Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 76: Chương 76: Lông vũ chim non (9)




Dịch: Kogi

“Dạo này anh thường xuyên chủ động tấn công kẻ khác, quyết tâm muốn đưa Omega này ra ngoài rồi à?”

Tội phạm bị nhốt trong Không Gian Gương Mẫu gần như không tồn tại tình bạn, tuy nhiên không phải ai cũng kiểu vừa thấy mặt nhau đã hô đánh hô giết, ngay cả nguyên chủ cũng có vài người quen thỉnh thoảng có thể hòa thuận tán gẫu đôi câu, chẳng hạn như yêu tinh đang thoải mái ngồi bệt dưới đất này đây.

An Minh Hối ngồi ở tầng mây cao hơn, còn Noah thì ngồi trong lòng anh, nhắm mắt như đang ngủ say, hai tay vẫn ôm chặt eo anh không buông.

Omega sau khi bị đánh dấu nảy sinh cảm giác ỷ lại Alpha của mình là chuyện bình thường, có điều y thực sự ỷ lại một cách thái quá...

Một tay anh vòng quanh eo Noah để đề phòng người này bị ngã, bất lực cười nói với yêu tinh tên Gaddley: “Chúng ta đều đã ở đây lâu như vậy rồi, tạo ra chút biến động nhỏ có gì không tốt chứ? Dù sao cũng không thể ở đây mãi được.”

“Nhưng mà chỉ một người được ra ngoài thôi, trong hai người ắt phải có một người chết.” Đôi cánh trong suốt óng ánh sau lưng yêu tinh vẫy vẫy, nhìn thì đẹp mắt nhưng lời nói ra lại chẳng lọt tai chút nào, “Cứ ở đây cả đời thì sao chứ.”

“Chuyện đâu có đơn giản như vậy? Gaddley à, phong ba bão táp rồi sẽ đến thôi.” An Minh Hối thở dài, dõi mắt nhìn mây đen bắt đầu tụ lại ở đằng xa, “Nếu giết chóc là điều không thể tránh khỏi, vậy thì tôi buộc phải tìm cách để Noah sống sót.”

“Vậy rốt cuộc y là ai?” Gaddley ngửa mặt, ánh mắt dò xét nhìn về phía Noah, trông có vẻ khá là hứng thú, “Đừng có nói chuyện kiểu đó để lừa tôi, tôi biết thừa anh giỏi nói dối đến mức nào, cũng biết thừa anh sẽ không bất chấp tất cả vì tình yêu mà. Trừ phi việc anh muốn y sống sót cũng là giả, anh muốn giành được sự tín nhiệm của y để đạt được mục đích gì đó đúng không?”

Noah đang ngủ say hơi động đậy, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi An Minh Hối, sau đó lại dụi mặt vào hõm cổ anh, không thèm quay lại liếc mắt nhìn Gaddley, rù rì hỏi: “Có cần em giết quách cậu ta luôn không?”

Âm lượng không lớn lắm, giọng nói nghe còn vương cảm giác ngái ngủ, thế nhưng Noah cũng không bận tâm nếu đương sự Gaddley nghe thấy, vì vậy câu nói gần như thách thức này cứ thế lọt thẳng vào tai Gaddley.

Gaddley vốn đã là kẻ tính tình lập dị, cậu ta cũng chẳng lấy làm giận, ngược lại còn hào hứng hỏi thẳng Noah: “Các anh quen nhau trước khi vào đây à? Anh không biết An là một tên lừa đảo có số má hay sao? Anh tin là anh ta yêu mình thật à?”

Noah không có ý định để ý đến Gaddley, chỉ hé miệng liếm cổ An Minh Hối, giọng nói vẫn thản nhiên như cũ: “Đừng lừa em.”

“Cứ nói cho em biết tất cả mọi nguyện vọng của anh.”

Đến bây giờ, có thể nói An Minh Hối đã hiểu rõ sở thích của nhân vật chính trong thế giới này rồi.

Thế là anh lại giở giọng thần bí khó lường của nguyên chủ ra, đồng thời vươn tay xoa gò má Noah, cười nói: “Đương nhiên, tôi biết em sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng mà, tôi vẫn luôn tin chắc như vậy.”

Không ngoài dự đoán, vị thần rất ưa chiêu này lập tức đỏ mặt, biểu cảm lạnh lùng trên dung nhan gần như hoàn mỹ bị áng mây hồng làm nhạt bớt, sau đó y mê đắm nheo mắt lại, ngay cả hít thở cũng gấp gáp hơn nhiều.

Noah vòng hai tay ôm cổ An Minh Hối tỉ tê: “Làm đi.”

Bây giờ cách lần phát tình trước khoảng bốn tiếng đồng hồ, Noah thậm chí còn chưa vệ sinh thứ còn sót lại bên trong.

Từ đầu đến cuối Noah không hề nhìn Gaddley lấy một lần, như thể yêu tinh này không tồn tại. Mà sự thật cũng không khác là bao, đối với Noah, những chủng tộc thấp kém này suy cho cùng cũng chỉ là sự tồn tại nhỏ bé như con kiến bò dưới đất, thực sự không cần thiết phải để ý đến.

Nhưng An Minh Hối thì vẫn chưa thản nhiên được như vậy, anh hơi chần chừ trước đòi hỏi của Noah, ánh mắt lúng túng bất giác lướt qua Gaddley.

Chỉ vẻn vẹn một ánh mắt vô thức đó thôi nhưng lại bị Noah tóm được.

Thoáng chốc, anh nhìn thấy Gaddley mới vừa rồi còn tươi cười hứng thú nay hai mắt chợt nổ tung khói đỏ, bị cướp luôn thị lực.

Giây tiếp theo, yêu tinh vừa nãy còn nói chuyện với anh ngã gục xuống tầng mây dày, hoàn toàn mất đi sinh mệnh.

Những đám mây tạo nên Vân Thành có chứa nguyên tố ma pháp đặc biệt, tuy nhiên không thể chịu được trọng tải của người chết, vì vậy thi thể của yêu tinh nhanh chóng bị vùi dưới đám mây, có lẽ vài phút nữa sẽ xuyên qua tầng mây rơi xuống mặt đất.

Sức mạnh của Noah khôi phục rất nhanh, bây giờ y đã có thể dễ dàng giết chết Gaddley - một kẻ cũng được coi là có thực lực trong không gian này rồi.

Điều này cũng khiến An Minh Hối cảm nhận sâu sắc hơn câu nói “Thần suy cho cùng vẫn là thần” của nhà phát triển.

Nhưng lúc này thần linh lại chẳng tự ý thức mình là một vị thần, vẫn giữ nguyên tư thế dạng chân ngồi trên đùi anh, bắt đầu cởi quần áo của anh, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, thế nhưng vẫn cố chấp hỏi: “Giờ cậu ta không nhìn anh nữa rồi đó. Em giúp anh một việc rồi đúng không?”

Tuy không có giao tình sâu sắc gì nhưng An Minh Hối cũng không định ra tay với Gaddley sớm như vậy.

Anh mỉm cười dịu dàng nhìn Noah: “Phải, em giúp tôi rồi. Có điều thời điểm hơi sai lệch một chút, lần sau chờ tôi nhờ rồi em hãy ra tay được không?”

Nhân vật chính nào cũng có một mặt cố chấp đến điên cuồng, nhất là đối với những chuyện liên quan đến anh, anh nghĩ mình cũng tích lũy được kinh nghiệm tương đối phong phú khi xử lý những tình huống như thế này rồi.

Noah khẽ giọng đáp ứng, sau đó vội vàng tìm môi an Minh Hối, đôi mắt nheo lại đầy hưởng thụ, thúc giục: “Mau sử dụng em đi.”

Mùi hương ngọt ngào của Omega tỏa ra luôn luôn hấp dẫn Alpha của mình.

“Đừng vội vàng thế chứ”, An Minh Hối bật cười cản lại động tác của Noah, quay mặt sang nhìn tầng mây ở đằng xa, “Chúng ta còn một vị khách đang chờ kìa. Xin hỏi ngài đến đây có việc gì vậy giáo chủ đại nhân?”

An Minh Hối vô thức nghiến răng nhìn người đàn ông bước ra từ trong mây theo hướng An Minh Hối chỉ, con ngươi màu vàng óng tràn ngập sát ý lạnh thấu xương.

Người đàn ông này có ác ý rõ ràng với An Minh Hối.

An Minh Hối quen người đàn ông ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề này, trước khi vào Không Gian Gương Mẫu, đối phương từng là Hồng Y giáo chủ của tòa thánh, nhưng do tín ngưỡng cực đoan nên đã làm những việc vô cùng tàn nhẫn, là một tên điên chính hiệu. Còn nguyên chủ - thiên sứ sa đọa bị thần giáng chức tất nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt vị giáo chủ này, mặc dù trước đó bọn họ không có bất kỳ thù hận nào.

“Thứ sản phẩm lỗi vô liêm sỉ nhà ngươi!” Hai mắt giáo chủ đỏ ngầu vì căm hận, trông đáng sợ như một con ác quỷ, gã nhìn chằm chằm An Minh Hối đang ôm một Omega trong lòng, rít lên: “Dám dùng thân thể quý giá mà thần chí cao ban cho để làm chuyện bẩn thỉu nhường này! Tên Omega đê tiện này không xứng đáng có bất cứ dính líu gì với thần chí cao!”

Mỉa mai làm sao, có lẽ vị giáo chủ đại nhân này vĩnh viễn cũng không biết rằng Omega mà “sản phẩm lỗi” này đang ôm lại chính là thần chí cao vĩ đại.

Mặc dù giáo chủ điên khùng thật nhưng gã cũng sở hữu sức mạnh rất đáng gờm, vì vậy trước đây tuy đối chọi gay gắt nhưng nguyên chủ cũng không thể diệt trừ được gã.

Trên thực tế, dù là nguyên chủ hay An Minh Hối đều hoàn toàn không để bụng những lời nhục mạ của giáo chủ, bởi điều đó là không cần thiết.

“Không phải sản phẩm lỗi.”

Noah hiếm khi để ý đến kẻ nào ngoài An Minh Hối bỗng đáp lại lời gã, hơn nữa còn trừng mắt nhìn gã bằng ánh mắt có thể nói là cay nghiệt.

Một giây sau, người đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi An Minh Hối bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt giáo chủ, giơ tay tóm chặt cổ họng gã, nhấn mạnh lại một lần nữa: “Anh ấy là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ta, là sự tồn tại vĩ đại nhất trên đời này.”

“Sao tạo vật chất lượng kém như ngươi lại dám to gan sỉ nhục?”

Đôi đồng tử vàng rực lanh lẽo đến mức không giống như người sống.

Hiển nhiên giáo chủ cũng bị thực lực của Noah làm cho kinh hãi, nhưng điều kích thích gã là cách thức và thái độ nói chuyện của y, vẻ ngạo mạn và coi khinh tất cả chỉ thuộc về thần linh ấy cực kì rõ ràng.

Giáo chủ bị Noah chọc giận, gã phẫn nộ đỏ bừng mặt, mặc kệ yết hầu đang bị Noah bóp chặt, nói bằng giọng khàn đặc: “Kẻ đê tiện nhà ngươi! Ngươi có tư cách gì mà dám bắt chước thần chí cao vĩ đại! Ngươi đã sỉ nhục thần linh, ngươi phải chịu trừng phạt!!”

An Minh Hối đang bất lực quan sát trò khôi hài giữa thần linh và tín đồ đang diễn ra thì bỗng chạm phải ánh mắt của Noah.

Anh nhìn thấy lửa giận và cả sự ỷ lại trong đôi mắt đó.

Noah hỏi dò: “Bây giờ anh đã muốn giết hắn chưa?”

Vì vừa rồi An Minh Hối đã dặn nên dù y rất muốn giết chết kẻ ngu muội vô tri này nhưng không vội ra tay mà nghiêm túc hỏi ý kiến An Minh Hối.

Sau một giây sửng sốt, An Minh Hối liền mỉm cười lắc đầu: “Thôi, giữ lại giáo chủ đại nhân vẫn còn tác dụng. Chúng ta đi đi, tìm nơi nào đó yên tĩnh hơn là được.”

Thế là Noah dứt khoát buông tay, không bố thí thêm một ánh mắt nào cho kẻ này nữa, y quay trở lại bên cạnh An Minh Hối, vươn tay ôm hông anh, ánh mắt lại chỉ tập trung vào anh.

Dáng vẻ đó trông còn giống một tín đồ trung thành hơn cả những người đang quỳ trong giáo đường cúi đầu cầu nguyện.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường

Thần chí cao trốn sau màn che, yên lặng ngắm nhìn tạo vật xinh đẹp của mình.

Thần chí cao hơi nghiêng đầu, lắng nghe lời cầu khẩn của thiên sứ.

Thiên sứ quỳ bên ngoài thần tọa, hai tay đan vào nhau, khuôn mặt cúi thấp lộ rõ vẻ thiêng liêng và thành kính.

Thần linh ngày xưa không bao giờ nghe lời cầu nguyện của các tín đồ giờ đang quỳ sau màn che, dùng tư thế tương tự đan hai tay vào nhau, lặng lẽ cầu nguyện với thiên sứ.

- - Đừng bao giờ dừng việc cầu nguyện với ta. Hãy khen ngợi ta, mỉm cười với ta, cho ta ý nghĩa tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.