Dịch: Kogi
Lúc An Minh Hối về đến nhà, vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó một cục lông trắng lóa nhảy bổ vào lòng anh.
“Hồ ly bự mau tránh ra, trong này có kẻ xấu!”
Anh cúi đầu nhìn tiểu bạch hổ bám trên người mình, ngoại trừ lông tóc hơi rối ra thì không bị thương chỗ nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ôm hổ con cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ đứng trong sân.
“Chẳng hay các hạ muốn làm gì? Động tay động chân với một đứa trẻ hình như không hay lắm nhỉ?”
Huyền Vũ suýt nữa chết trong tay “đứa trẻ”: “...”
May phước thần hồn bị thương của Bạch Hổ vẫn chưa lành hẳn, nếu không ban nãy bị một chưởng toàn lực của Bạch Hổ tiên quân hồi sung sức, dù hắn am hiểu thuật phòng ngự đến mấy cũng dữ nhiều lành ít.
Còn Xích Nha thì hài lòng nằm cuộn trong lòng An Minh Hối, tiếc nuối nhìn Huyền Vũ trong sân, đồng thời ấm ức giơ móng vuốt nho nhỏ lên trình bày: “Hồ ly bự, da hắn dày quá, móng của ta đập đến phát đau rồi.”
“Ngươi chính là con hồ yêu đó ư?” Huyền Vũ nhíu mày, vẫn thận trọng chưa dám thu thuật phòng ngự quanh thân, nhưng lại không nỡ nhìn thẳng đồng liêu của mình hiện đang nằm trong lòng hồ yêu làm nũng, ngoan ngoãn như một chú mèo con: “Ta đến đón Bạch Hổ về tiên giới.”
“Thì ra là tiên quân, thực sự thất lễ quá.” An Minh Hối vừa nói vừa an ủi xoa bóp đệm thịt mềm nhũn cho Xích Nha: “Ta thấy tiên quân cũng là người ngay thẳng, vì vậy không giấu gì ngài, hiện giờ để Xích Nha về tiên giới ta không yên tâm.”
“Nếu không có chuyện gì cấp bách thì chờ thương thế của Bạch Hổ tiên quân lành hẳn rồi về cũng không muộn.”
“Meo áu ~.” Nệm thịt được nắn dễ chịu, hổ con cử động thân mình lộ ra cái bụng trắng muốt, phát ra vài tiếng mèo kêu khe khẽ: “Sau này cũng không muốn về tiên giới đâu, ta muốn hồ ly bự chơi với ta cơ.”
Huyền Vũ cảm thấy cả mắt lẫn tai của mình đều có vấn đề: “...”
Tuy đều là tứ linh, nhưng sự vật mỗi người bọn họ quản lý không giống nhau, mà Bạch Hổ chưởng quản chuyện nhà binh lúc nào cũng là người hung hãn nhất trong số bốn người bọn họ, mặc dù chưa từng nghiêm túc đấu với nhau một trận, nhưng nếu chiến đấu đơn độc e rằng cũng không phải đối thủ của Bạch Hổ.
Rốt cuộc con hồ yêu này đã cho Bạch Hồ thứ bùa mê thuốc lú gì đây?
“Tiên quân đừng lo, ta sẽ không làm gì Xích Nha đâu, dù ta có tư tâm cũng không dám to gán đối đích với tiên giới.”
Huyền Vũ cân nhắc một chốc, sau đó thu lại pháp quyết có thể thi triển bất cứ lúc nào, tỏ rõ thái độ của mình: “Mấy ngày nữa ta sẽ lại tới đây.”
“Đa tạ tiên quân lượng thứ.” An Minh Hối gật đầu, nhìn Huyền Vũ hóa thành một vệt sáng bay vút khỏi sân nhà.
Không một ai chú ý rằng, khi Huyền Vũ nói sẽ còn quay lại, mắt Xích Nha mở to hơn, ngay cả cái đuôi dài cũng khoái trá lắc lư qua lại.
Hay lắm, món quà cậu định tặng cho hồ ly bự sẽ còn quay lại.
Tất nhiên An Minh Hối không biết ban nãy là Xích Nha khơi mào cuộc chiến trước, anh tưởng là Huyền Vũ định dùng vũ lực để đưa Xích Nha đi, lúc này thấy đối phương đã rời đi liền vội vàng trấn an cục lông “hoảng sợ”: “Không sao rồi, lần sau gặp chuyện tương tự thì phải trốn đi thật nhanh, đứng lấy cứng chọi cứng. Có khó chịu chỗ nào không?”
Vừa nói anh vừa tuốt đuôi hổ con, chỉ một hành động tưởng như đùa giỡn, không ngờ Xích Nha bỗng nhiên run lên, phát ra một tiếng kêu ngọt ngào khác hẳn bình thường.
“Meo ư ư ~.” Tay hồ ly bự ấm ghê, tuốt đuôi thoải mái quá chừng: “Muốn tuốt nữa, muốn nắn móng vuốt, muốn được vuốt lông nữa!”
“Ài... Ngươi thật là...” Vẫn là bộ dạng này chẳng khá lên chút nào, bao giờ ngươi mới trưởng thành đây hả.
***
Nháy mắt đã một tháng trôi qua, tiết trời bắt đầu ấm dần, vết thương của An Minh Hối cuối cùng cũng hồi phục, kết giới trong rừng được anh bố trí lại, không cần lo sẽ có người tự tiện xông vào nữa.
Hội phiên mà đám tiểu yêu đều ngóng trông cuối cùng cũng được tổ chức.
Hội phiên bắt đầu từ lúc xế chiều, vì An Minh Hối nghĩ tiểu yêu trong núi đều đã thành tinh, không sợ đêm tối, vì vậy liền tổ chức hội đèn lồng vào buổi tối để gia tăng không khí lễ hội.
Ban đêm giăng đèn kết hoa khắp núi rừng quả là một cảnh tượng vô cùng rực rỡ.
An Minh Hối ôm Xích Nha đứng ở cửa sân, mỉm cười ôn hòa nhìn hội chùa náo nhiệt dưới chân núi, cảm thấy cảnh tượng đẹp như vậy nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy chán.
Mặc dù hội phiên không còn là điều gì mới mẻ, nhưng người lui tới các quầy hàng lúc này không phải con người mà lại là các loài động vật, cảnh tượng này trông thú vị cực kì.
“Hồ ly bự, đây là cái gì!”
Nhìn theo hướng hổ con chỉ, An Minh Hối trông thấy một con đom đóm đang bay lượn xung quanh hai người họ. Lúc này vốn không phải mùa đom đóm xuất hiện, nhưng nhờ sự bảo hộ của anh, khu rừng này vẫn luôn có sức sống hơn thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn thấy hoa cỏ hoặc chim muông trái mùa cũng là chuyện bình thường.
“Đây là con đom đóm.” An Minh Hối giơ ngón tay lên, con đom đóm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ liền đậu vào đầu ngón tay anh, dường như nó biết anh sẽ không làm tổn hại nó: “Một hai tháng nữa sẽ nhiều hơn, đến lúc đó ta dẫn ngươi vào rừng ngắm chúng nó.”
Xích Nha nhìn chằm chằm con vật đậu trên ngón tay hồ ly bự, nhìn một lát liền vẫy đuôi đuổi đom đóm đi, sau đó nhét đuôi mình vào tay hồ ly bự, làm nũng nói: “Hồ ly bự vuốt đuôi cho ta nha?”
Bây giờ hổ con không hay bám trên đuôi anh nữa, ngược lại nó thích được anh ôm vào lòng vuốt đuôi cho hơn, không biết nó thấy trò này có gì thú vị nữa.
Nhưng chuyện này cũng chẳng nặng nhọc gì, An Minh Hối không từ chối, vừa vuốt cái đuôi lông xù của nó vừa đi xuống núi, bước vào bãi tổ chức hội phiên náo nhiệt.
Anh vừa bước vào, đám động vật nhỏ đã lao tới ríu rít không ngừng.
“Nhược Hoa đại nhân! Ngài xem tượng gỗ ta thắng được nè!”
“Món này ngon lắm, Nhược Hoa đại nhân nếm thử đi!”
“Câu đố đèn bên kia khó quá chừng, Nhược Hoa đại nhân sang đó đoán cùng được không?”
An Minh Hối đã quen với tình cảnh thế này từ lâu, anh từ tốn đáp lại từng con tiểu yêu một, cuối cùng chúng nó cũng tiếp tục dạo chơi hội phiên, thỉnh thoảng còn mua cho Xích Nha mấy thứ ăn vặt hoặc món đồ chơi gì đó. Hội của yêu quái tất nhiên không cần dùng đến tiền, vì vậy anh đã tự tay làm một loại que gỗ thay thế cho tiền, có thể thu thập những que gỗ này thông qua các trò chơi, rồi dùng nó để mua thứ mình thích.
Là nhà cái, lần nào anh cũng thưởng cho quầy hàng giữ được nhiều que gỗ nhất một phần thưởng nhỏ, tuy không phải vật đáng giá gì nhưng cũng gọi là có giá trị lưu niệm.
“An Minh Hối.”
Bất thình lình nghe thấy tiếng truyền âm, bàn tay đang vuốt đuôi hổ con của An Minh Hối hơi khựng lại, bất đắc dĩ nói với Xích Nha đang thoải mái đến mức ngửa bụng lên trời: “Ta có chút việc ra đây một lát, ngươi ở đây chơi với đám tiểu yêu, không cần đi tìm ta.”
“...Méo meo meo?” Hoang mang mở mắt, Xích Nha thấy bóng dáng trước mắt loáng lên một cái, ngay sau đó mình đã rời khỏi vòng ôm ấm áp của hô ly bự, chỉ có thể đứng dưới đất nhìn theo bóng lưng An Minh Hối rời đi.
Sau khi tách ra khỏi Xích Nha, An Minh Hối một thân một mình đi ra bìa rừng, quả nhiên tìm được Bạch Mặc ở chỗ cũ - một nơi vắng vẻ bên ngoài kết giới, theo phản xạ có điều kiện anh lập tức rút cây quạt xếp trong ngực ra.
Sau khi điều chỉnh lại biểu cảm, hồ yêu mặc áo xanh liền treo nụ cười bí hiểm lên môi, đi tới trước mặt sói yêu một thân đen sì: “Bạch Mặc đại nhân đến đúng lúc quá.”
Thực ra câu nói này vô cùng giả tạo, trăm năm nay, kể từ lần đầu tiên bị Bạch Mặc bắt gặp anh đang tổ chức hội phiên cùng đám tiểu yêu, những lần sau đó Bạch Mặc đều chưa từng tham gia, nếu nói là đến đúng lúc thì chẳng ai tin được.
Bạch Mặc liếc nhìn hồ yêu đang cười híp mắt, trông thì cứ tưởng trong bụng toàn chứa ý đồ xấu xa, nhưng lần nào trước khi gặp hắn cũng phải chuẩn bị một hồi lâu, vậy mà vẫn nghĩ hắn không phát hiện ra.
Đúng là con hồ ly ngu ngốc.
“Ta đến xem tình hình thế nào.” Bạch Mặc lạnh nhạt nói, dường như chỉ đang làm việc theo lệ thường.
Tất nhiên An Minh Hối không biết Bạch Mặc nghĩ gì trong lòng, vẫn tiếp tục mỉm cười chào mời: “Mấy con tiêu yêu đang tổ chức lễ hội, chẳng mấy dịp tới chơi, cùng nhau đi dạo một lát thì sao?”
Sói yêu cao lớn gật gật đầu, nét mặt vẫn không hề thay đổi, xoay người đi vào trong rừng, không thèm ngoảnh đầu bỏ lại một câu: “Quạt của ngươi bẩn rồi.”
Nghe vậy, An Minh Hối liền cúi đầu nhìn mặt quạt, anh thấy ngay chính giữa bức tranh sông núi in một dấu móng vuốt nhỏ, đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng xuất hiện ngay vào lúc này khiến anh cảm thấy hơi lúng túng.
Hồ ly không biết thằng nhóc chơi hỏng quạt của mình từ lúc nào: “...”
***
Xích Nha bị bỏ lại một mình lẻ loi đứng im tại chỗ, cái đuôi sau mông cũng tủi thân rũ xuống.
Đúng lúc họa mi bay qua nhìn thấy cậu, nó liền đậu lên giá hàng bên cạnh, vừa thong dong chải vuốt mớ lông vũ của mình vừa nói: “Ngươi đứng ngây ra đây làm gì, hội phiên có nhiều thứ hay ho thế kia mà.”
“Hồ ly bự đi mất rồi...” Bỗng dưng bỏ cậu xuống chạy mất tiêu.
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu, hội phiên lần nào Nhược Hoa đại nhân cũng phải đi gặp ngài sói yêu.” Họa mi thản nhiên vỗ cánh nói: “Những lúc Nhược Hoa đại nhân ở cùng với ngài sói yêu đều khác hẳn ngày thường, còn dặn dò bọn ta không được vào quấy rối. Lát nữa ngươi có nhìn thấy cũng đừng làm phiền Nhược Hoa đại nhân đấy nhé.”
“Tại sao chứ?” Hổ con mở to mắt nhìn, không hiểu sao mình thấy hồ ly bự mà lại không được đến gần: “Hồ ly bự chơi với ta mà.”
“Ngươi thì biết gì, chắc chắn sói yêu là bạn đời Nhược Hoa đại nhân ưng ý.” Hoa mi vươn cổ, kiêu ngạo khoe khoang chút hiểu biết của mình: “Khi ở cùng với người mình thích, yêu tộc không muốn bị quấy rầy, sau này còn phải ở bên nhau cả đời nữa kìa.”
Xích Nha không sao hiểu nổi, cậu chỉ tức giận phản bác: “Không thể nào, hồ ly bự phải ở bên ta! Ta mới xứng làm bạn đời của hồ ly bự!”
“Ôi chao, đến bạn đời nghĩa là gì ngươi còn không hiểu, Nhược Hoa đại nhân chỉ thương hại ngươi còn nhỏ nên tạm thời nuôi ngươi thôi, giống như mấy con tiểu yêu trước đây vậy.” Như thể khinh thường Xích Nha chậm hiểu, họa mi lắc lắc đầu, xòe cánh thuyết giáo cho lão hổ ngốc nghếch: “Ta từng thấy ngài sói yêu đó rồi, hình người vừa cao lớn vừa anh tuấn, đi bên cạnh Nhược Hoa đại nhân xứng đôi cực kì. Nhược Hoa đại nhân chỉ tạm thời coi ngươi như tiểu yêu mà nuôi dưỡng, sau này nếu chung sống với sói yêu thì ngươi phải biết ý chút, đừng suốt ngày đeo bám Nhược Hoa đại nhân nữa.”
“Không thể nào!!!”
Tiếng rống giận dữ này mang theo luồng linh lực mạnh kinh người, Xích Nha chỉ liếc mắt nhìn họa mi giật mình suýt ngã rớt từ trên giá xuống, run rẩy không dám phát ra tiếng nào rồi lập tức chạy vụt đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn về hình tượng Bạch Hổ
Hổ con: Tất nhiên là ta đáng yêu nhất! Ta là bé ngoan hồ ly bự yêu thương nhất!
Hồ ly bự: Xích Nha? Đáng yêu lắm, thỉnh thoảng có hơi bướng bỉnh, nhưng nhìn chung là vẫn nghe lời.
Huyền Vũ: Tên điên.
Họa mi: Chíp chíp chíp con cọp đó thật đáng sợ Nhược Hoa đại nhân cứu ta với!!!