Gia Nguyên! Gia
Nguyên! – một giọng trong trẻo vang lên ngoài cửa lớp học. Gia Nguyên bỏ cuốn
sách xuống, nhìn ra, mỉm cười nhẹ nhàng.
Mái tóc của cô bé rối bù cả lên do chạy nhanh, hai má cô đỏ
hồng, thở dốc. Gia Nguyên nhướn mày nhìn cô, hắn chớp mắt:
Lại gì nữa? Có cần
phải chạy đến mức đầu rối lên như tổ quạ thế không?
Tiểu Mạn đỏ mặt, cúi xuống để cho bàn tay ấm áp của Gia
Nguyên xoa xoa mái đầu mình. Song, cô nàng ngẩn lên, đôi mắt xám tro nhìn hắn
long lanh, miệng nở một nụ cười đáng yêu:
Đoán thử nào?
Được quà!
Không phải!
Ai đó vác “cưa” đến
lớp!
A! không phải mà! –
cô nàng cau mày, lắc đầu nguầy nguậy.
Vậy…điểm thi cao hả?
Tại sao lúc nào
anh cũng chỉ có được mấy lí do nghèo nàn đấy nhỉ? – Cô ngán ngẩm thở dài.
Gia Nguyên nhếch môi, mỉm cười, hắn nhỏ nhẹ hỏi:
Chứ em muốn tôi trả
lời thế nào? Thôi cái trò khơi trí tò mò này đi! Nói tôi nghe thử!
Chán anh quá! – Tiểu
Mạn bỉu môi, rồi lại hí ha hí hửng – có tận hai tin vui! Anh muốn nghe tin nào
trước đây!
Tùy em! – Gia
Nguyên nhún vai, cúi đầu xuống, sẵn sàng để cho cô bé thì thầm vào tai mình như
mọi khi.
Anh lại đứng nhất
toàn khoa! Em mới xem thông báo điểm! Tuyệt quá đi mất!
Thế à? – Gia
Nguyên đáp giọng lơ đễnh, chuyện ấy có gì để mừng thế chứ? Đứng nhất có đào lên
mà ăn được đâu?...Nhưng hắn lại tiếp tục đóng vai một tên ngờ nghệch, mắt tròn
lên ngạc nhiên – em xem kĩ chưa đấy? Hay vội quá lại nhìn nhầm?
Không có đâu! Em
đã soi kĩ lắm rồi! Lần này em chắc chắn đấy! – Tiểu Mạn cười tít cả mắt, có vẻ
rất sung sướng.
Gia Nguyên lắc đầu, hắn bắt đầu chuyển sang cái tin thứ hai:
Còn tin vui kia
thì thế nào?
A, cái đó… - Tiểu
Mạn nháy mắt tinh nghịch – anh sẽ được chơi trong giàn hợp xướng vào đại lễ
tháng tới! Em nghe đội trưởng câu lạc bộ Âm Nhạc thông báo như vậy! Cao Gia
Nguyên là cây violin chính, anh có khúc solo rất dài!
Cái tin này thì đúng là bất ngờ thật, Gia Nguyên thích vĩ cầm,
ngay từ nhỏ đã thích rồi, được chơi chính trong giàn hợp xướng lớn vậy hẳn phải
rất tuyệt. Hắn mỉm cười, lại xoa xoa mái tóc nâu ngắn của Tiểu Mạn cách thích
thú, giọng hắn vang lên có phần vui vẻ:
ừ! Cảm ơn em về
tin tốt lành! Trưa nay, anh dẫn em đi ăn nhé?
Tiểu Mạn chỉ đợi có thế và gật đầu cái rụp, cô bé nhanh nhẹn
chạy về lớp, vừa bay nhảy vừa khẽ hát, hệt như niềm vui của một đứa trẻ được
người ta tặng cho những viên kẹo ngọt ngào…
*********************************
Tháng tới, trường Đại học Nam Kinh, một ngôi trường danh tiếng
bậc nhất Trung Quốc, sẽ chính thức kỉ niệm 90 năm thành lập trường. Đây được
xem như một đại lễ hết sức long trọng. Tất cả các khoa đang ráo riết chuẩn bị
cho sự ra mắt hoàn hảo trước bàn dân thiên hạ…
Mấy nữ sinh đi qua, thỉnh thoáng lại nhỏm người nhìn vào căn
phòng lớn nằm gần cuối dãy tầng hai, những đôi mắt lúng liếng, miệng cười nói
xôn xao:
Đấy! Họ lại luyện
tập nữa kìa!
Tớ muốn vào xem
quá đi mất. Không được vào, ức chế thật!
Vì là kì đại lễ
nên giàn hợp xướng lần này rất hoành tráng nha! Nghe họ hòa tấu mà tim muốn vỡ
ra ấy!
Chà, chà…tiếng vĩ
cầm mượt mà thế! Ai solo hay nhỉ?
A… cái này tớ mới
đọc trên bảng thông báo lúc nãy! Hình như là…Cao Gia Nguyên , sinh viên năm
hai, khoa Quản trị kinh doanh!
Tài năng thật!
Ừ…mong đến đại lễ
quá, tớ muôn xem tiết mục hòa tấu của họ!
…
Câu lạc bộ Âm Nhạc trong giai đoạn gấp rút này luyện tập
hăng hái hơn bao giờ hết.
…Cây vĩ được kéo theo nhịp chậm dần, rung nhẹ để những âm
thanh thoát ra ngân thật trong, thật xa. Bản nhạc kết thúc… Gia Nguyên mở mắt
ra, bắt gặp nụ cười hài lòng của mọi người. Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên
râm ran, hắn khẽ gật đầu đáp lại.
Yên, anh chàng trưởng câu lạc bộ Âm Nhạc, lại mau mắn bắt
tay Gia Nguyên như mọi khi, nụ cười trên môi anh hết sức thân thiện:
Tốt lắm Gia
Nguyên! Cứ giữ phong độ này thì cậu sẽ làm rụng tim khán giả đấy!
Cảm ơn! – Gia
Nguyên điềm đạm đáp, hắn nhanh chóng rút tay về, có vẻ khó chịu khi bắt tay người
khác.
Yên lại cười, anh hít một hơi thật sâu, rồi dõng dạc tuyên bố
với tất cả thành viên trong câu lạc bộ:
Bản “Amazing
Grace” này chơi vĩ cầm là êm dịu nhất. Tôi nghĩ nên giao cả lời đầu cho Gia
Nguyên, cậu ấy sẽ mở màn cho tiết mục hòa tấu của chúng ta! Được không?
Gia Nguyên nghe thế, hơi giật mình, hắn vội lên tiếng phản đối:
Không được đâu!
Tôi là thành viên mới, không thể để tôi mở đầu được! Kì đại lễ này long trọng
như vậy, không phải sẽ rất mạo hiểm sao?
Có gì phải sợ? – Một
thành viên khác mỉm cười, anh đưa ngón tay cái lên, thay cho cách nói “ number
one” – đó không phải là mạo hiểm! Chỉ là chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào kinh
nghiệm của một người bảy năm chơi vĩ cầm như cậu thôi!
Đúng! Chúng tôi
tán thành với ý kiến của Yên! Cậu sẽ mở màn! – tiếng của vài người khác vang
lên.
Gia Nguyên liếc nhìn những ánh mắt tin tưởng dành cho mình,
hắn hơi ngập ngừng:
Nhưng…tôi…
Không nhưng nhị gì
cả! Cứ quyết định thế đi! – Yên nháy mắt cổ vũ rồi vỗ vai hắn một cái đầy thân
tình. Song, anh vỗ tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục luyện tập – Nào, bắt đầu
lại! Gia Nguyên trước…
…
Mái tóc hạt dẻ mềm mại, bồng bềnh, uyển chuyển theo từng bước
đi. Cô gái đến bên phòng tập của giàn hợp xướng, ghé đôi mắt tím vào bên trong,
liếc nhìn cái dáng mảnh khảnh đang say sưa hòa theo từng đường kéo của cây vĩ cầm
duyên dáng. Bờ môi cô khẽ nhếch lên, chất giọng thanh trong, ngọt ngào khe như
tan trong miệng:
Chà…được ưu ái thế
cơ đấy! Để rồi xem cậu làm được những gì… Tôi sẽ khiến cậu bị chà đạp! Nhớ lấy…
Cao Khiết Sam!