… Một chồng tài liệu dày cuộm thả bịch xuống trước mặt Gia
Nguyên, anh bạn trưởng lớp dõng dạc lên tiếng:
Cậu đem cái này
lên văn phòng, thảo luận với chủ tịch để đóng dấu từng hồ sơ, rồi nộp lên phòng
văn thư nhé!
Tại sao lại là
tôi? – Gia Nguyên bỏ cuốn sách xuống, lạnh lùng đáp.
Cậu được giáo viên
giao việc phụ trách khóa trên làm luận án tốt nghiệp chứ gì nữa. Đấy, phần của
cậu đấy!
Gia Nguyên nhìn đống tài liệu, thoáng nghĩ đến văn phòng chủ
tịch, hắn thở dài:
Không nhờ người
khác làm được sao?
Không! – trưởng lớp
đáp gọn lỏn rồi bỏ đi.
Gia Nguyên day day hai bên thái dương, thái độ ấy chắc lại
là đang than thân trách phận đây. Hắn đứng dậy, ôm tài liệu rồi lững thững đi đến
phòng chủ tịch. Hắn biết rõ mình sắp gặp ai rồi, chán đời thật!
…
Hồng Quân đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, anh thờ
ơ đáp lại tiếng gõ cửa:
Vào đi!
Cánh cửa mở ra, Gia Nguyên bước vào, khó chịu nhìn cái tên
đang ngồi chỗ bàn làm việc. Tên đó hình như vẫn chưa biết ai vừa đến, anh chàng
cứ dán mắt vào cái máy tính, giọng vang lên đều đều:
Cần gì đây?
Đóng dấu hồ sơ! –
Hắn đáp, thả cái bộp xấp tài liệu xuống bàn. Hồng Quân nghe giọng liền ngẩn lên
– Là cậu à? Tại sao lại ở đây?
Đóng dấu đi! Dài
dòng quá! – Gia Nguyên cáu kỉnh
Hồng Quân liếc nhìn xấp giấy dày rồi mỉm cười, lại cái kiểu cười
nửa miệng mà Gia Nguyên luôn cho là đểu cáng. Anh hắng giọng:
Tự dưng tôi chẳng
có cảm hứng đóng dấu thứ gì cả?
Này, đừng dở trò nữa!
Tôi đang bực bội đấy!
Chà sợ quá! – Hồng
Quân giơ hai tay lên tráng, vẻ đầu hàng, nhưng miệng vẫn mỉm cười – Giờ tôi phải
qua thư viện rồi. Muốn tôi đóng dấu cho thì mang sang đấy đi!
Ý anh là bắt tôi
phải khiêng cái đống này qua tận bên đó à? – mắt Gia Nguyên nheo lại, hắn nghĩ
đó lại là một câu nói đùa. Nhưng không có vẻ thế, Hồng Quân chỉ nhún vai một
cái rồi bỏ đi, hắn còn nói vọng lại – Nếu không muốn bị trễ hạn qui định thì tự
hiểu lấy.
Nắm tay Gia Nguyên siết chặt, hắn gằn giọng giận dữ:
Tên chết tiệt! Hắn
cố tình chơi mình đây mà!
Nói đi nói lại, cuối cùng Gia Nguyên cũng phải ôm chồng tài
liệu lê từng bước nặng nề đến thư viện, miệng lằm bằm rủa.
***************************
Đến nơi, Gia Nguyên thấy Hồng Quân đang đứng nói chuyện với
một cô gái. Cô bé ấy mới xinh xắn làm sao chứ, hình như cùng tuổi với Tiểu Mạn,
hai má cô đỏ bừng, mắt cắm chặt xuống đất, lúng túng. Nhìn là hiểu ngay, Gia
Nguyên ngán ngẩm tự vấn:
Kẻ đểu cáng, kì cục
như hắn mà cũng có người mê sao? Đúng là ngớ ngẩn!
Khi hắn vào thư viện, tụi bóng rổ B.G cũng đang cười nói oan
oan trong đó. Thằng Hải Đăng to mồm nhất, xem tên đó đang làm trò gì kìa! Hắn
là diễn viên múa cột chắc. Hải Đăng đang ngồi trên chiếc thang chữ A, xếp sách
lên những kệ cao nhất, hoa tay múa chân, miệng thì liến thoắng ra lệnh cho mấy thằng
đàn em phía dưới chuyền sách lên. Thấy Gia Nguyên đến, chúng la ré ỏm tỏi cả
lên, Hải Đăng cười tít cả mắt:
Thằng nhóc kia!
Làm gì ở đây hả? Muốn xếp sách chung với tụi này không?
Đi mà làm trò nhảm
nhí của mấy người!
Hải Đăng cau mày, cậu chống nạnh, hét lên:
Cái thằng khó ưa!
Anh em, lôi đầu nó lại đây nhập hội!
Chúng ào tới, lấy thủ thuật ruồi bu kiến đậu kéo Gia Nguyên
đến. Gia Nguyên ngước nhìn Hải Đăng, lông mày hắn cau lại như dính cả vào nhau,
hắn khó chịu nói:
Cậu điên à? Đã bảo
tôi không làm mà!
Không nghe, không
thấy, không biết! – Hải Đăng đáp với bộ mặt tỉnh bơ, cậu chỉ thẳng đến cái kệ kế
ngay phía sau, giọng ra lệnh – Xếp hết mấy thùng sách dưới đất lên đó đi!
Này… - Gia Nguyên
định nói gì đó nhưng chưa kịp thốt ra đã bị chúng chặn họng bằng một tiếng gầm
và những cặp mắt sáng đầy chất hổ báo – Bảo làm gì thì làm đi! Cấm nói nhiều!
Và rốt cuộc hắn cũng phải vác cái xác ra phía sau xếp sách nếu
không muốn bị bọn BG hổ báo ấy xé xác.
…
Cô nàng năm nhất ngước nhìn Hồng Quân bằng cặp mắt nâu to
tròn, hai má đỏ hây, giọng cô đầy hồi hộp và run rẩy:
Em thích anh lâu rồi…thực
sự rất thích! Em vào trường này cũng vì muốn gặp được anh!
Vậy à? – Hồng Quân
lơ đễnh đáp, vẻ như hoàn toàn không quan tâm đến lời tỏ tình của cô bé kia. Mắt
anh đang dán vào một mục tiêu duy nhất – anh nhìn Gia Nguyên đang xếp từng cuốn
sách to tướng lên kệ, mắt ánh lên những tia thích thú pha chút dịu dàng.
Em có thể hỏi anh
một câu được không?
Nói đi! – mắt anh
vẫn nhìn Gia Nguyên, không có một chút xao động nào dù nhỏ nhất.
Anh thích kiểu con
gái như thế nào?
Hồng Quân im lặng, anh ngắm nhìn con người đang lúi húi
trong kia một lúc, sau đó mới trả lời:
Người tôi thích phải
khác hoàn toàn những người con gái khác. Phải có đôi mắt cong như trăng khuyết,
phải có chiếc khuyên tai bằng đá ruby tím trên tai…À, phải đổ nước lên đầu tôi,
phải hất đất lên giày tôi, phải khắc tặng tôi một nhành anh đào, phải nói thẳng
vào mặt tôi không khoan nhượng, nói rằng tôi là một tên hách dịch và ích kỉ!
Cô bé nghe anh nói một tràng mà sững sốt đến cao độ, mặt cô
đơ ra như tượng sống, cô không biết phải ứng xử sao lúc này. Nhưng dù anh có
nói thế nào thì cô vẫn thích, giọng cô run run:
Em làm bạn gái anh
được không? Em sẽ cố gắng trở thành mẫu người anh thích nhất! Em cố gắng được
mà!
Không! – Hồng Quân
băng lãnh trả lời, anh không nhìn cô, mắt vẫn theo dõi duy nhất một người –
Không bao giờ có người thứ hai như thế! Và cô không thể cố gắng đâu!
Hồng Quân vừa nói xong câu đó thì chợt mắt anh trợn lên, đồng
tử giãn rộng, tim thắt lại. Anh lao như điên vào bên trong thư viện, bỏ mặc cô
bé vẫn đứng chôn chân ở dưới tán cây anh đào lớn. Một trái tim nữa lại tan vỡ…