Quả nhiên không ngoài dự liệu, Giang Thành tìm thấy vật khác trong trạm xử lý rác thải.
Là chùm tóc đen dày.
Điều này làm cho Dương Lạc có chút khó hiểu: “Không biết những sợi tóc này của ai, huống chi có thể là của một người phụ nữ rụng tóc. Thứ này có thể là manh mối sao?”
Giang Thành cầm lấy sợi tóc nhìn kỹ, vội vàng nói: “Người bình thường rụng tóc, cũng chừng mười mấy sợi.”
“Nhưng nhìn chùm tóc này, có tới hai ba trăm sợi rõ ràng như vậy. Nhất định không phải là rụng tóc một cách bình thường.”
Dương Lạc nghe vậy cũng cảm thấy có lý, nhanh chóng gật đầu rồi giữ lại nắm tóc làm bằng chứng.
Trong cuộc tìm kiếm gắt gao sau đó không phát hiện thêm được điều gì khác, Giang Thành và Dương Lạc trở về đội cảnh sát hình sự của thành phố S.
“Sao rồi, cánh tay kia có phát hiện thêm manh mối gì mới không?” Giang Thành nhìn Phạm Minh, vội vàng hỏi.
“Những manh mối có được cho đến nay có thể khẳng định cánh tay này có lẽ được cắt bỏ ba ngày trước, và có lẽ nó được chặt bằng một con dao làm bếp gọt trái cây.”
“Trên đó còn có dấu tay nào khác không?” Dương Lạc vội vàng hỏi: “Hay trên cánh tay còn sót lại vết máu nào không?”
Chuyện này nằm ngoài phạm vi nhận thức của Phạm Minh: “Như này đi, cậu đến gặp Trương Cường hỏi cho kỹ, còn những kết quả khác thì chưa có đâu.”
Dương Lạc nghe vậy lời liền vội vàng kéo Giang Thành đến phòng pháp y của đội Cảnh sát Hình sự thành phố S. Lúc này, Trương Cường đang ăn mì gói đối diện với cánh tay đó.
Điều này làm cho Giang Thành suýt chút nữa cười thành tiếng, quả nhiên những người làm pháp ý đều thích khẩu vị này sao? Trương Cường và Dương Lạc chắc là anh em của nhau, ngay cả khẩu vị cũng giống nhau thế này.
“Các anh đến rồi à. Ôi nhìn xem tôi còn đang ăn đây này.” Trương Cường xấu hổ giấu hộp mì gói ra đằng sau.
“Không sao, anh ăn đi. Tôi đến để giúp anh điều tra mà.”
“Tôi vừa nãy nghiên cứu một chút. Cánh tay này bị cắt bởi con dao chuyên dùng để cắt gọt của nhà bếp.” Trương Cường nói một cách nghiêm túc.
“Vậy anh có kiểm tra xem trên cánh tay này có dấu vân tay nào không, với lại trong vết máu có thứ gì khác hay không.” Dương Lạc hỏi.
Trương Cường sững sờ: “Tôi chưa có nghĩ đến việc này, bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra.”
Dương Lạc cũng không nhàn rỗi, bắt tay vào giúp Trương Cường điều tra kỹ lưỡng cánh tay này.
Giang Thành không khỏi cảm thán Dương Lạc, thực ra thực lực của anh ta rất mạnh, nhưng cách nói đùa vui vẻ thường ngày của anh ta khiến người ta cho rằng anh ta không đứng đắn.
Nhớ rằng tài xế và nhân viên vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn, Giang Thành đi về phía phòng thẩm vấn.
“Phạm Minh, cuộc thẩm vấn thế nào rồi? Có thu được thông tin hữu ích nào không.”
Phạm Minh gật đầu nói: “Chúng tôi đã nắm được tuyến đường đi của tài xế xe rác và điểm thu gom rác.”
Phạm Minh vừa nói, vừa lấy lộ trình đường đi do tài xế viết đưa cho Giang Thành.
“Tôi không rõ lắm về tình hình đường xá ở thành phố S. Tôi đề nghị phải điều tra kĩ càng những tuyến đường này, đặc biệt là ở các khu dân cư.”
Phạm Minh gật đầu: “Tôi cũng có suy nghĩ như vậy. Nhân viên công tác kia hẳn là không thể hỏi thêm gì, Giang Thành, anh cảm thấy tài xế này có vấn đề gì không?”
Giang Thành sững sờ một lúc: “Chắc là không đâu. Anh xem anh ta là loại người rất nhát gan, nếu anh ta là người làm chuyện này thì làm sao có thể tự rước họa vào thân, giấu cánh tay vào xe rác do anh ta chở đi?”
Phạm Minh gật đầu khi nghe thấy lời Giang Thành nói: “Điều cậu nói rất có lý. Bây giờ chúng ta nên tập trung điều tra những tuyến đường mà xe rác đi qua.”
Thấy thời gian đã không còn sớm đành chỉ có thể đợi đến ngày mai điều tra. Khi Giang Thành đến phòng khám pháp y, Dương Lạc và Trương Cường vẫn cong đang nghiên cứu cánh tay đó.Mặc dù Giang Thành cảm thấy đau lòng cho Dương Lạc và Trương Cường, nhưng vẫn không nên làm phiền họ, liền trở về khách sạn trước.
Nằm ở trên giường, Giang Thành trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Đột nhiên cuộc gọi video trên điện thoại di động vang lên, Giang Thành nhìn thấy Diệp Hồng đang gọi.
Giang Thành vội vàng bắt máy, còn tưởng rằng Phỉ Nhiễm xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi bắt máy, khuôn mặt non nớt của Phỉ Nhiễm hiện ra ở đầu dây bên kia.
“Phỉ Nhiễm, cô Diệp Hồng của con đâu, sao con lại cầm điện thoại di động của cô ấy?” Giang Thành cười hỏi.
“Cô Diệp Hồng đang nấu cháo. Là món cháo thịt nạc trứng muối mà con yêu thích nhất.” Phỉ Nhiễm cười nói.
Giang Thành nhìn ra mặc dù khuôn mặt của Phỉ Nhiễm đang tươi cười, nhưng vì sức khỏe không tốt nên sắc mặt của cô bé tái nhợt, không có chút huyết sắc.
“Nói với cô Diệp Hồng của con để cô ấy sắc chút thuốc bổ cho con, bồi bổ thân thể, nhìn con gầy đi rồi.”
Diệp Hồng nghe thấy lời nói của Giang Thành, vội nghiêng người: “Không phải Phỉ Nhiễm gầy đi, mà là đang trở nên xinh đẹp hơn rồi.”
Cùng lúc đó, từ đầu video bên kia vang lên tiếng cười lớn của Phỉ Nhiễm và Diệp Hồng, điều này khiến Giang Thành có chút mãn nguyện. Nếu thời gian mãi ngưng đọng ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
“Được rồi, Phỉ Nhiễm cúp điện thoại đi, chúng mình ăn cháo rồi chuẩn bị đi ngủ thôi.” Diệp Hồng chậm rãi bước ra ngoài với bát cháo thịt nạc trứng muối.
“Bố, khi nào bố về?” Phỉ Nhiễm vẫn bất quyến luyến hỏi.
“Đợi đến khi nào bố làm xong công việc ở bên này thì có thể về với con rồi. Trong thời gian này con phải nghe lời cô Diệp Hồng, biết chưa?” Giang Thành cố gắng kìm nén nước mắt nói.
“Vâng, con biết rồi, vậy bố ngủ sớm đi, con đi ăn cháo đây.” Phỉ Nhiễm nói xong liền nghịch ngợm cúp điện thoại.
Diệp Hồng nhìn thấy vậy, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Phỉ Nhiễm, có phải con nhớ bố rồi không?”
Tính ra Giang Thành đến thành phố S đã gần một tuần rồi, rốt cuộc là vụ án như nào mà lại khó khăn đến vậy?
“Cũng bình thường ạ, có cô Diệp Hồng ở bên cạnh, con cũng không sợ. Hơn nữa mỗi ngày đều có món ngon để ăn.”
Nghe xong lời của Phỉ Nhiễm, Diệp Hồng có chút thỏa mãn: “Con ăn trước đi, ăn xong cô có chuyện muốn bàn với con.”
Phỉ Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng ăn hết cháo thịt nạc trứng muối Diệp Hồng làm.
“Cô Diệp Hồng, cô nói đi ạ, cần con làm gì ạ?” Phỉ Nhiễm tò mò hỏi cô.
Diệp Hồng nhất thời có chút khó nói, cô biết làm thế này sẽ gây ra thương tổn lớn cho Phỉ Nhiễm. Nhưng việc này nhất định phải làm.
Diệp Hồng suy nghĩ một chút liền lấy ra vở vẽ tranh của Phỉ Nhiễm và bút: “Là như này, cô hy vọng con có thể nhớ lại những việc đã xảy ra với con trước đây. Nếu được, con có thể vẽ vào vở được không?”
Phỉ Nhiễm do dự khi nghe những lời đó, bởi vì Phỉ Nhiễm biết rằng bản thân sẽ rất đau đầu mỗi khi muốn nhớ lại những sự kiện đã qua. Hơn nữa Giang Thành cũng dứt khoát cấm Phỉ Nhiễm ép buộc chính mình nhớ lại những sự việc đã qua.
Nhưng nhìn Diệp Hồng trước mặt đang nhìn chính mình với ánh mắt đầy mong đợi, Phỉ Nhiễm không biết nên từ chối như thế nào.
“Phỉ Nhiễm, cô biết rằng làm thế này là không công bằng với con, nhưng con là hy vọng duy nhất để tìm thấy gã hề.”
Nghe Diệp Hồng nói, Phỉ Nhiễm có chút khó hiểu: “Tại sao chúng ta nhất định phải tìm gã? Sự việc trong quá khứ đã qua rồi. Tìm gã thì làm được gì?”
Câu nói này của Phỉ Nhiễm đã chặn đứng câu hỏi của Diệp Hồng.
“Con có biết bố con đang bận gì mỗi ngày không? Anh ấy đang tìm kiếm tung tích của gã hề mỗi ngày. Con có muốn nhìn thấy bố của con như thế không?”
Diệp Hồng định lợi dụng tình cảm mãnh liệt của Phỉ Nhiễm dành cho Giang Thành, nhưng Diệp Hồng không chắc Phỉ Nhiễm có thể đồng ý chuyện này, dù sao thì Giang Thành cũng không cho phép Phỉ Nhiễm ép buộc mình nhớ lại quá khứ.
Phỉ Nhiễm sững sờ khi nghe được lời này, Phỉ Nhiễm biết Giang Thành ngày nào cũng bận rộn như vậy, thì ra là vì đi tìm gã hề. Một ngày không tìm được gã, cũng là một ngày trái tim của Giang Thành không thể bình tĩnh được.
Diệp Hồng nhìn thấy vẻ lưỡng lự trên mặt Phỉ Nhiễm, tiếp tục nói: “Bây giờ gã hề không bắt được cả con thì bố con sẽ gặp nguy hiểm, con muốn nhìn thấy bố con gặp nguy hiểm sao?”
“Được rồi, con sẽ cố gắng hết sức.” Phỉ Nhiễm không nghĩ nữa liền đồng ý. Diệp Hồng có chút kinh ngạc, tuy cô bất ngờ, nhưng trong lòng tràn đầy áy náy.
Diệp Hồng cũng không biết việc mình lừa gạt Phi Nhiễm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì nữa, Diệp Hồng lắc lắc đầu khi nghĩ đến điều này.
Phỉ Nhiễm nhỏ nhắn và đáng yêu như vậy, làm sao Diệp Hồng có thể nhẫn tâm để con bé trải qua sự đau đớn này chứ?
Phi Nhiễm dường như nhìn ra nội tâm của Diệp Hồng, nên vội vàng nói: “Nếu con cảm thấy không thoải mái, con có thể dừng lại ngay lập tức được không?”
Điều này khiến Diệp Hồng có chút kinh ngạc: “Con có thể khống chế được chính mình?”
Phỉ Nhiễm gật đầu: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
Diệp Hồng thấy Phỉ Nhiễm đã bước vào trạng thái chuẩn bị, vì vậy cô đặt cuốn sách vẽ thường ngày của Phỉ Nhiễm vào tay cô bé.
“Nếu con nhớ ra bất cứ điều gì, hãy vẽ tất cả vào cuốn sách này, được không?”
“Nhưng con phải nhớ lại từ đâu?” Phỉ Nhiễm có chút mờ mịt, những việc trong quá khứ cơ bản đã không còn nhớ nữa, đột nhiên muốn nhớ lại có chút khó khăn.
Diệp Hồng nghe vậy nghĩ đây quả thực là vấn đề lớn. Suy cho cùng, Phỉ Nhiễm là do virus CVH2-6 gây mất trí nhớ chứ không phải là không muốn nhớ lại quá khứ.
“Như vậy đi, cô hỏi con trả lời.” Diệp Hồng nói rồi nghiêm trang ngồi trước mặt Phỉ Nhiễm.
“Trước tiên, con hãy nói cho cô biết con đã sống ở nơi nào khi còn nhỏ, và điều kiện sống của con như thế nào?”
Nghe theo câu hỏi của Diệp Hồng, Phỉ Nhiễm căng thẳng nhắm mắt lại và bắt đầu nhớ về ngôi nhà nơi mình sống khi còn nhỏ.
Những mảnh ký ức đã bắt đầu văng vẳng trong tâm trí Phỉ Nhiễm, nhanh chóng lóe lên.
Phỉ Nhiễm vừa nhớ lại vừa cầm bút vẽ loạn lên trang vở.
Diệp Hồng nín thở hồi hộp nhìn theo những nét vẽ của Phỉ Nhiễm trên trang vở, phải nói là thiên phú của Phỉ Nhiễm thật cao, chỉ một vài nét vẽ đơn giản đã có thể thể hiện rõ ràng những gì cô bé muốn vẽ.
Phỉ Nhiễm vẽ lại hình dáng mơ hồ của căn nhà trong kí ức, nhưng não bộ như máy chiếu bị trục trặc, hàng loạt ký ức lộn xộn hiện ra.
Đây là biểu hiện có chút mất kiểm soát của Phỉ Nhiễm, vốn lẽ trên trang vở đã vẽ ra dáng dấp một ngôi nhà.
Tuy nhiên, Phỉ Nhiễm đột nhiên mất kiểm soát, cảm thấy vô cùng đau đầu và chiếc bút trong tay bắt đầu viết nguệch ngoạc. Ngôi nhà khó khăn lắm mới vẽ ra được phút chốc đã bị hủy.
“A, con đau đầu quá, đau đầu quá.” Phỉ Nhiễm đột nhiên hét lên một tiếng, bút và vở trên tay đều rơi hết xuống đất. Chỉ thấy Phỉ Nhiễm hai tay ôm đầu đau đớn vô cùng.