Vai Diễn Định Mệnh

Chương 60: Chương 60




Trang tài liệu đang lật dở, những con chữ thu vào trong đôi mắt đen lạnh. Hồng Quân chăm chú xem xét từng tập hồ sơ, cái bóng cao lớn in lên bờ tường trắng phía sau…

Cộc cộc! – Tiếng gõ cửa vang lên. Hồng Quân vẫn dán mắt vào bản thảo, nói vọng ra: “vào đi!”

Nắm cửa xoay tròn và cánh cửa nhẹ nhàng mở. Rachel bước vào, tay bưng một tách ca cao nghi ngút khói. Cô bước từng bước uyển chuyển khiến cho mép váy ngủ bồng bềnh, dưới ánh đèn vàng nhạt, trông cô vừa thánh thiện, lại vừa tình tứ, quyến rũ đến kì lạ.

Hồng Quân ngẩng lên, đón lấy cốc ca cao, rồi nhấp một ngụm. Mùi thơm nồng và hơi ấm của thứ chất lỏng màu nâu khiến anh dễ chịu.

Rachel đứng ra phía sau, liếc nhìn mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn làm việc của anh, cô mỉm cười:

- Anh thức khuya vậy sao? Làm chủ tịch kể cũng mệt nhỉ?

- Đầu anh sắp nổ tung với đống giấy tờ này đây! – Hồng Quân bóp trán thở ra – Ngày mai phải giao lại cho thư kí rồi!



Bất ngờ, bàn tay trắng nõn của cô đưa lên che mắt anh lại, cô cúi xuống, thì thầm vào tai anh từng tiếng dịu dàng:

- Vậy thì phải thư giãn chứ! Em giúp anh nhé?

Hồng Quân không đáp, anh yên lặng để cho đôi bàn tay mềm mại kia xoa hai thái dương của mình.

Bàn tay cô vuốt ngược mái tóc đen dày của anh, lần theo tóc xuống cổ, rồi nhẹ nhàng tháo vài cái cúc trên chiếc áo sơ mi. Rachel nâng cằm Hồng Quân để anh quay lại nhìn mình, và cô hôn anh…

Bờ môi mềm như nước quấn lấy Hồng Quân một cách đằm thắm mà mãnh liệt, bàn tay cô luồn qua cổ áo, ôm anh say đắm…

Quân không đáp trả, cũng không phản ứng gì, đôi mắt đen của anh nhàn nhạt một sắc cô tịch lạnh lẽo. Anh nhẹ nhàng nhấc bàn tay cô gái ra khỏi mình, kết thúc nụ hôn mãnh liệt bằng một tiếng thở dài.

Rachel ngừng hành động thân mật ấy, ngẩng lên nhìn anh với vẻ khó hiểu, màu tím trong đôi mắt cô đượm buồn.

Hồng Quân đẩy cô ra hẳn, anh đứng dậy, lại nhấc tách ca cao lên và uống. Sau đó anh mới nhìn cô, hàng mi chùng xuống che khuất tất cả những xúc cảm đang cuồn cuộn trong đáy mắt, giọng anh trầm hơn bình thường:

- Em đừng làm thế nữa! Anh khó chịu!

- Khó chịu? – Rachel chớp mắt – Em làm gì sai chứ? Chẳng bao lâu nữa anh đã là chồng em rồi!

- Thôi đi Rachel! Em trẻ con thế sao? Anh đang mệt mỏi lắm! – Hồng Quân nhíu mày.

- Em trẻ con sao? Chẳng lẽ em nói sai à? – Cô gái cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, khóe mắt đã bắt đầu ngấn nước.

- Đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh! Trưởng thành một chút đi nhóc! – Hồng Quân dịu dàng xoa mái tóc màu hạt dẻ của cô, anh nhấp một ngụm ca cao nữa rồi trả cốc lại trên cái khay thủy tinh, khẽ mỉm cười – Cảm ơn em về cốc ca cao nhé! Rất đậm đà!

Nói rồi anh gạt hết tài liệu qua một bên và quay lưng bước thẳng ra ngoài.

Tách - Tiếng nắm cửa kêu rất khẽ, ngay lập tức nước mắt trào ra khỏi khóe mi, lăn dài trên đôi má phơn phớt hồng, đọng lại ở khóe môi ấy một vị nhạt thếch, không mặn cũng chẳng đắng.

Xoảng! – Tiếng cốc sứ và khay thủy tinh vỡ tan dưới nền đá hoa cương.

Rachel siết chặt tay, tiếng nghiến răng vang lên ken két đầy phẫn nộ. Cô rút điện thoại ra và gọi. Vài giây sau có tín hiệu trả lời, Rachel hít một hơi thật sâu, cô gằn giọng tức tối :

- Bố, con muốn kết hôn với Hồng Quân ngay!

*************************************

Trong căn tin...

Jully kéo ghế rồi thả mình xuống đối diện Gia Nguyên, cô liếc nhìn gương mặt bơ phờ của hắn, khẽ thở dài:

- Cậu cần nghỉ ngơi! Nhìn cậu như sắp chết đến nơi ấy, mắt mũi thâm quần thế kia!

Hắn không nói gì, đưa cốc nước táo lên và nhấp một ngụm. Xong xuôi, chỉnh lại tóc tai gọn gàng. Gia Nguyên nhìn cô bạn thân, mỉm cười hiền hòa:

- Còn 5 ngày nữa chứ mấy, Jully nhỉ?

- Cậu vẫn nhớ à? – Jully ngạc nhiên, cảm thấy miếng sandwich nghẹn lại nơi cổ họng.

- Sinh nhật cậu tớ không nhớ thì còn là bạn được sao?

- Ôi…Sam…ấy lộn, Gia Nguyên! Tớ đang rầu thối ruột đây, trông vẻ mệt mỏi vì công việc của cậu, tớ tưởng cậu quên! – Cô chun mũi xúc động, giật phắt lấy ly nước táo của hắn và nốc một hơi.

- Tớ chưa bao giờ quên cả! Thế…tớ đưa cậu đi đâu đó chơi nhé? – Hắn xoa cằm, thích thú nhìn gương mặt háo hức của cô nàng.

Jully gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, hai tay cô đan chặt lấy nhau, mắt lóng la lóng lánh:

- Tớ muốn đi cắm trại! Tớ chưa được lêu lổng ở Trung Quốc bao giờ!

- Cái trò ấy cũ rồi mà, năm nào cũng đòi đi cắm trại thế không chán à?

- Never! Đốt lửa thâu đêm và ngồi nướng những xiên thịt là niềm hạnh phúc lớn lao…ôi, tuyệt vời biết mấy! – Cô nàng liến thoắng.

Gia Nguyên với lấy cặp sandwich kẹp phô mai, chậm rãi ăn. Xong xuôi, hắn mới gật đầu tán thành với cô nàng:

- Được thôi! Vậy thì thịt nướng, lên đồi phía nam cắm nhé?

- Đi đâu cũng được! Nhưng mà tớ muốn rủ thêm vài người!

- Ai? – Hắn nhấc ly lên miệng, nhấp ngụm nước sóng sánh, bình thản đưa mắt nhìn ra khoảng không vô định. Mùa xuân đến làm tươi mới vạn vật.

- Tiểu Mạn, Minh Kha, Hải Đăng và Hồng Quân! – bốn cái tên được xướng lên một lúc, nhất là cái tên “Hồng Quân” làm hắn suýt phun cả nước ra.

Gia Nguyên bị sặc, ho bán sống bán chết, hắn ngước nhìn Jully bằng đôi mắt ầng ậng nước:

- Tại sao lại là Hồng Quân? Hết người rủ à?

- Thì sao nào? Tớ muốn nướng thịt cho Quân ăn! – Jully vẩu môi, chất giọng Trung lơ lớ nghe nũng nịu đến chảy nước – Ít ra thì phải rủ được anh chàng đẹp trai nhất trường đi cùng chứ? Thế tớ mới có cớ để khoe mẽ với mọi người!

- Thôi đi Jully, tớ đồng ý cho cậu rủ ai cũng được, ngoại trừ hắn ta! – Gia Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, ít khi nào thấy hắn phản đối kịch liệt như thế.

- Không! – Chẳng hề nhượng bộ, Jully đập bàn gầm lên, cô hất mái tóc dài ra sau, hếch mặt nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thần khí hổ báo – Tớ muốn Quân đi, cứ xem như đó là quà sinh nhật cậu tặng tớ đi!

Gia Nguyên định nói gì đó nhưng đã bị cô tống thẳng miếng sandwich vào miệng.

Jully khoanh tay, phán từng chữ như một bà chủ phán với người hầu:

- Cấm có cãi dai! Đã bảo dẫn đi là phải dẫn cho bằng được nghe chưa? Cho cậu hạn một ngày, không lôi kéo, mời mọc anh ấy đi cùng là tớ BÓP CỔ!

Xong cô đứng dậy, quẩy mông đi thẳng, bỏ lại hắn với một mồm lốn ngốn thức ăn. Miếng Sandwich trôi xuống cổ, đọng lại hương vị uất ức khó tả.

****************************************

Khệ nệ với đống hồ sơ, Gia Nguyên nhấc từng bước nặng như chì đến phòng chủ tịch. Hơi thở hắn như đứt ra từng khúc, cái cảm giác bồn chồn len lỏi trong từng thớ thịt.

Đang lúc khó xử mà sao hết người này đến người kia nằng nặc bắt hắn phải đối mặt với Hồng Quân. Jully thì ra lệnh cứ như đại ca, còn lớp trưởng… ôi thôi, nhắc đến cái lũ ranh ma, hổ báo ấy chỉ tổ mệt óc. Đi đập đầu vào gối tự tử quách cho xong, sống làm gì cho trái đất thêm nặng, trục địa cầu thêm nghiêng?

Hắn dừng lại trước cửa phòng Hồng Quân, chân tựa hồ mọc rễ, bám chặt dưới đất. Đầu hắn ngổn ngang suy nghĩ. Những hình ảnh buổi sáng hôm ấy chầm chậm chạy trong đầu Gia Nguyên như một thước phim não nề…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.