câu hỏi như thế này, An Minh Hối ngẩn người, sau đó mới mỉm cười hỏi lại: “Tôi có thể lấy được gì ở ngài chứ?”
Đúng vậy, anh có âm mưu gì được chứ? Chỉ cần anh muốn, giết Noah cũng chẳng phải việc gì khó.
“...” Không biết có phải ảo giác hay không, An Minh Hối cảm thấy bàn tay đang vuốt lông mình hơi gia tăng sức lực, người đằng sau hỏi: “Vì sao?”
Để giảm thiểu tối đa số lần nói dối, sau khi suy nghĩ kĩ càng rồi anh mới đáp: “Vì nhờ có ngài nên tôi mới tồn tại trên thế giới này, đây vốn dĩ là số phận của tôi mà.”
“Thế nên không cần bắt ép bản thân thái quá, đối với tôi, dù là thần linh đi nữa cũng không cần giữ một hình tượng hoàn hảo đâu, ngài đã rất mạnh mẽ rồi, thỉnh thoảng dựa dẫm vào tạo vật của mình thì có gì không tốt chứ?”
Sau một thoáng im lặng, Noah hạ giọng nói: “Tất cả chủng tộc tín ngưỡng thần linh đều có mưu cầu riêng.”
“Điều này thì đúng là tôi không thể phủ nhận được.” Tín đồ cầu xin sự che chở của thần linh, thần nhận được sức mạnh tín ngưỡng, xưa nay vẫn vậy, “Tôi không thể thay đổi suy nghĩ của ngài, cũng không thể đòi hỏi sự tin tưởng ở ngài, nhưng không sao, chỉ cần ngài vui là được.”
Vui là được, ngoài điều đó ra An Minh Hối không còn mong gì hơn ở Noah nữa, chỉ cần y luôn vui vẻ thoải mái, tâm trạng ổn định, đừng động tí lại lên cơn phát tình hoặc chẳng nói chẳng rằng ăn mòn người ta từ trong ra ngoài là được.
Noah không thể phân biệt được câu nào của thiên sứ là nói dối, câu nào là lời nói thật. Y không nhìn thấu đối phương, điều đó luôn khiến y cảm thấy lo lắng.
Phàm là các chủng tộc tín ngưỡng thần linh thì đều có mưu cầu riêng. Nhưng bây giờ y không thể ban phát bất kì lời chúc phúc hay phần thưởng gì nữa, gần như là không còn giá trị đặc biệt gì, tuy dùng tinh thần lực tiêu diệt sự tồn tại có ai đó là một cách hữu hiệu, thế nhưng vì tiêu hao thể lực nên cũng không thể thường xuyên sử dụng.
Có thể nói, sự hiện hữu của y không có giá trị gì đối với An Minh Hối, thậm chí y còn phải dựa vào đối phương mới có thể tồn tại. Chính sự thật này khiến Noah cảm thấy lo lắng bất an, đồng thời không biết làm thế nào để dẹp yên thứ cảm xúc kỳ lạ đó.
“Ngài thực sự không càn để ý đến suy nghĩ của những kẻ đó”, An Minh Hối lật xiên thịt, anh hiểu rõ tâm trạng hiện giờ của Noah từ đâu mà ra, “Ngài đã làm rất tốt rồi, Omega chỉ là một danh hiệu tạm thời thôi, nó không tượng trưng cho điều gì cả.”
“Ái chà chà, thiên sứ bé bỏng lương thiện quá, đúng là người thực hiện nhiệm vụ xuất sắc nhất của tôi có khác.”
Nghe thấy âm thanh vừa xa lạ vừa quái dị này vang lên, An Minh Hối lập tức cảnh giác đứng dậy, giang cánh chắn Noah sau lưng, nhìn chằm chằm cái bóng bất ngờ xuất hiện không chớp mắt.
Sở dĩ gọi là cái bóng là bởi vì đối phương gần như không có hình thái cố định mà nó ở trạng thái nửa trong suốt, bề ngoài không ngừng biến ảo lập lòe như chiếc TV đời cũ bị hỏng, lúc thì biến thành một cô gái ăn mặc lộng lẫy, lúc thì biến thành một lão ăn mày già, lúc lại biến thành gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí còn biến thành đủ mọi chủng tộc phi nhân loại khác nữa, mỗi dáng vẻ đều không giữ quá 10 giây.
“Đừng nhìn người ta như vậy mà.” Thiếu nữ đáng yêu che mặt như đang xấu hổ, giọng nói cũng trong trẻo dễ nghe, “Tôi vội vàng đến đây thăm anh, làm gì có thời gian thiết lập ngoại hình chứ?”
An Minh Hối tròn mắt nhìn thiếu nữ nói được nửa câu đã biến thành một ông già nhăn nheo, chỉ cảm thấy mình càng phải cảnh giác hơn, đồng thời lời nói của đối phương cũng khiến anh hơi căng thẳng, hỏi dò: “Anh là...”, nhà phát triển?
Từ ngữ không tồn tại ở thế giới này đã bị anh lược bỏ, nhưng hiển nhiên đối phương vẫn hiểu ý anh, hắn khoái trí gật gật đầu, dịch chuyển đến trước mặt anh, nói: “Có vẻ anh định bảo vệ cho người đứng sau nhỉ, nhưng anh muốn đối đầu với tôi thật sao? Bây giờ y còn chẳng xứng để nhìn thấy sự tồn tại của tôi nữa.”
Nghe xong câu này, An Minh Hối nghiêng mặt nhìn Noah đứng sau mình, đúng là y đang nhìn về phía nhà phát triển, tuy nhiên ánh mắt lại không có tiêu cự, nét mặt cũng lộ ra một chút vẻ hoang mang và kinh ngạc không thể che giấu, hiển nhiên y không nhìn thấy, cũng không nghe thấy nhà phát triển.
“Noah, mặc kệ tôi, rời khỏi đây đi, tôi sẽ đi tìm ngài sau...”
Chưa dứt lời, anh đã bị một sức mạnh vô hình trói lại nhấc bổng lên không trung, sức mạnh đó tựa như từng vòng dây thừng quấn chặt khiến anh không thể động đậy.
Ác ma có làn da màu tím cùng đôi cánh đen dí sát vào tai anh hạ giọng thầm thì: “Không phải sợ, tôi chỉ đến giao nhiệm vụ thôi. Chỉ cần anh giết hắn, tôi sẽ thả anh về thế giới của mình.”
An Minh Hối không nhúc nhích được nhưng anh vẫn biết Noah chưa đi, đang định nhắc lại lần nữa thì đã bị nhà phát triển ngắt lời: “Giờ là thời gian giao lưu của chúng ta, tập trung đi, đừng có để ý đến chuyện vặt vãnh.”
“Vậy thì tôi từ chối.” Anh cố gắng nghiêng mặt hòng tránh hơi thở phả vào tai mình khi nhà phát triển nói chuyện, “Tôi từ chối nhiệm vụ này, xin hãy dừng lại đi!”
“Anh không muốn suy nghĩ thêm sao?”
Đúng lúc An Minh Hối đang không biết làm thế nào để thoát khỏi sự trói buộc bất ngờ này thì anh nghe thấy Noah tức giận quát: “Dù là ai đi nữa cũng lập tức rời khỏi đây ngay.”
“Ái chà, hình như nhân vật chính của chúng ta giận rồi, anh tài thật đấy, lần nào cũng có thể mê hoặc người ta đến điên đảo.” Nhà phát triển hứng thú nói, sau đó điều khiển sức mạnh vòng trói khiến An Minh Hối xoay người lại nhìn hành động của Noah như đang mời anh xem biểu diễn.
Đôi mắt vàng kim sáng lấp lánh của thần linh lúc này ánh lên sự phẫn nộ tột cùng, khuôn mặt tuấn tú không thể thuộc về loài người giờ đây lạnh lùng không một biểu cảm tựa như pho tượng đá.
Noah rút dao găm bên hông ra rạch cổ tay mình, dòng máu màu vàng tràn ra từ miệng vết thương dài và mảnh, theo đó An Minh Hối cũng cảm thấy không gian đột nhiên trở nên hỗn loạn.
“Đó là máu của thần.” Nhà phát triển biến thành một con mãng xà uốn lượn trên không, nhàn nhã giải thích, “Tôi đã sửa lại kịch bản một chút, nhưng không thay đổi quỹ tích của nơi này, vì vậy mấy thứ này vẫn tồn tại.”
“Thực ra dù không có thần cách thì thần cũng vẫn là thần, nếu xét từ góc độ của con người thì chẳng phải hơi nực cười sao?”
“Nếu y chết ở đây, không gian này sẽ mang theo tất cả sinh vật bên trong chết theo. Vị thần tối cao này đang dùng chính mạng sống của mình để uy hiếp tôi đấy.” Quý phu nhân mặc bộ đầm lộng lẫy giơ quạt lông lên che miệng, cười khanh khách nhìn anh nói, “Thú vị thật, thần linh mà lại dùng mạng mình đổi lấy mạng cho một tín đồ, tại sao chứ? Anh nói xem y có thể làm đến mức độ nào đây?”
“Nếu biết dù có hủy diệt không gian này cũng không thể làm tôi tổn hại mảy may, không biết vị thần ngạo mạn của chúng ta sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký làm việc của thần linh
Mất đi sức mạnh và năng lực là mất đi giá trị.
Nhưng hắn vẫn công nhận giá trị tồn tại của ta, hết lần này đến lần khác.
...Đây cũng là những lời dối trá, hoặc là một bước trong quá trình lợi dụng ta ư?
(Phần bị bôi đen: Dù vậy đi nữa thì cũng...)
(Nói nhỏ --beep beep-- Truyện này không có hố đâu)