Bệnh viện St. Peter.
Là cơ sở y tế duy nhất được chỉ định trong cuốn sách này.
Bất luận là lấy thận hay là cấy ghép giác mạc, kỹ thuật đều là hạng nhất.
Cũng là bệnh viện mà tra công số 3 Thích Phỉ Vân nhậm chức.
Dựa theo tuyến thời gian, Thích Phỉ Vân hiện tại còn đang giao lưu ở nước ngoài, nếu không thì nhân cơ hội này gặp mặt chút cũng không tồi.
Cho nên Yến Song thật sự không muốn đến bệnh viện.
Thân là tiện thụ có tố chất thân thể một mình lần lượt đấu năm tên tra công, năng lực khôi phục của cơ thể Yến Song rất mạnh, cũng chính là cúc hoa sắt thép trong truyền thuyết, căn bản không cần tới bệnh viện.
Với lại, một là không phải cốt truyện nguyên tác, hai là không thể cày tuyến cốt truyện với tuyến tình cảm với bất cứ nhân vật nào, thật lãng phí thời gian.
Trong nguyên tác, đêm ký kết khế ước đó, Yến Song bị Tần Vũ Bạch ngủ, hai đứa xử nam làm đến mức phi thường thảm thiết, Tần Vũ Bạch chỉ cần lần đầu tiên của Yến Song rồi qua loa xong việc, ngày hôm sau, Yến Song chỉ là bị thương nhẹ, để Ngụy Dịch Trần đưa cậu trở về cửa hàng tiện lợi, giữa chừng Tần Vũ Bạch cũng không hề gọi điện thoại tới hỏi thăm Yến Song.
Cốt truyện đêm đầu tiên cũng chỉ đến đó là kết thúc.
Lần tiếp theo Tần Vũ Bạch liên hệ với Yến Song phải là ba ngày sau, hắn phái người đến trường học đón Yến Song, trực tiếp gọi Yến Song rời khỏi lớp học, điều này khiến Yến Song vô cùng xấu hổ, trực tiếp đục thủng một lỗ trên phòng tuyến tâm lý của cậu.
Mà Yến Song sau khi xuyên vào thế giới này hận không thể cả ngày cùng Tần Vũ Bạch lăn giường.
Yến Song là cố ý.
Cốt truyện cao H không thể skip, mà lại không thể NP cùng một lúc.
Nếu muốn trong vòng ba tháng cày đủ cốt truyện với Tần Vũ Bạch, ngoài những cảnh ngược luyến, cảnh cao H cũng phải cày xong, thời gian thật sự gấp gáp.
Cũng không biết cọng dây thần kinh nào của Tần Vũ Bạch bị đứt, muốn Ngụy Dịch Trần đưa y đi bệnh viện, Tần thú nhân đâu thể OOC được.
Là bởi vì còn chưa “tận dụng triệt để”?
“Yến tiên sinh, mời xuống xe.”
Ngụy Dịch Trần vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không có một chút ý muốn trợ giúp.
Yến Song thả chân xuống xe, sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, lại vẫn quật cường mà cắn răng không lên tiếng.
Ngụy Dịch Trần thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cần Yến Song không lên tiếng, hắn sẽ không hỗ trợ.
Đây là đồ chơi Tần Vũ Bạch mua, thì cũng giống như những bức tranh của danh họa mà Tần Vũ Bạch muađược, không được Tần Vũ Bạch cho phép, không có ai sẽ chán sống mà đụng vào.
Lúc ở cửa cô nhi viện đã là một sai lầm lớn.
Ngụy Dịch Trần đi theo sau Yến Song, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn Yến Song vật lộn với cầu thang cao cao ở cửa bệnh viện.
Yến Song cũng không nhờ Ngụy Dịch Trần hỗ trợ, y gian nan mà từng bước một bước lên bậc thang, đến bậc thang cuối cùng lại dừng, y đưa lưng về phía Ngụy Dịch Trần, thanh lãnh nói: “Bệnh viện đã tới rồi, có thể đi được chưa?”
Mệnh lệnh của Tần Vũ Bạch là đưa Yến Song đi bệnh viện, cũng không bao gồm những chuyện kế tiếp.
Ngụy Dịch Trần đứng trên cầu thang bệnh viện, hai mắt hướng lên lên, tấm lưng Yến Song vừa gầy vừa yếu ớt, mặc chiếc áo thun trắng to rộng thùng thình, nhìn như trong quần áo đều trống không.
Ngụy Dịch Trần lăn lăn yết hầu.
“Tùy cậu.”
Ngụy Dịch Trần đưa Yến Song về trường học.
Đi qua đi lại trì hoãn quá nhiều thời gian, không kịp đi cửa hàng tiện lợi làm thêm nữa, Yến Song đành phải gọi điện thoại tìm người người tạm thời đổi ca, vội vàng về trường đi học.
Trên xe, Yến Song lấy ra một quả cam từ túi vải bố của mình.
Quả cam trông siêu ngon, vừa nhìn đã thấy là lớn lên dưới ánh nắng đầy đủ, Yến Song lột ra một miếng vỏ cam, trong xe lập tức ngập tràn hương cam nồng đậm.
Đây là một trong những lý do Yến Song thích công việc này.
Trong thế giới hiện thực, trạm xuyên thư chỉ cấp thực phẩm cần thiết, không có thực phẩm bổ sung như trái cây để thỏa mãn khẩu vị mỗi người, trừ phi là mua một hành tinh tư nhân có thể sản xuất trái cây, mới có thể tùy ý thoả thích mà thưởng thức trái cây.
Hành tinh GKD số 43 mà Yến Song nhìn trúng lại siêu nhiều trái cây.
Yến Song mang theo lòng biết ơnbóc quả cam thôi mà bóc đến cực kỳ hoàn mỹ, sau đó cẩn thận chi quả cam thành từng múi, cúi đầu ăn từng miếng một, ăn thật sự chuyên tâm.
Ngụy Dịch Trần nhìn Yến Song qua kính chiếu hậu.
Đối với đồ ăn, Yến Song hình như thực sự thành kính.
Kể cả là lần đầu gặp mặt ăn cơm Tây, hay là cháo ở khách sạn, cho đến trái cây đóng hộp.
Cách ăn của Yến Song đều vừa vui vẻ lại nghiêm túc.
Ngụy Dịch Trần biết mọi thứ về Yến Song.
Trẻ mồ côi, cô nhi viện.
Hai từ ngữ này liên hệ với nhau sẽ không làm người ta sinh ra liên tưởng tốt. Ngụy Dịch Trần không phải cô nhi, nhưng cũng không khác cô nhi là bao. Cha mẹ ly dị, song song tái hôn, hắn giống cái tay nải dư thừa, bị hai người ném qua ném lại.
Hắn không tới cô nhi viện, mà là không ngừng mà ăn nhờ ở đậu, cậu, chú, bác...... Quá nhiều.
Bởi vì từ nhỏ liên tục chịu đói, về sau lớn lên sẽ trở nên tham lam hơn.
“Tới rồi.”
Lúc Yến Song ăn xong một quả cam, ba quả dâu tây, Ngụy Dịch Trần chạy xe đến cổng phụ trường đại học, một chỗ hẻo lánh ít dấu chân người.
Những cây ngô đồng từng tán lớn nối liền, đổ xuống bóng râm dày đặc.
Yến Song xuống xe, nói với Ngụy Dịch Trần: “Cảm ơn anh đã đưa tôi trở về.”
Ngụy Dịch Trần mặt vẫn lạnh lùng.
Xuống xe rồi, Yến Song còn chưa vào cổng trường mà đứng ở bên cửa sổ cạnh vị trí điều khiển, “Lời tôi đã nói vẫn còn hữu hiệu.”
Ngụy Dịch Trần: “Cái gì?”
Yến Song cong lưng, y hai tay khoanh lại nhẹ nhàng mà đặt trên cửa sổ xe đang mở một nửa, cười cười đối diện Ngụy Dịch Trần gần trong gang tấc, bờ môi rách nát sắc mặt tái nhợt, lại vô cớ mà có phong tình, “Dù cho là Tần tiên sinh, hay là Ngụy tiên sinh đây, tôi đều hoan nghênh như nhau.”
Ngụy Dịch Trần sắc mặt bất biến, không nói một lời mà ấn nút điều khiển cửa sổ xe, cửa sổ xe ám màu trà chậm rãi nâng lên, Yến Song buông tay ra, Ngụy Dịch Trần cách cửa sổ xe liếc nhìn Yến Song một cái thật sâu, ánh mắt u ám không nói rõ được.
Yến Song bắt được ánh mắt Ngụy Dịch Trần từ khe hở còn sót lại trên cửa sổ xe, “Còn 98 ngày.”
Ngụy Dịch Trần bất động.
“Tôi chỉ bán cho hắn một trăm ngày,“ Yến Song cười cười, “Nếu anh muốn, có thể đặt trước, muốn mua thì nhanh chút, tôi thực sự bán chạy lắm đó.”
Kỹ nam.
Ngụy Dịch Trần lạnh lùng nói trong lòng.
Chiếc xe quay đầu, nhanh như chớp mà phóng đi.
Yến Song rốt cuộc có thể đứng thẳng không giả què nữa.
Căn cứ theo cốt truyện, Yến Song phân tích một chút phương pháp cày độ hảo cảm của năm tên tra công.
Tần Vũ Bạch bay thận, Kỷ Dao chơi dưỡng thành, Thích Phỉ Vân điều giáo play, Thịnh Quang Minh hướng tới tình yêu thuần khiết.
Mà Ngụy Dịch Trần ngồi xem toàn bộ quá trình.
Yến Song cho hắn một cái biệt danh thân thiết thông tục dễ hiểu -”Nô lệ của những chiếc sừng“.
Yến Song càng sa đọa, càng khốn khổ qua tay mấy nam nhân, thì càng có thể kích thích xúc động muốn cứu rỗi người khác của Ngụy Dịch Trần.
Cái gọi là “Cứu người trong cảnh phong trần*”, đại khái chính là tâm thái giống như Ngụy Dịch Trần vậy.
Trong nguyên tác, từ đầu đến cuối Yến Song đều bị bắt cuốn vào trò chơi tình ái của mấy tên tra công, đến khi bị Thịnh Quang Minh hoàn toàn tổn thương, Yến Song tự sa ngã đi quán bar phóng đãng, mà đúng vào lúc này, Ngụy Dịch Trần vẫn luôn âm thầm quan sát mới nhảy ra.
Yến Song không đợi được lâu như vậy.
Đề bài toán học đơn giản nhất, luộc một quả trứng gà mất 30 giây, luộc năm quả trứng gà nhanh nhất phải mất bao lâu? Vẫn là 30 giây.
Luộc chung một lần là được rồi.
Cốt truyện cao H có thể xếp hàng từ từ tới, tuyến tình cảm cày xong sớm bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Yến Song xoay người đi vào con đường lớn tràn ngập bóng mát.
Thiết lập Yến Song trước mắt vừa bắt đầu năm nhất, mới khai giảng được một tháng.
Tần Vũ Bạch chắc ba ngày sau mới có thể xuất hiện, Yến Song an tâm mà nghỉ ngơi đi học, lẳng lặng chờ đợi nhân vật số 2 Kỷ Dao lên sân khấu, lợi dụng khoảng cách ba ngày này, bỏ luôn quả trứng gà này vào nồi.
Kỷ Dao là bạn cùng phòng của Yến Song.
Ký túc xá một phòng 6 người, chia thành giường trên giường dưới, trước mắt chỉ có năm người, giường trên Yến Song còn trống.
Vừa mới khai giảng một tháng, Kỷ Dao chưa có chỗ ở, sau lại mâu thuẫn với người trong nhà mới dọn vào ký túc xá.
Đối với cốt truyện của Kỷ Dao và Yến Song, công bằng mà nói, Yến Song cảm thấy tuyến truyện của Kỷ Dao so với tuyến ngược của Tần Vũ Bạch thì chất lượng cao hơn một chút.
Yến Song và Tần Vũ Bạch bắt đầu bằng giao dịch, từ lúc bắt đầu đã không thuần túy, lại có thêm tình tiết ngược thân và hiến thận, hai người để tâm không được bao lâu đã chia tay.
Nhưng Kỷ Dao thì khác.
Người Yến Song thích đầu tiên thực ra chính là Kỷ Dao -- trước cả lúc cậu thích Tần Vũ Bạch.
Giá cảnh Yến Song nghèo khó, tính cách nhút nhát, bị nguyên tác thiết lập thành người vô hình trong trường. Truyện Dị Năng
Tần Vũ Bạch phái người đưa cậu đi ngay trên lớp học, tới khách sạn phiên vân phúc vũ một đêm, hôm sau Yến Song đến trễ lớp phụ đạo, giáo viên phụ đạo thấy người đến trễ là Yến Song nghèo khó khong có cảm giác tồn tại, liền giết gà dọa khỉ, phạt Yến Song đứng một tiết buổi sáng.
Yến Song cả đêm hôm trước bị Tần Vũ Bạch làm đến chết đi sống lại, eo chân và bộ phận khó nói phía sau đều đau nhức khó nhịn, một giờ phạt đứng suýt nữa làm cậu hỏng luôn.
Yến Song kéo thân hình mỏi mệt trở lại ký túc xá, đúng lúc gặp được Kỷ Dao vừa mới đến học.
Hai người một ngày trước đã từng gặp mặt.
Kỷ Dao tính cách lạnh lùng, mặt mũi cũng thanh lãnh tuấn tú, cả người giống như một tác phẩm điêu khắc băng, hơn nữa gia thế của hắn có bối cảnh thâm hậu, ai trong ký túc xá cũng sợ hắn.
Lúc Kỷ Dao đến đây, không cùng chào hỏi với bất kỳ kẻ nào, chỉ nói một câu với Yến Song giường dưới -- “Tránh ra“.
Đó là lần duy nhất hai người giao tiếp.
Đụng phải Kỷ Dao, Yến Song vội vàng tránh né, thật sự mệt mỏi, vừa năm lên giường liền ngất đi.
Mà chờ cậu hôn mê tỉnh lại, trên người lại đắp chăn kỹ càng, trên trán đắp chiếc khăn lông ướt ấm áp, trong ánh mắt mê mang của cậu nhìn thấy thiếu niên thanh lãnh thay nước ấm và thuốc hạ sốt.
Tim Yến Song đập lỡ một nhịp.
Kỷ Dao là người duy nhất đối xử tốt với cậu khi cậu lâm vào khốn cảnh.
Nhưng Yến Song không biết, bởi vì lúc cậu hôn mê không kiềm được mà rên rỉ, Kỷ Dao không kiên nhẫn muốn bảo cậu câm miệng, trèo xuống giường xong, phát hiện mắt kính cậu rơi xuống bên gối đầu, Yến Song thế mà có tướng mạo giống y đúc thanh mai trúc mã kiêm tình nhân trong mộng Tần Khanh của hắn, lúc này mới nổi lên lòng trắc ẩn.
Yến Song cái gì cũng không biết, cậu chỉ biết, từ lần đầu tiên bọn họ tương ngộ này, Kỷ Dao có thiện ý với cậu.
Trong lúc sống ở ký túc, cũng chỉ có Kỷ Dao thỉnh thoảng sẽ để ý tới người vô hình Yến Song, tuy rằng đa số cũng chỉ là lời nói lạnh nhạt, nhưng đôi khi hắn còn cho Yến Song một ít đồ dùng sinh hoạt.
Kỷ gia với Tần gia có quan hệ nhiều đời, Kỷ Dao không tránh được việc thường xuyên chạm mặt với Tần Vũ Bạch, có một lần trong yến hội Tần Vũ Bạch công khai nhục nhã làm khó Yến Song, Kỷ Dao còn đứng ra giải vây cho cậu.
Có thể nói trong một khoảng thời gian rất dài, Kỷ Dao là tia sáng duy nhất trong cuộc đời u ám của Yến Song.
Yến Song thích Kỷ Dao là chuyện đương nhiên.
Đến tận sau khi dây dưa lâu dài, Yến Song yêu Tần Vũ Bạch, cảm giác với Kỷ Dao mới dần dần nhạt đi.
Sau đó, Tần Vũ Bạch cố ý cược thua đem Yến Song giao cho Kỷ Dao.
Bị coi như chiến lợi phẩm cá cược đưa đến bên người mình từng thích, lại là việc do người mình yêu làm ra, Yến Song tuyệt vọng tột độ.
Nhưng mà Kỷ Dao lại đối xử ôn nhu hơn với Yến Song, Kỷ Dao thay cậu đổi chuyên ngành, nói như vậy sẽ không khó xử vì bị bạn học nghị luận do thiếu tiết quá nhiều, Kỷ Dao tự mình dạy cậu dương cầm, nói cậu có thiên phú nghệ thuật, Kỷ Dao tôn trọng cậu, yêu quý cậu, khiến cậu cảm thấy bản thân chân chính giống một con người.
Tâm tư kia dưới sự che chở của Kỷ Dao một lần nữa bắt đầu lớn dần.
Yến Song cho rằng Kỷ Dao khác Tần Vũ Bạch, rằng Kỷ Dao thật sự thích cậu.
Kỷ Dao giống như thiếu niên thanh lãnh không dính khói lửa nhân gian như vậy, không cần phải hoà hảo với bất cứ người nào hắn thấy chướng mắt, cho nên tình yêu của Kỷ Dao sẽ không cần giả vờ.
Kỷ Dao là đặc biệt đối đãi với cậu.
Yến Song càng lún càng sâu.
Cho dù Kỷ Dao bắt cậu hiến thận cho Tần Khanh, cậu vẫn bịt tai trộm chuông, Kỷ Dao chỉ là luyến tiếc bạn bè thành mai trúc mã Tần Khanh này, Kỷ Dao đối với Tần Khanh chỉ là thân tình, vì Kỷ Dao, cậu có thể cứu Tần Khanh.
Một liều thuốc mê kia đem tình yêu này nhấn xuống địa ngục.
Vậy mà Kỷ Dao...... cũng chỉ coi cậu như vật thay thế......
Đối với tuyến cốt truyện của hai người này, Yến Song chỉ có hai chữ “Bớt lo“.
Toàn bộ quá trình đều là vai diễn của một mình Yến Song, không dễ lật xe, thoải mái dễ chịu, đồng chí Tiểu Kỷ thật sự là con trai cả ngoan của ba ba!
/Bản dịch được đăng duy nhất ở wattpad @_bjyxszd_0810, tất cả web khác mang bản dịch này đi đều là ăn cắp/
“Con mẹ nó nóng quá, trường học điên rồi à, sắp 30 độ đến nơi còn chưa cho bật điều hoà?!”
Buổi tối 8 giờ, lớp học đêm kết thúc, ký túc xá trống vắng bị hỏa khí chính trực dồi dào của nam sinh đại học lấp đầy, cả tòa ký túc xá tựa hồ đều chảy mồ hôi, phần lớn người chạy về đều chỉ có một ý muốn -- đi tắm ngay lập tức.
Mỗi phòng ký túc xá có phòng tắm độc lập, nhưng lại không có nước ấm, mùa đông căn bản không thể dùng, còn mùa hè các nam sinh đều không quan trọng, ở trong ký túc xá dội nước một phen là được rồi.
Yến Song trong ký túc xá không thích tắm chung, nên cậu là người tắm cuối cùng.
“Ahh, thoải mái --”
Người thứ tư thân trên trần trụi, mặc quần xà lỏn bước ra khỏi phòng vệ sinh, dùng khăn lông thô lỗ mà lau tóc ướt, đi qua bên người Yến Song đang ôm chậu rửa mặt Yến Song, nhìn cũng không nhìn Yến Song lấy một cái.
Yến Song cũng rất bình tĩnh.
Đừng hỏi, hỏi thì chính là mắt kính buff.
Trong thế giới tiểu thuyết luôn có cái loại kính mắt thần kỳ, buff là: cứ đeo kính lên sẽ lập tức biến thành người vô hình.
Đẩy cửa phòng tắm ra, Yến Song tháo kính mắt đặt lên trên bồn rửa mặt, mở nước tắm rửa.
Dấu vết trên người mới hai ngày cũng đã biến mất gần hết, nơi bị thương cũng đã lành từ lâu, thân thể của tổng thụ văn ngược thân chính là bền bỉ như vậy.
Ngoại trừ môi.
Vết thương trên môi lành chậm đến khó tin, may là cũng không quá khó coi, vẻ đẹp của hoa hồng tan nát, càng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đương nhiên, đeo debuff kính mắt xong, tất cả đều mờ nhạt đi.
Yến Song mở nước lạnh thong thả ung dung tắm rửa, dù sao y là người cuối cùng, cũng sẽ không có ai tới thúc giục.
Cửa phòng tắm rất mỏng, Yến Song có thể nghe rõ ràng tiếng cười trong ký túc xá, đề tài đàm luận của nam sinh đại học còn có gì khác ngoài bóng đá, trò chơi và nữ sinh.
Khi tiếng mở cửa truyền đến, các nam sinh còn chưa ý thức được, vẫn đang tranh luận chân nữ sinh nào đẹp hơn, tận lúc vửa bị đóng lại thật mạnh, tiếng nghị luận mới đột nhiên im bặt.
Ký túc xá vốn náo nhiệt giờ lại lặng ngắt như tờ.
Thanh niên ở cửa mặc áo sơ mi cắt may vừa vặn, ống quần thẳng tắp một chút nếp uốn cũng không có, trời đã tối mà vẫn cứ ăn mặc chỉnh tề không hợp với ký túc xá nam sinh lộn xộn chút nào, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, lại làm người ta cảm giác được tư thái cực kỳ cao cao tại thượng, phóng ra áp suất thấp sắp đóng băng toàn bộ ký túc xá.
Kỷ Dao sắc mặt u ám, không chào hỏi với ai, buông hành lý, xoay người định mở cửa phòng vệ sinh, tay vừa mới đặt lên tay nắm cửa thì tay nắm đã chuyển động trước.
Trong nháy mắt đó, Kỷ Dao còn tưởng rằng mình nhìn thấy Tần Khanh, một Tần Khanh ướt át quyến rũ như yêu tinh.
“Là Trương Soái sao?”
Đối phương nhút nhát sợ sệt.
“Tớ hình như quên lấy mắt kính, phiền cậu lấy giúp tớ cái kính với.”
Mắt đào hoa mê mang mà nheo lại, đối phương dường như đang phân biệt thân phận của hắn, bởi vì thấy không rõ, còn nhẹ nhàng bước tới phía trước một bước, sắp bại lộ trong tầm mắt mọi người ở ký túc xá đến nơi.
Tay nhanh hơn não.
Kỷ Dao trực tiếp đẩy nam hài xa lại giống Tần Khanh như đúc này trở về phòng tắm, khóa trái cửa phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa, nam hài dường như hoảng sợ lui về phía sau, lại ở trong phòng tắm nhỏ hẹp vấp phải tấm chặn cửa, trong một khắc y sắp té ngã, Kỷ Dao vươn tay đỡ được y.
Đầu Yến Song đụng vào lồng ngực Kỷ Dao, bị một đôi tay khô ráo ấm áp an toàn mà ôm vào trong ngực.
Yến Song nhìn thoáng qua thanh tiến độ.
Tiến độ tuyến tình cảm với Kỷ Dao tăng 10%.
Nhìn xem, đây là nam nhân đáng để yêu biết bao, yêu Tần Khanh sâu đậm đến thế, cho dù chỉ là tướng mạo tương tự, cũng nguyện ý cấp ra 10% tiến độ.
Không giống tên Tần Vũ Bạch Tần thú chết dẫm kia.
Làm y một ngày một đêm, tiến độ tuyến tình cảm mới được 1%!
Thật cmn keo!
“Cẩn thận.”
Giọng Kỷ Dao cũng giống như người, nghe lạnh như băng, rất sạch sẽ, giống như âm thanh va chạm của ngọc cẩm thạch vậy.
“A, ngại quá, cảm ơn cậu...... Cậu không phải Trương Soái à...... Thật ngại quá, tớ không đeo kính nên không thấy rõ......” Yến Song cả mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn mà giải thích, cúi đầu xuống thật thấp, bộ dáng thực xấu hổ khi nhận sai người.
Kỷ Dao liếc mắt thấy kính mắt trên bồn rửa mặt, hắn cầm lấy kính mở ra, nhẹ nhàng đặt trên vành tai Yến Song còn đang cúi đầu giải thích, lời giải thích giống bị bóp lấy đột nhiên im bặt, Kỷ Dao nhìn thấy hai vành tai mỏng manh như sắp đỏ tới rỉ máu.
“Cảm, cảm ơn......” Yến Song ngượng ngùng, bê chậu rửa mặt bên bên hông, y đẩy đẩy mắt kính, lúc này mới nhớ phải giới thiệu bản thân, “Xin, xin chào, tớ tên Yến Song.”
Trầm mặc trong chốc lát, âm thanh đáp lại rốt cuộc mới lãnh đạm truyền đến.
“Kỷ Dao.”
Yến Song gật gật đầu, cắn môi dưới, vặn ra cửa phòng tắm đang khoá trái ra, nhanh như thỏ mà chạy qua bên người Kỷ Dao.
Khi Yến Song đi qua, Kỷ Dao ngửi thấy một chút mùi vị cam quýt.
Chắc là xuất phát từ sữa tắm giá rẻ bày biện trong phòng tắm.
Kỷ Dao nhíu nhíu mày.
Khuôn mặt giống như vậy, trên người lại tràn ngập hương vị thấp kém như thế.
Thật là một sự -- khinh nhờn đối với gương mặt kia.