Khu giải
trí lớn nhất của Tô Châu dường như đông đúc hơn mọi ngày, tiếng cười nói xôn
xao, tiếng giày, tiếng nhạc, tiếng phát ra từ những trạm Game hòa lẫn vào nhau
tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp…
Người ta có
vẻ chú ý đến nhóm người vừa bước vào khu trò chơi - toàn nam thanh nữ tú. Một
anh chàng cao mặc chiếc áo da đen bóng đầy bụi bặm đi trước, gương mặt toát ra
thứ thần thái sang trọng đến kì lạ, bên cạnh là một anh chàng khác cũng rất
cao, dáng đi mạnh mẽ, đầy nam tính.
Phía sau lại
là một anh chàng nữa nhưng thấp và mảnh khảnh hơn, gương mặt lạnh như băng, có
đôi mắt rất lạ lùng, còn hai cô gái, một cô xinh đẹp đậm chất Tây Âu và một cô
bé có mái tóc ngắn màu nâu cùng gương mặt hết sức đáng yêu lẽo đẽo bên cạnh.
…
Tiểu Mạn
hát Karaoke đạt 100 điểm, nhưng Minh Kha còn bảo cái máy ngu ngốc, cô bé hát
hay thế mà chấm có mỗi 100, lẽ ra phải cao hơn nữa…
Rồi mấy người
họ thi nhau bắn súng, Minh Kha nhìn to xác vậy mà rẻ tiền, mới vào đã bị knock
out ngay từ vòng gửi xe, Jully vừa hét vừa xả đạn như điên vào những tạo hình
Zoombie gớm ghiếc như phản xạ vốn có của một người khi thấy ma, Hồng Quân chẳng
thèm nhắm bắn mà cũng giết được một đống quái vật, tuy vậy, lại mất mạng vì rớt
xuống cống cách lãng xẹt, Gia Nguyên cũng không phải tay vừa gì, bắn khá chuẩn.
Song, điều làm ai cũng hết hồn là bé con Tiểu Mạn chơi thẳng đến khi về nước,
cô bé chỉ bắn mỗi ba điểm của hình nhân : sọ, tim và cổ họng…chưa từng nghĩ một
cô gái nhỏ nhắn như Tiểu Mạn lại có thể sát thủ đến thế.
… Jully
hăng hái ném bóng rổ vào lưới. Mọi người ngạc nhiên khi thấy cô gái có vẻ mảnh
mai, yếu đuối kia lại ném bóng như thần, vào liên tục, liên tục. Gia Nguyên
nhún vai, có gì đâu, hắn thấy cũng thường thôi, hắn vào chơi và ai cũng căng mắt
lên mà nhìn điểm trên bảng điện tử tăng chóng mặt.
Hồng Quân
cuối cùng cũng có cớ để móc ngóe Gia Nguyên, anh nhếch môi cười nhạt:
Cái trò ném bóng này thì tầm thường quá! Ai
chả làm được, có giỏi thì qua đo sức mạnh với trò đập búa tạ bên kia kìa! Tôi
chắc là cậu cũng không với nỗi mức tối thiểu đâu!
Gia Nguyên
nhướn mày, hắn nở một nụ cười bán nguyệt:
Anh chắc chứ?
Tất nhiên – Hồng Quân nhún vai – yếu như
sên thì có gì mà không chắc!
Vậy nếu không phải thì anh tính sao đây?
Bao trọn rạp chiếu phim! Cậu muốn thử sức
không? Mức tối thiểu là mốc 50! Ok?
Tôi nữa! – Minh Kha chen vào cách vô duyên,
anh đưa tay lên khoe cơ bắp, mặt tràn trề kiêu hãnh – Vì hôm nay là sinh nhật
tôi nên cậu cũng phải làm gì đó cho tôi chứ! Nếu tôi thắng thì cậu sẽ phải trả
tiền cho mọi chi phí hôm nay đấy!
Chấp nhận! Nhưng cậu mạnh nên phải tính từ
mức 150! - Hồng Quân tự tin đáp trả.
Không để
hai người đó đối chát nữa, Gia Nguyên nắm đầu chúng qua phía bên kia, sẵn sàng
nhập cuộc cá độ. Tiểu Mạn và Jully cá rất hăng, Tiểu Mạn cá là Minh Kha sẽ thắng,
vì anh rất mạnh, còn Jully cười, cô cá Gia Nguyên thắng chắc. Hồng Quân khoanh
tay đợi tin thua cuộc từ cả hai người kia.
RẦM! – Tiếng
búa giáng xuống một phát mạnh mẽ, mọi người ồ lên khi thấy thang điểm đỏ trên bảng
điện tử tăng vun vút. Minh Kha nhìn mốc điểm 200 đỏ chói mà cười nhăn nhở, anh
hếch mặt lên nhìn Hồng Quân vẻ đắc thắng rồi quay sang nhìn Gia Nguyên bằng tia
khiêu khích. Hồng Quân không quan tâm Minh Kha thắng hay thua, anh chỉ đang cười
thầm trong ruột vì nghĩ đến chuyện cái dáng mảnh khảnh kia sẽ làm được những
gì.
Gia Nguyên
cầm búa lên, mọi người xung quanh nhìn hắn, người lắc đầu, người cười cợt kiểu
hơi chút khinh thường, con trai gì mà nhìn mảnh khảnh thế? Còn thử mấy trò đo sức
mạnh thế này nữa! Đúng thật là…
Gia Nguyên
nhìn mức điểm không đỏ chát chúa, hắn hít sâu, miệng thoáng qua một nụ cười rất
nhẹ kèm theo một tiếng thì thầm: “ Thốn Quyền!”… RẦM! Ai nấy căng cả tai và mắt
lên kinh ngạc vì âm thanh vừa rồi. Hồng Quân đang khoanh tay đầy kiêu hãnh thì
chợt nụ cười trên môi anh tắt hẳn, mắt anh mở trưng trưng nhìn mức điểm 250
sáng rực cùng tiếng tín hiệu báo điểm cao vang lên
Tít…tít…tít…không
ngớt. Gia Nguyên bình thản thả cây búa xuống, hắn quay lại nhìn Hồng Quân, đôi
mắt xanh của hắn sáng lên đầy cao ngạo. Minh Kha đứng bên cạnh đơ ra như tượng
sống, lắc đầu nhìn Gia Nguyên, miệng lẩm bẩm:
Lạy
Chúa! Không thể tin được!
Chúc mừng! Cậu đã thắng rồi đấy! Khó tin nhỉ?
– Hồng Quân mỉm cười trong sự ngạc nhiên, anh đưa tay lên gãi đầu – thế là hôm
nay mất nhiều tiền đây!
Gia Nguyên
không đáp gì, hắn quay sang nhìn cô bé Tiểu Mạn đang tròn cả hai mắt lên và nở
một nụ cười kiêu hãnh. Jully nhún vai tỏ vẻ chả có gì đáng ngạc nhiên cả, cô
nói với Tiểu Mạn :
Thấy chưa? Chị đã bảo rồi mà! Tin chưa
cưng?
Dạ rồi! – Tiểu Mạn đáp, mỉm cười nhìn lại
Gia Nguyên đầy ngưỡng mộ…
******************************
Trong rạp
phim…
Mọi người lại
một lần nữa được dịp hết hồn khi Tiểu Mạn cầm ra một xấp vé toàn thể loại phim
bất hủ: “ bóng trắng”, “ vụ thảm sát kinh hoàng”, “ kì án trong đêm”, “ Khuya lạnh”,
“ đấu trường chết chóc”,… cô bé xòe từng bộ phim ra, giọng hớn hở:
Thế nào? Xem phim gì đây? Em chọn sẵn mấy bộ
ở đây rồi này!
Giờ anh mới biết em giang hồ thế đấy Tiểu Mạn!
– Hồng Quân lắc đầu vẻ không tin – nhìn vậy hóa ra cũng bạo lực gớm nhóc nhỉ?
Cũng thường thôi! Xem phim máu me mới hứng
chứ! – Tiểu Mạn lên tiếng thanh minh.
Chị tưởng em thích phim hoạt hình hay phim
Hàn Quốc?- Jully hơi lắp bắp, cô nàng có vẻ đang chuẩn bị lên cơn đau tim.
Gia Nguyên
quay sang nhướn mày nhìn Minh Kha. Anh chàng đáp lại bằng cái nhún vai vô tội,
ý nói “ tôi có biết gì đâu! Nó tự chọn đấy chứ!”…
Cuối cùng,
Tiểu Mạn cũng dụ khị được mấy người này xem “ Vụ thảm sát kinh hoàng”. Cô bé cười
tít cả mắt, lòng đầy hứng khởi, trong khi mấy người còn lại mỗi người thở dài một
kiểu. Họ vào phòng chiếu. Đèn tắt hết, một màn hình rộng lớn trước mặt sáng
lên, trong cả căn phòng lớn, chỉ có năm người ngồi trên dãy ghế vip. Phim bắt đầu…