“…Gia Nguyên cẩn trọng quan sát xung quanh rồi từng bước tiến
vào sảnh D, mỗi bước chân đều lén lút và vội vã. Hắn băng qua hành lang vắng lặng,
đi sâu vào dãy phòng tăm tối, lo lắng nhìn quanh quất. Và hắn dừng lại ngay trước
căn phòng lưu trữ tài liệu thi…”
Màn hình ti vi vụt tắt, màu đen phủ lên tầm nhìn và một sự
yên lặng bất thường ập đến… Gia Nguyên nở nụ cười nhạt nhẽo, hắn quay sang liếc
Hồng Quân, lông mày khẽ nhướn lên khinh bạc:
- Thế nào? Bây giờ thì anh đã hiểu lí do tôi bị đình chỉ học
rồi chứ? Cao Gia Nguyên tôi chẳng có gì để biện minh cả!
- Nói đi! Tại sao em lại vào đó? – chất giọng trầm lạnh của
Hồng Quân vang lên đầy nghi hoặc.
- Ăn cắp tài liệu để đứng nhất trường! Đây là lần thứ ba anh
hỏi tôi câu này rồi đấy, anh có vẻ rất thích câu trả lời của tôi! – Gia Nguyên
lên giọng mỉa mai không giấu giếm.
Bàn tay Hồng Quân siết chặt lấy chiếc điều khiển ti vi, anh
gằn giọng khó chịu:
- Đừng nói dối nữa! Em không hợp với mấy lời đó chút nào hết!
– Quân nhìn sâu vào đôi mắt phẳng lặng, tối tăm của hắn, lông mày anh cau lại-
Em không làm việc này, cả việc đánh Rachel nữa, đúng không?
Nụ cười lạnh nhạt trên môi Gia Nguyên vụt tắt, hắn đứng phắt
dậy, sự tối tăm trong đôi mắt mỗi lúc càng lan tỏa mạnh mẽ:
- Hồng Quân này, anh thật buồn cười! Anh đang bắt tôi phải
trốn tội đấy à? Anh không biết mình vừa xem cái gì sao? Tôi đang đi ăn cắp đề
thi đấy! Tôi thừa nhận mà, cả việc Rachel Lynes nói cũng không sai, tôi đã đánh
cô ấy đấy! Tôi đã nói cô ấy là “tiện nhân” đấy!
Bốp! – Chiếc điều khiển bị ném mạnh vào tường, những mảnh nhựa
vỡ bắn ra, hai viên pin rơi cạch xuống nền đá hoa cương rồi lăn tròn mấy vòng.
- Im đi! Tôi đã bảo em đừng nói dối nữa mà! – Hồng Quân gầm
lên, đôi mắt đen lạnh của anh đanh lại với những cảm xúc phức tạp.
Gia Nguyên khinh khỉnh liếc những mảnh nhựa văng tứ tung
trên sàn, thật giả hình! Hắn ngẩng lên quan sát vẻ giận dữ hiếm thấy ở vị chủ tịch
lạnh lùng, mắt nheo lại:
- Nói dối? Ai nói dối vậy? Anh bảo tôi nói dối sao? Nói vậy
chẳng lẽ anh nghi ngờ Rachel à? – Gia Nguyên lắc đầu, hắn tiến đến, vỗ nhẹ vai
anh vài cái khiêu khích – Nghi ngờ ai chứ sao anh dám nghi ngờ Rachel Lynes hả?
Quân này, anh phải tin cô ấy tuyệt đối chứ? Rachel mà nghe những lời vừa rồi hẳn
phải buồn lắm, anh đừng có khiến hôn phu của mình thất vọng!
- Khiết Sam! Đủ lắm rồi, em có biết khi cố gồng lên để nói mấy
lời này trông em đáng thương như thế nào không? – Hồng Quân nói mà gần như quát
vào mặt hắn, Gia Nguyên thoáng sững lại…đây là lần đầu tiên trông Đỗ Hồng Quân
mất bình tĩnh như vậy, anh đang rất giận?...
Gia Nguyên đanh mặt lạnh lẽo, hắn “đáng thương”ư? Anh có tư
cách gì để nói câu đó? Gia Nguyên giật mạnh lấy cổ áo Quân, hắn nhìn xoáy vào tận
cùng của đôi mắt đen lạnh ấy, từng chữ rít qua kẽ răng đe dọa:
- Ai cho phép anh thương hại tôi? Anh đừng cố an ủi tôi làm
gì, trông giả tạo lắm! Không tin tôi thì đừng có mạnh miệng như vậy. Tôi đây chẳng
bao giờ cần đến thứ thương hại bố thí ấy đâu, Hồng Quân ạ!
Rồi hắn xô anh ra, quay lưng bỏ đi, nhưng mới được mấy bước,
như sực nhớ ra điều gì đó, Gia Nguyên ngoái đầu, môi nhếch lên kiêu bạc:
- Phải rồi, thất lễ với anh, tôi xin rút khỏi tất cả những
hoạt động tiến cử vị trí phó chủ tịch và xin nhường hoàn toàn cái vị trí mình
đang đứng lại cho người khác! Tôi đây không – xứng!
Xong, Gia Nguyên điềm nhiên bước thẳng. Khi hắn vừa đặt tay
lên nắm cửa, Hồng Quân bất ngờ lên tiếng, giọng anh trầm hẳn xuống, đong đầy
tâm trạng:
- Nếu tôi nói tôi tin em thì sao? Nếu tôi nói tôi chưa bao
giờ nghi ngờ em thì sao? Nếu tôi nói mọi việc đều do Rachel bày ra và đổ lên đầu
em thì sao?
Từng chữ rót vào tai Gia Nguyên làm hắn tê dại, anh đang nói
cái gì vậy?... Gia Nguyên bất chợt cười lớn, hắn vỗ tay tán thưởng cái điều vô
cùng thú vị mình vừa nghe, mắt tròn lên nhìn Hồng Quân đầy ngưỡng mộ:
- Tôi không hề muốn một đứa bỉ ổi như mình chen vào tình cảm
hết sức tốt đẹp giữa hai người chút nào! Nói cho anh biết này Hồng Quân, an ủi
cũng có mức độ của nó thôi! Tôi không ngờ một kẻ như anh lại có thể thái quá đến
mức thế này đấy! Tôi đã nói mình không cần thứ lòng thương hại bố thí đó rồi
mà?
- Tôi không an ủi em, càng không thương hại em! – Thái độ của
Hồng Quân cương nghị lạ lùng, ở anh có một cái gì mới mẻ như thể lần đầu tiên bắt
gặp, một cái gì đó vô cùng mãnh liệt - Tôi chỉ muốn khẳng định với người mình
thích rằng tôi tin cô ấy!
Gia Nguyên bất động, hai đồng tử giãn ra đầy sửng sốt. Cảm
xúc trong hắn bất ngờ dâng trào, phá vỡ lớp vỏ lạnh lùng kìm nén bấy lâu, một
thoáng, trong đôi mắt hắn những đợt sóng cuộn lên lớp lớp, mạnh mẽ đến nỗi
chính hắn có thể cảm nhận được. Lúc này, Gia Nguyên không thể xác định nổi trái
tim hắn đang đập theo nhịp điệu nào, nghe thật hỗn loạn và rối rắm. Môi hắn khẽ
mấp máy trong sự thảng thốt tột độ:
- Thật điên rồ! … Quân…anh điên rồi! Điên thật rồi!
Hồng Quân tiến đến, anh ghì chặt vai Gia Nguyên, bàn tay lớn
của anh siết lấy bờ vai mảnh khảnh kia, đôi mắt đen dồn nén bao nhiêu xúc cảm bỗng
chốc xao động dữ dội, giọng anh run rẩy:
- Phải, tôi điên rồi!...điên rồi đấy!...và thằng điên này
không ngăn nổi việc mình thích em! Tôi không thể ngăn nổi tình cảm mình dành
cho em!
Gia Nguyên chớp mắt nhìn anh, lông mày hắn cau lại xen lẫn
ngạc nhiên và bực bội. Gia Nguyên thở hắt ra một hơi não nề:
- Đủ rồi, dừng lại đi, anh đùa quá trớn rồi đấy! Đừng đem
tôi ra bỡn cợt như thế! Tôi mệt mỏi lắm! Bỏ ra đi!
- Đùa ư? – Hồng Quân lạc giọng – Tôi nói tôi thích em mà em
bảo là đùa ư? Cao Khiết Sam?
Bất ngờ, Hồng Quân kéo mạnh Gia Nguyên về phía mình, vòng
tay lớn của anh ôm ghì lấy hắn, nhanh như chớp, anh cúi xuống tìm môi hắn và
trao một nụ hôn mãnh liệt. Mọi điều anh chôn chặt trong lòng, những tình cảm
anh giấu tận sâu thẳm tâm can bỗng chốc vỡ òa ra, hòa tan thành cảm giác cháy bỏng
kì lạ. Mặc cho Gia Nguyên vùng vẫy, Hồng Quân vẫn cứng đầu không chịu buông,
cánh tay rắn chắc cố giữ hắn lại…cho đến lúc anh nhận ra một vị tanh nồng quấn
nơi đầu lưỡi…
Hồng Quân khựng lại, Gia Nguyên liền xô bật anh ra. Đập vào
mắt anh vết máu tươi dính trên môi dưới của hắn, một cảm giác chợt nhói lên, Hồng
Quân đưa tay sờ môi mình. Ở đó có một vết rách và máu cứ vậy tuôn ra. Hắn vừa cắn
anh?
Gia Nguyên nhìn anh trân trân, mắt hắn mở to, đỏ ậng nước và
choáng ngợp cảm giác hãi hùng, bờ vai nhỏ run lên bần bật. Một giây sau, hắn đạp
cửa và lao vọt ra ngoài, đầu không ngoái lại.
Hồng Quân cố níu giữ nhưng tay anh đã trống rỗng, chơi vơi.
Một cảm giác lạnh lẽo, đơn độc từ đâu xâm lấn cả tâm hồn. Anh buông thõng hai
tay, nhìn sững theo cái bóng mỗi lúc một xa dần của ai đó, lòng quặn thắt. Khóe
môi Quân run run cong lên tạo thành một nụ cười nhạt thếch:
- Thằng điên, mày vừa làm cái quái gì thế? Ánh mắt hoảng sợ ấy…
mày làm tổn thương Sam! Đỗ Hồng Quân, thằng khốn nạn, mày vừa làm tổn thương cô
ấy!
…
Phía sau góc khuất bờ tường, Rachel Lynes đưa tay bịt cứng mồm
mình lại, cuộc đối thoại vừa rồi không một chữ nào lọt khỏi tai cô… “Phải, tôi
điên rồi!...điên rồi đấy!...và thằng điên này không ngăn nổi việc mình thích
em! Tôi không thể ngăn nổi tình cảm mình dành cho em!”... Hồng Quân thích Sam?
Người anh thích là Cao Khiết Sam?
Cả người cô gái run lên, trái tim nhỏ bé đập những nhịp khô
khốc, quặn thắt, đau đớn. Chân Rachel như mềm nhũn ra, không đỡ nổi sức nặng cơ
thể, cô khuỵu xuống. Dòng lệ nóng lăn xuống khóe miệng đắng chát. Rachel bật
khóc không thành tiếng.
Anh ấy nghi ngờ cô, anh ấy không hề tin cô, một chút cũng
không ư?
Hồng Quân là của cô mà? Hồng Quân yêu cô mà? Ngay từ đầu anh
ấy đã dành cho cô… Đỗ Hồng Quân là của cô!
… Buổi chiều hôm ấy, cái buổi chiều mà cô chạy đến ôm chầm lấy
anh để tố cáo cô bị Gia Nguyên làm hại, Rachel đã nghĩ Hồng Quân tin mình. Anh
ân cần lau vết thương trên trán cô, dịu dàng khoác áo cho cô và đưa cô về. Sự ấm
áp của Hồng Quân khiến cô lầm tưởng. Cô đã hả dạ biết bao khi anh không thèm
nghe lời biện minh của Gia Nguyên, cô sung sướng biết bao khi anh không nhìn hắn
lấy một cái, cô khoái trá biết bao khi thấy sự ngỡ ngàng trong mắt tên ấy. Và
Rachel khẳng định, ván cờ lần này cô đã chiến thắng.
Nhưng nụ cười kiêu hãnh trên môi cô chẳng giữ được lâu đã vụt
tắt, thay vào đó là cảm giác hoang man vô tận. Hồng Quân chở cô về nhà, tự tay
anh sát trùng và băng vết thương cho cô, sau đó anh đứng dậy… Rachel giật mình
khi cảm nhận được sự lạnh giá xen lẫn trầm buồn trong đôi mắt sâu thẳm của Quân,
đột nhiên cô thấy khoảng cách giữa hai người thật xa xôi. Quân chỉ nói đúng một
câu rồi bỏ đi thẳng:
- Em vừa nói dối anh! Lần đầu tiên anh thất vọng về em đến
thế, vô cùng thất vọng!
Anh không cần nghe Gia Nguyên nói, anh không cần nhìn Gia
Nguyên, bởi niềm tin anh dành cho hắn là tuyệt đối, không điều gì có thể lay
chuyển được. Trong mắt Hồng Quân, Rachel đang diễn một vở kịch mà anh đã biết
rõ từng lời thoại của kịch bản.
Đêm ấy anh không về nhà…