Dịch: Kogi
Trong quá trình nghiên cứu, Alois cần phải thường xuyên theo dõi cử chỉ hành động của vật thí nghiệm thông qua camera giám sát để đảm bảo không bỏ lỡ bất kỳ thay đổi quan trọng nào.
Rõ ràng vật thí nghiệm số 89 đặc biệt hơn tất cả những mẫu vật mà Alois từng nghiên cứu. Điểm đặc biệt thể hiện ở rất nhiều phương diện.
Chẳng hạn như vật thí nghiệm này lúc nào cũng vui vẻ, gặp ai cũng nở nụ cười thân thiện, giọng nói cũng rất ôn hòa, thậm chí Alois còn từng thấy đối phương ngồi một mình trên ghế, cười dịu dàng với cả lọ hoa trước mặt nữa.
Chẳng hạn như vật thí nghiệm không lúc nào có thể yên chân yên tay, khắp phòng cách ly thứ gì chơi được đều đã bị anh lấy ra ngắm nghía nghịch ngợm một lượt. Bó hoa tươi sáng màu được cắm trong phòng đã lâu không tránh khỏi khô héo, anh bèn thấm một ít nước vào cánh hoa rụng rồi dán thành hình mặt cười đáng yêu lên bức tường cách ly trong suốt như thủy tinh. Alois phải cho người mang hoa mới đến mỗi tuần để thay cho số hoa héo bị vật thí nghiệm dán dán vẽ vẽ lên tường kia.
Hoặc chẳng hạn như thỉnh thoảng vật thí nghiệm cũng hơi buồn chán, chỉ ngồi yên lặng một chỗ, thi thoảng cúi đầu nhìn hai tay mình, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn mấy bông hoa cắm trong ống nghiệm, sau đó dường như nhớ đến chuyện buồn gì liền cụp mắt xuống trông có chút đáng thương.
Alois không thể nào hiểu được những hành động đó của anh, hắn có thể phân tích hàm lượng của từng nguyên tố cấu tạo nên cơ thể của vật thí nghiệm, có thể tính toán được tình trạng thể chất cũng như mức độ phát triển trí tuệ của vật thí nghiệm nhưng lại chẳng thể nào hiểu nổi những cảm xúc tinh tế của người đó.
Bất tri bất giác, thời gian hắn quan sát vật thí nghiệm mỗi ngày càng ngày càng dài, cộng thêm báo cáo định kỳ của trợ lý, tất nhiên hắn cũng biết trong một tháng nay, cùng với sự lây lan trầm trọng của virus trong cơ thể, mẫu vật số 89 bắt đầu có dấu hiệu zombie hóa. Đầu tiên là ngón tay thon dài kia dường như không còn linh hoạt như trước, lúc chăm sóc mấy bông hoa thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận giật lìa mấy cánh, sau đó đến năng lực ngôn ngữ cũng bị ảnh hưởng, nói chuyện khó khăn hơn trước.
Alois ngồi trong phòng thí nghiệm của mình, cúi đầu chạy thử thiết bị để chuẩn bị cho thí nghiệm sắp tới, đột nhiên hắn nghe thấy một giọng nói hết sức buồn bã phát ra từ màn hình giám sát: “Thực ra... tôi vẫn luôn hy vọng mình có thể sống tiếp. Bởi vì dù chết bằng cách nào đi nữa cũng đều để lại tiếc nuối.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn qua màn hình mới biết vật thí nghiệm đang nói chuyện với bông hoa trên bàn. Vật thí nghiệm bảo rằng mình nói không lưu loát như trước, ít ra tâm sự với hoa cũng không bị nó giục, thế là tiếp tục chậm rì rì nói tiếp: “Tính ra thì tôi có một anh bạn trai vừa đẹp vừa giỏi, nhưng tôi lại thường xuyên đánh mất anh ấy, lần này không biết bao giờ anh ấy mới đến tìm tôi nữa, ừm... Có điều đến muộn một chút cũng được, anh ấy rất bám tôi, chẳng mấy khi để tôi ở một mình như thế này đâu, thỉnh thoảng trải nghiệm cảm giác xa nhau cũng mới mẻ lắm.”
Alois: “...” Rõ ràng hắn không biết anh đang nói đến ai, nhưng chẳng hiểu sao tim hắn bỗng hơi nhoi nhói.
Cùng lúc này anh chàng nào đó đang ngồi trong phòng tối nhìn trộm cảnh này cũng có cảm giác bị đâm xuyên tim.
Cúi đầu nhìn thiết bị đã bị mình điều chỉnh lộn xộn, Alois giơ tay day day ấn đường, hắn cảm thấy số 89 quả thực là mẫu vật kỳ lạ nhất mà hắn từng gặp, và đồng thời cũng khơi dậy khát khao khám phá của hắn: Rốt cuộc tại sao người này lại như vậy?
Hắn đã từng gặp vô số người bị lây nhiễm, bọn họ không điên điên khùng khùng ồn ào quấy phá thì cũng chìm trong tuyệt vọng chẳng nói chẳng rằng, một số người ban đầu còn giữ được bình tĩnh nhưng cũng không chịu đựng được quá lâu. Hắn chưa từng gặp ai có thể giữ được lý trí và sự ôn hòa suốt quá trình nghiên cứu như số 89.
Alois không thích cảm giác bản thân không lý giải được thứ mà mình hứng thú. Thế là hắn dứt khoát bỏ thiết bị trong tay xuống, đứng dậy đi đến phòng cách ly.
Có thể nói An Minh Hối khá kinh ngạc khi nhìn thấy Alois mở cửa phòng cách ly rồi bước vào.
“Anh Alois?” An Minh Hối ngạc nhiên nhìn đối phương, sau đó lại nhìn chiếc áo blouse giống hệt như chiếc lần đầu gặp anh hắn đang mặc trên người. “Anh vào đây mà không mặc đồ bảo hộ à?”
“Với mức độ lây nhiễm hiện tại của anh, phải mất hơn mười giây tiếp xúc trực tiếp mới có thể lây nhiễm virus cho người dị năng cao cấp.” Alois bình tĩnh trả lời: “Nhưng lực chiến của anh còn chưa đủ để chống đỡ một giây.”
An Minh Hối: “...” Đúng vậy thật, nhưng anh không cảm thấy nói như vậy tổn thương người ta quá sao?
Vẫn còn một nguyên nhân Alois không nói nhưng An Minh Hối vẫn tự hiểu: Trong viện nghiên cứu này, không một ai có tư cách chất vấn quyết định của Alois.
Anh bất đắc dĩ nhìn Alois ung dung ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, An Minh Hối hỏi thẳng: “Xin hỏi anh đến đây có chuyện gì không?”
“Test tâm lý.” Biểu cảm và ngữ khí của Alois không hề dao động, hắn giống như một người máy vô cùng tinh xảo đang vận hành, “Prometheus, khởi động chế độ phát hiện nói dối, bật chức năng ghi âm và ghi hình.”
“Khởi động thành công.”
An Minh Hối: “...Test tâm lý?”
“Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi. Sau đó anh sẽ nhận được phần thưởng tương ứng với kết quả đánh giá và mức độ phối hợp của mình. Nếu anh nói dối hoặc không chịu phối hợp, tôi sẽ cân nhắc đến việc cưỡng chế đọc thông tin từ não bộ thông qua máy kiểm tra ký ức.” Alois nói ra những điều vô cùng đáng sợ bằng giọng điệu như đang làm việc công minh vậy, hơn nữa có vẻ như hắn không hề cảm thấy việc này có vấn đề gì hết: “Mong anh sẽ hợp tác, máy kiểm tra lý ức vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu, cơ chế cụ thể hóa trí nhớ thành hình ảnh trực quan chưa ổn định lắm, tôi không muốn nhận về một bản ghi bị lỗi.”
Trước đây An Minh Hối chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của thiết bị kiểm tra ký ức này, chắc hẳn đó là thành quả nghiên cứu hồi xưa của Alois nhưng chưa được công bố chính thức.
Cũng đúng, nếu như tận thế không xảy đến, có lẽ bây giờ Alois vẫn đang dốc sức nghiên cứu về ký ức con người, thậm chí có thể đã đạt được những thành quả vô cùng đáng mừng rồi cũng nên.
Đương nhiên An Minh Hối không muốn bị cưỡng chế đọc thông tin não bộ, vì vậy anh chọn ngoan ngoãn phối hợp với Alois.
Bởi vì lần kiểm tra này là quyết định bất ngờ nên không ai chuẩn bị bảng câu hỏi test trước, vậy nên Alois và An Minh hối sẽ dùng hình thức hỏi đáp trực tiếp.
Anh đoán Alois cũng có hiểu biết nhất định về tâm lý học, vì thế hắn mới có thể đặt câu hỏi một cách dễ dàng và chính xác như vậy, thiết nghĩ hắn mà đổi nghề sang nghiên cứu tâm lý học chắc cũng xuất sắc lắm.
Tuy nhiên câu hỏi được đưa ra càng sâu sắc và chi tiết, An Minh Hối lại càng cảm thấy phương hướng của bài test tâm lý này có gì đó sai sai. Chủ yếu thể hiện ở việc các câu hỏi đang dần trở nên chi tiết hơn, đã thoát khỏi phạm trù một bài test thông thường.
“Lý do anh chọn người bạn trai đó là?”
An Minh Hối: “...”
“Vừa rồi... anh giám sát tôi?”
Không nhận được câu trả lời mà mình muốn ngay lập tức khiến người luôn luôn theo đuổi hiệu suất cao như Alois bất mãn cau mày, hắn chỉ vào camera giám sát đằng sau An Minh Hối nói: “Camera giám sát không hề bị ngụy trang, câu hỏi này của anh rõ ràng là vô nghĩa.”
Alois nói năng hùng hồn chính đáng như vậy khiến An Minh Hối vừa tức vừa buồn cười, nhưng bây giờ lưỡi của anh không còn linh hoạt như trước, anh chỉ có thể nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Nhưng mà, cả hành vi lẫn câu hỏi của anh, đều đề cập đến vấn đề riêng tư của tôi, tôi cảm thấy không tiện trả lời.”
“Tôi không có bất kì hứng thú nào đối với đời sống tình cảm và vấn đề riêng tư của cá nhân An Minh Hối, nhưng tôi phải tìm hiểu tất cả các thông tin liên quan đến mẫu vật số 89, nếu anh không hợp tác, tôi buộc phải thay đổi phương thức tìm hiểu.”
An Minh Hối rất dễ tính, gần như anh chưa từng nổi giận với ai bao giờ, đối xử với người yêu cũng vậy, thế nhưng điều đó không có nghĩa là anh hoàn toàn không tức giận. Chẳng hạn như hiện giờ anh không thích thái độ ép buộc và lạnh lùng của Alois chút nào.
Dựa theo kinh nghiệm từ những thế giới trước để phán đoán, người nào thường xuyên tiếp xúc với anh, ngoại hình xuất chúng, năng lực nổi trội thì thường là nhân vật chính. Lần này anh bị nhốt trong viện nghiên cứu, Alois là người duy nhất thỏa mãn các điều kiện trên.
Mặc dù đối phương không có ký ức nhưng anh nghĩ thỉnh thoảng giận dỗi người yêu của mình một chút chắc cũng sẽ được tha thứ thôi nhỉ?
Thế là Alois trông thấy chàng trai đang ngồi trên chiếc giường đối diện với mình bỗng bật cười, nhưng lời nói ra thì chẳng dịu dàng như nụ cười đó chút nào: “Anh Alois này, anh đúng là cái đồ khó ưa, tôi không thích bị anh đối xử như vậy.”
“Tôi có thể trả lời câu hỏi của anh, tôi chọn người yêu của tôi là bởi vì anh ấy chưa từng làm tổn thương tôi, luôn sẵn sàng làm tất cả vì tôi, thậm chí tôi còn có thể không chút do dự khẳng định rằng mình là người quan trọng nhất trong lòng anh ấy.” An Minh Hối đứng dậy, vừa chậm rãi nói vừa đi đến bên Alois, khi nói đến câu cuối cùng anh đã đứng trước mặt đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng ấy, không hề sợ hãi mà mỉm cười: “Anh ấy nói thích ngắm tôi cười, thích đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, vậy liệu tôi có thể mạnh dạn đặt giả thiết rằng mình cũng có đặc quyền nhất định khi đứng trước mặt người khác không, ví dụ như anh?”
“Anh Alois, tôi cảm thấy rất buồn vì bị anh đe dọa, tôi muốn anh dỗ tôi, được không?” An Minh Hối nhẹ nhàng nói như đang làm nũng, sau đó đánh bạo cúi đầu hôn phớt lên má thiên tài, “Trước khi anh dỗ tôi vui, tôi sẽ không đáp ứng bất kì yêu cầu nào của anh đâu.”
“Hay là anh muốn giết tôi? Cũng chẳng sao, đằng nào tôi cũng bị nhiễm virus rồi, dù anh không ra tay tôi cũng không sống được bao lâu nữa. Nhưng tôi sẽ vì thế mà cảm thấy vô cùng đau lòng đấy.”
Nếu mấy trêu ghẹo trắng trợn này là người khác nói với Alois thì nhất định chỉ có một con đường chết. Nhưng lần này Alois chỉ lạnh lùng nhìn chàng trai trước mặt, đôi mắt màu xám tro lạnh như băng va vào nụ cười dịu dàng của đối phương, thoạt nhìn có vẻ không chút rung động.
An Minh Hối tiếp tục cười khúc khích nói: “Anh đẹp trai thật đấy, đeo kính sẽ hợp lắm cho xem. Tôi biết sau khi trở thành người dị năng tố chất cơ thể cũng được nâng cao hơn, tật cận thị cũng khỏi hẳn, nhưng mà tôi muốn nhìn thấy anh đeo kính, đây là yêu cầu đầu tiên của tôi, anh có thể đáp ứng không?”
Cùng lúc đó, Kate - người mười phút trước được cấp phép vào phòng giám sát để quét dọn vệ sinh - đã bị dọa suýt ướt quần.
Hôn viện trưởng của họ xong vẫn chưa chết, còn dám được đằng chân lân đằng đầu đòi hỏi tiếp, cứ tiếp tục thế này thì liệu anh ta có nên nghĩ đến viễn cảnh con cháu đầy đàn không!
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ
An Bảo tức giận: Tôi muốn anh dỗ tôi, anh đổi kịch bản xong liền chọc tức tôi, anh mà còn thế nữa là tôi giận thật đó.
Viện trưởng không có bất cứ động thái gì:...
# Có người bên ngoài bình tĩnh bên trong cho trí tưởng tượng bay xa #
# Bây giờ bắt đầu tính xem đẻ mấy đứa vẫn kịp nhỉ #