Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 10: Chương 10: Sắp bị tóm rồi (10)




Edit: Kogi

An Minh Hối cũng nằm trong thành phần những người kinh ngạc, anh vừa xào thức ăn trong nồi vừa bớt chút thời gian quay sang nhìn Chu Liễm Dung đang nghiêm túc xin lỗi mình mà dở khóc dở cười: “Đừng nghiêm túc thế, tôi chỉ đùa thôi mà, anh cứ coi như tôi đang ghen ghét với sự đẹp trai của anh đi.”

“Tôi thì lại thích khuôn mặt của anh hơn.”

Đột nhiên được người khác khen, cho dù đối phương là người cùng giới, An Minh Hối vẫn cảm thấy mất tự nhiên ho khan một tiếng, làn da trắng bóc hơi ửng hồng, anh giục Chu Liễm Dung: “Thôi, ở đây toàn khói dầu, anh ra ngoài tiếp tục quét dọn đi, lát nữa được cơm tôi sẽ gọi mọi người.”

Sau khi rời khỏi bếp Chu Liễm Dung cấp tốc xử lý xong cửa kính vừa rồi đang lau dở, rồi xách thùng nước ra chỗ cửa bếp, lau xong cũng không chịu đi, cứ im lặng đứng đó, mặc kệ những người khác loạn cào cào ở trong phòng.

Nấu xong món thứ ba, An Minh Hối đang sắp mâm thì nghe thấy tiếng cửa bếp bị kéo ra, Chu Liễm Dung nói: “Nấu từng này là được rồi.”

“...Sáu người đàn ông ăn có ba món sao đủ?”

“Của bọn họ thì để bọn họ tự làm.”

Anh cũng không coi lời của Chu Liễm Dung là thật, sắp xếp món ăn đã xong xuôi sang một bên, sau đó lại bắt tay vào chuẩn bị món mới, cười nói: “Thế thì bạc bẽo quá, dù sao chúng ta cũng phải có chút tình đồng nghiệp chứ...”

Chưa dứt lời, bỗng có hai cánh tay luồn qua dưới nách anh, mạnh mẽ ghìm chặt, mặc dù không đến mức khó thở, nhưng khi anh thử giãy dụa lại không chút lay chuyển.

Cứ như vậy kẹp An Minh Hối từ bếp ra ngoài, Chu Liễm Dung còn nghiêm trang giải thích: “Cho dù trên chương trình là công việc, bọn họ cũng nên nhờ đó mà trưởng thành, ít nhất là sinh hoạt thường ngày phải tự lo lấy.”

“Nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng giả vờ tin vậy.” Bị trấn áp bằng bạo lực, có vẻ anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác: “Thả tôi ra đi, đi bê đồ ăn của chúng ta ra.”

Một cách tự nhiên, trong lúc dùng cơm bọn họ nhận được “ánh mắt khiển trách” đến từ ba người ngoại trừ Cố Ngải, cảm nhận được ánh nhìn sau lưng, An Minh Hối xấu hổ không dám ngoảnh đầu lại, mà Chu Liễm Dung chính diện đón nhận ánh mắt này lại không có bất kì phản ứng nào, trông không có vẻ gì là áy náy.

Chắc đây cũng là một loại tài năng không tầm thường.

Buổi trưa cũng giống như buổi sáng, một lời khó nói hết.

Mặc dù trên lịch trình chỉ viết vài chữ đơn giản là buổi chiều làm việc, nhưng tất nhiên tổ chương trình đã sắp xếp hoạt động rồi, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn tham gia là được.

Sau khi ngồi xe đi đến địa điểm được chỉ định, An Minh Hối mới ngạc nhiên nhận ra rằng không chỉ sắp xếp hoạt động, tổ chương trình còn bố trí cả bục biểu diễn rồi, lúc bọn họ xuống xe thì thấy nhân viên công tác đang di chuyển hai cỗ máy lớn lên sân khấu.

Không chỉ có sân bãi và đạo cụ, đến fandom cũng sớm đã yên vị trên khán đài được bố trí tạm thời, vừa nhìn thấy sáu người họ từ trên xe xuống liền phát ra những tiếng gào thét chói tai.

Khán đài gần như toàn là các cô gái, lúc này An Minh Hối mới chợt nhận ra: “Chương trình của chúng ta... có phải dương khí quá thịnh rồi không?”, đến một nữ minh tinh cũng không có.

Tô Đạo Vu cười xùy một tiếng, chẳng quan tâm đáp: “Có gì khác đâu, dù sao ở đây cũng chẳng có ai định ghép CP tạo độ hot.”

“Không khéo là vì lo anh và anh Chu lần đầu lên chương trình tạp kĩ, sợ các anh ngại chăng?” Thi Tuyết Đồng cười híp mắt tiếp chuyện, vẫn không quên tiện thể bổ một đao cho đồng đội: “Tuy Cố Ngải cũng lên show tạp kĩ lần đầu, nhưng mọi người xem anh ta hiển nhiên không phải người dễ thẹn thùng.”

Trên thực tế An Minh Hối cảm thấy Chu Liễm Dung cũng không giống người dễ thẹn thùng, nhưng lúc này bọn họ đã sắp sửa lên sân khấu, vì vậy anh liền im lặng.

Người của tổ chương trình hình như sớm đã đoán trước được việc bọn họ không có mấy ai mang theo đồ dùng sinh hoạt, vì vậy đã thu dọn hết sạch vật dụng hàng ngày trong nhà, mà buổi làm thêm này tiến hành theo hình thức thi nhóm, thù lao nhận được không phải là tiền mà là đồ dùng sinh hoạt.

Trò chơi đầu tiên cực kì đơn giản, hình thức khá giống với trò giữ võ đài, hai người của hai nhóm ngồi trước chiếc máy, đeo tai nghe, xem video có yếu tố kích thích trên màn hình, cổ tay đeo máy đo nhịp tim, người nào có nhịp tim cao hơn thì bị loại, nếu sau năm phút vẫn chưa phân thắng bại, thì quyết định người có nhịp tim ổn định hơn trong năm phút là người chiến thắng, nhóm cuối cùng có người trụ lại sẽ là quán quân, sau đó dựa theo thứ tự loại bỏ mà chọn ra á quân.

Bản chất là một trò chơi thử lòng can đảm táo bạo và đơn giản.

Hai nhóm đầu tiên tiến hành thi đấu sẽ rút thăm để quyết định, An Minh Hối và Vu Ca bất hạnh rút trúng thăm đỏ, trở thành vật hi sinh của trò chơi đầu tiên.

Anh cầm thẻ trúc đỏ nhức mắt, quay sang nhìn Chu Liễm Dung vẫn bình chân như vại: “Tôi nói trước, tôi không giỏi trò này đâu đó”, càng không giỏi giữ vững nhịp tim trước hình ảnh kinh dị.

“Không sao.” Chu Liễm Dung thay đổi thói quen yêu cầu gắt gao với mọi việc trong cuộc sống, trả lời hết sức tự nhiên: “Chỉ là trò chơi thôi mà, cứ chơi thoải mái là được.”

Thái độ tùy tiện đến mức làm cho An Minh Hối hoài nghi không biết đây có phải Chu Liễm Dung hay không.

Trong tiếng hoan hô của người hâm mộ, anh ngồi lên ghế, đeo tai nghe và vòng tay đo nhịp tim, mặc dù anh cảm thấy hiện giờ người hoan hô đều là fans của Vu Ca, nhưng vẫn lịch sự quay lại mỉm cười với khán giả, sau đó mới đặt tầm mắt hướng lên màn hình.

Đoạn video thứ nhất chắc là để làm nóng người, vì vậy cũng không có tính hù họa mấy, chỉ là trích một đoạn võ thuật đặc sắc nhất trong phim hành động, mà trùng hợp lại là bộ phim Chu Liễm Dung đóng vai chính.

An Minh Hối thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng tâm thái thoải mái vui vẻ xem hết đoạn phim này.

Tiếc rằng năm phút sau anh vẫn bị thua trước một video có tính ma mị kinh dị, không chút luyến tiếc giao vị trí này lại cho Chu Liễm Dung.

Trong tiếng hò hét của người hâm mộ, An Minh Hối liền nhìn Chu Liễm Dung duy trì nhịp tim khoảng 80/phút đều đặn, mặt không đổi sắc loại bỏ hết Vu Ca rồi đến Tô Đạo Vu, sau đó bình tĩnh đợi Thi Tuyết Đồng ngồi xuống.

Tiếng la hét của khán giả đã không thể ép xuống được.

Thân là một phần tử trong fandom Chu Liễm Dung, lúc này An Minh Hối mới nhớ ra mình nên có chút bộ dạng của fan, thế là liền mượn nhân viên công tác một cái đệm ngồi, đứng dậy chạy ra chỗ khán đài, vừa cười vừa hỏi khán giả hàng đầu: “Xin lỗi chiếm chỗ một chút, tôi cũng muốn xem trận đấu từ góc độ của các bạn. Ngồi thế này không cản trở tầm nhìn của các bạn chứ?”

Chắc là người hâm mộ đã tự tiến hành tổ chức, những fans giơ bảng đề tên Chu Liễm Dung ngồi ở đây đều đeo tai mèo màu hồng, vài người còn mang cả găng tay chân mèo, một số đồ trang trí bảng cũng rất hợp rơ, ở viền gắn thêm lông tơ màu trắng.

Thấy An Minh Hối chủ động ra chỗ khán đài, người hâm mộ đều không nén được tiếng hoan hô, cô gái ngồi đầu tiên vội vàng lấy trong túi ra một chiếc tai mèo và một chiếc găng tay, mong chờ nói: “An ma ma! Anh đeo cái này cổ vũ lão Chu cùng bọn em được không!! Bọn em sẽ cổ vũ cho nhóm các anh!”

“?” Nghi hoặc một giây vì cách xưng hô kì lạ này, An Minh Hối lập tức bị ánh mắt sáng lập lòe của vòng vây người hâm mộ làm cho hoảng sợ, không dám từ chối thỉnh cầu của mấy cô gái, liền nói: “Được thôi, nhưng mà tôi đeo sẽ không hợp như các bạn đâu, đừng cười tôi đấy nhé.”

Theo yêu cầu của fan, anh đeo tai mèo và đi găng tay, sau đó An Minh Hối lập tức nghe thấy xung quanh bộc phát tiếng reo chói tai, một nửa số người hâm mộ vội vàng chụp ảnh, còn một nửa thì bỏ sạch hình tượng thục nữ hét về phía sân khấu: “Lão Chu ơi lão Chu!! Nhìn bên này nè nhìn bên này!! Mau nhìn An tiểu ca ca của anh á!!!”

Nhất thời, không chỉ có fan của Chu Liễm Dung, đến fan của những người khác cũng réo inh ỏi, âm thanh cực đại thực sự xuyên qua tai nghe vừa dày vừa nặng, Chu Liễm Dung quay mặt sang nhìn thoáng qua phía đó, động tác rõ ràng hơi khựng lại.

“Tít tít tít tít tít tít --.”

Máy đo nhịp tim của Chu Liễm Dung phát sáng đỏ đồng thời có tín hiệu cảnh báo bị loại, người hâm mộ xôn xao, không hẹn mà cùng quay sang nhìn máy hiển thị nhịp tim, liền phát hiện ra con số ổn định bất thường ở đó đang vọt lên tận 160, thậm chí vẫn tiếp tục gia tăng, cuối cùng chông chênh ở khoảng 180.

Người bị loại dường như không hề chú ý đến chuyện này, lập tức lấy điện thoại trong túi ra nhắm ngay An Minh Hối ở trên khán đài, người quen dùng điện thoại thông minh vừa nhìn đã biết là đang chụp ảnh.

“...” An Minh Hối giữ nguyên vẻ mặt sững sờ, hoang mang quay sang hỏi một fan nữ: “Tôi vốn định cổ vũ mà... Có phải tác dụng ngược rồi không?”

Làm đồng đội heo không phải ý định ban đầu của anh mà.

Thi Tuyết Đồng cũng tháo tai nghe xuống, đứng dậy, vô tội cười hỏi: “Vậy là nhóm chúng tôi nằm không cũng thắng hả? Cảm ơn An ma ma đã trợ công nha.”

“Phải đấy.” An Minh Hối bất đắc dĩ tháo găng tay và đội đầu xuống, trả cho fan vẫn đang hò hét chụp anh: “Xin đừng cảm ơn tôi, tôi không hề định trợ công kiểu này.”

Hơn nữa vì sao Thi Tuyết Đồng cũng gọi anh như vậy chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của An bảo:

Mặc dù vốn dĩ định ghép CP bán hint, việc này không sai.

Nhưng cứ có cảm giác sự việc thuận lợi đến mức khó tin.

Chu tiên sinh trông có vẻ nghiêm túc, nhưng đôi khi cũng rất thú vị.

Nhìn chung là một người dễ giao du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.