Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 23: Chương 23: Hai cực đối nghịch




Dương Minh Vũ đã chết, hơn nữa trong miệng còn có một tờ giấy có hình vẽ, chuyện này rõ ràng là sự khiêu khích đối với cơ quan tư pháp, đồng thời nó cũng vạch trần vết sẹo đã dấu kín mười năm của Giang Thành.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thành, Trương Minh Sơn không đành lòng nói: “Sao anh không về nghỉ ngơi trước đi, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Giang Thành gật đầu nhẹ nhàng, không từ chối, quay người rời khỏi cục cảnh sát, nhưng anh không về nhà, mà tới quán bar, hiện giờ anh cần không khí phá vỡ sự bức bối trong lòng.

Nhìn đám người cả trai lẫn gái đắm chìm trong xa hoa trụy lạc, anh đột nhiên hy vọng có một người đi ra và nói cho anh biết: “Tao chính là Tên Hề, tới bắt tao đi.”

Đắng tiếc, nước chanh trong ly không phải là thứ có thể tạo ra ảo giác.

Rõ ràng hôm nay sẽ không có một sát thủ nào xuất hiện giữa đám người, trời cao cũng không đơn giản giao đáp án tới tay Giang Thành dễ như thế.

Anh thở dài một hơi, có vẻ Dương Minh Vũ lẫn thằng hề đều không phải là kết quả cuối cùng.

Ôm cây đợi thỏ đương nhiên không tính là một giải pháp, Giang Thành chỉ đơn giản trong bóng tối quan sát mọi người, xem giữa những đám người đó, có người có thể là tội phạm hiềm nghi chống lại anh hay không.

Dùng chuyện vô bổ này để ngăn chặn mạch máu trong não anh sắp nổ tung.

Đúng vậy, anh không thể nào buông bỏ được, tin tức của tên hề khiến anh không có cách nào chìm vào giấc ngủ, hay nghỉ ngơi.

Phá án đôi khi là như thế, bạn càng lo lắng thì càng không có kết quả, bạn phải chấp nhận điều này, khả năng của con người cũng có giới hạn.

Mà ngay cả những đồng nghiệp của Giang Thành đã kiệt sức vì mấy ngày nay rồi.

Thậm chí Giang Thành cũng không khá hơn là bao.

Anh thực sự thức trắng những ngày này, thế nhưng tin tức tên hề càng làm chi anh không có cách nào ngủ nổi.

Vậy đành thừa dịp hôm nay không có chuyện gì gấp anh nghỉ ngơi một chút, anh cũng không phải người sắt, anh đến bên lề đường, vẫy một chiếc taxi để về nhà.

Vừa lúc đó.

Giang Thành mơ mơ màng màng nhìn thấy mục tiêu của bản thân, đây là người anh chưa từng thấy qua bao giờ, không phải là bố con nhà họ Dương, thế nhưng anh anh lại cảm thấy người này vô cùng quen thuộc.

Anh không nên gặp người quen hoặc đồng nghiệp tại quán bar như này mới đúng… Đối phương cuối cùng là ai?

Anh ta trông quá giống hình ảnh của đối tượng phạm tội mà Giang Thành đã định sẵn, cổ áo dựng thẳng, đội mũ, cẩn thận tránh mọi người xung quanh, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn qua lại bốn phía.

Một người như vậy giữa đám đông thực sự kì lạ.

“Thưa anh, anh có lên xe không?”

Đột nhiên tài xế xe taxi lên tiếng kéo Giang Thành thoát khỏi tình trạng chăm chú quan sát đối tượng, anh hoảng hốt một chút, không biết vừa rồi mình tỉnh hay mơ, một giấc mơ chính mình gặp được người kia.

Chờ anh quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của người đó.

Chỉ còn lại những người ra vào quán một cách vội vã, không có ai đặc biệt phù hợp với trí tưởng tượng của anh.

“À, vâng.”

Giang Thành thở dài, có thể vì bản thân mệt mỏi quá mức, thậm chí anh gọi taxi lúc nào cũng không nhớ.

Anh lập tức lên xe, đóng cửa, báo địa chỉ và chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc ngẩng đầu thì thấy trời đã gần sáng, có lẽ anh thực sự rất mệt.

Thế nhưng thời điểm chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe một chút, tài xế xe taxi khởi động xe, anh đột nhiên phát hiện đằng xa xa có một người mặc áo gió cao cổ đột nhiên quay đầu lại.

Anh không thể nhìn rõ mặt người kia trong thoáng chốc, chỉ cảm thấy đối phương hướng tới anh nở nụ cười, như thể anh ta là người anh vừa nhìn thấy, những giữa cơn mệt mỏi ập tới và sự lay động của chiếc xe, anh chìm vào giấc ngủ. Truyện Hệ Thống

“Anh gì ơi, tỉnh lại đi. Đến nơi rồi, điện thoại của anh có người gọi kìa.”

Đột nhiên tài xế phanh gấp, Giang Thành ở ghế sau cũng tỉnh dậy, anh đã đến cổng khu dân cư nhà anh.

Mà điện thoại trong túi vang lên liên tục, anh móc tiền lẻ trả cho tài xế vừa lúc tài xế tìm tiền thừa thì anh bắt máy.

“Alo, có chuyện gì vậy?”

Người gọi là Dương Lạc.

“Lại có người tới cục cảnh sát, bảo muốn chúng ta kiểm tra lại viên Pink Star và chịu trách nhiệm về tội danh của Dương Minh Vũ, cậu xem lên làm thế nào bây giờ…”

Vẫn đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, Giang Thành thực sự không ngờ tới bây giờ lại có người muốn lật lại bản án, có chuyện gì xảy ra vậy?

Coi như bản thân diễn kịch, cũng không cần diễn kịch tới mức này, với tình hình hiện tại của Dương Minh Hạo, bản án đã được lập rồi còn muốn thế nào nữa?

“Trước tiên cậu cứ khuyên đối phương bình tĩnh, đối phương có nói mình là ai không? Tôi tới ngay lập tức.” Giang Thành vừa nói vừa ngáp một cái.

“Này, không phải chứ? Chẳng lẽ cậu cả đêm không về sao? Anh ta nói anh ta là luật sư của Dương Minh Hạo, có bằng chứng quan trọng!”

Dương Lạc vừa nghe thấy cái giọng ngái ngủ cùng tiếng ngáp thì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, Giang Thành vì công việc mà mạng sống cũng không cần rồi.

Đang êm đẹp lại mất ngủ cả đêm sao được. Với tư cách là một bác sĩ pháp y, anh rất hiểu đạo lý của chuyện này.

“Biết rồi, cậu đừng lải nhải nữa, tôi tới ngay đây.”

Anh không nhận tiền trả lại của tài xế, anh liền nói với anh ta: “Đưa tôi đến cục công an, lúc đến gọi tôi một câu nhé, tôi chợp mắt trên xe anh một chút, chiếc xe của anh cũng khá thoải mái đấy.”

Giang Thành nắm lấy thời gian, lại nằm xuống ghế sau, tài xế taxi lắc đầu, nhưng không hỏi thêm câu nào, dù sao có thể kiếm được hai đơn hàng cùng một lúc, vậy tại sao không làm?

Giang Thành đã quen môi trường làm việc như vậy từ lâu, anh có thể ngủ tùy thích mọi lúc mọi nơi, giấc ngủ bây giờ đối với anh rất quý giá, nhưng anh không muốn lãng phí thời gian, cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Đội trưởng Giang của mấy người đâu? Gọi anh ta tới đi, mấy người nhất định phải kiểm tra toàn diện chiếc nhẫn này, tôi cần chứng minh thân chủ của mình vô tội. Bằng không lúc nào ông ấy cũng mang danh tội phạm hiềm nghi à.”

Luật sư của Dương Minh Hạo rất kích động, Lưu Thần đang say rượu rõ ràng vẫn chưa đến làm việc. Mới sáng sớm đã tới đây cũng chỉ có Diệp Hồng tiếp đãi cô ta.

“Anh đừng có ồn ào như vậy, giờ mới là sáng sớm. Anh gấp làm cái gì? Nếu Dương Minh Hạo là hung thủ, ông ta chạy trời cũng không khỏi nắng, nếu không thì chúng tôi sớm muộn cũng sẽ trả lại sự vô tội cho ông ta.”

Diệp Hồng cố hết sức để ổn định tâm tình vị luật sư này.

Mà Dương Lạc len lén đi gọi điện thoại rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Tôi thấy anh thú vị thật đó, rõ ràng anh nói có chứng cứ mấu chốt, tại sao không nói sớm? Không phải mấy người giết con trai ông ta, rồi đổ mọi chuyện lên đầu ông ta à, dù sao người chết không làm chứng được, chuyện này quá điên rồi. Hổ dữ không ăn thịt con mà…?”

Diệp Hồng thấy tâm luật sư ổn định hơn một chút, Diệp Hồng nhân cơ hội hỏi lại, hy vọng có thể tìm ra sơ hở từ cuộc trò chuyện này.

“Dương Minh Hạo nghĩ thế nào thì nghĩ, còn ý của tôi là của riêng tôi, ông ta không dám kiểm tra bởi vì trong lòng cả hai bố con ông ta đều có quỷ, với tư cách là một luật sư, tôi không thể nào che giấu cho tội phạm được!”

Vị luật sư lúc trước còn á khẩu không nói lên lời giờ phảng phất biến thành sứ giả chính nghĩa: “Rốt cuộc mấy người có kiểm tra chiếc nhẫn kia hay không, trên đó nhất định có dấu vết mà Dương Minh Vũ để lại, trừ khi anh ta đã tẩy sạch!”

“Anh nên biết rằng người bình thường rất khó làm sạch dấu vết trên mặt nhẫn, chỉ cần bọn họ để lại một chút dấu vết thôi, chúng tôi cũng có thể kiểm tra ra được. Đây không phải là chuyền mà anh có thể quyết định.”

Dương Lạc không biết vô tình hay cố ý thăm dò luật sư, thế nhưng vị luật sư này rất bình tĩnh và điềm đạm, không giống đang diễn trò.

Chuyện này khiến bọn họ không hiểu nổi, Dương Minh Hạo cuối cùng đang nghĩ gì vậy? Ông ta trở mặt thành thù ngay cả với đứa con đã chết của mình.

“Tôi đã nghĩ nhóm luật sư giàu có như anh chẳng bao giờ dậy trước chín giờ đó.”

Vừa ngáp vừa chỉnh lại quần áo của mình, Giang Thành bước vào khu làm việc.

“Đội trưởng Giang, anh đến rồi. Tôi biết rằng thân chủ của mình đã cản trở việc thực thi pháp luật và gây ra rất nhiều rắc rối cho anh thời gian trước, nhưng tôi nghĩ lại thì thấy rằng mình vẫn có nghĩa vụ hợp tác với công việc của các anh.”

“Dựa vào tình hình thực tế mà tôi biết, tôi nghĩ anh nên kiểm tra lại vật này, mặc kệ Dương Minh Hạo đã nói gì.”

Luật sư nói xong ý định của mình, Giang Thành tỏ ra không hào hứng lắm.

“Đừng lo lắng, bên cảnh sát sẽ kiểm tra mọi thứ rất cẩn thận, chuyện này không phải do anh hay Dương Minh Hạo có thể quyết định, cho nên cảm ơn anh đã không công chạy tới đây một chuyến.”

Tuy miệng nói như thế, nhưng Giang Thành cũng đã bắt đầu cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, vị luật sư này đang giở trò gì đây?

Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy, dựa theo tình hình hiện tại, nếu quả thật phải chọn một trong hai người Dương Minh Hạo và Dương Minh Vũ xem ai là hung thủ.

Thì đương nhiên chọn con trai ông ta, tuy nhiên trực giác của Giang Thành lại mách bảo anh rằng có chuyện gì đó là lạ.

Anh không biết hai bố con nhà họ có mâu thuẫn gì, thế nhưng chỉ bằng trực giác của bản thân, cũng biết bọn họ nhất định có vấn đề.

“Mấy người rốt cuộc có chuyện gì vậy, tôi đã đi vào rồi mấy người còn muốn đem tôi ra bên ngoài là sao?”

Hôm nay cục công an rất náo nhiệt.

Hiện giờ Dương Minh Hạo đang mang còng tay và mặc áo tù, không còn khí thế như ngày xưa nữa.

“Thưa ngài, con trai của ngài đã xảy ra chuyện!”

Giang Thành chưa kịp nói cái gì, vị luật sư này đã mở miệng.

Lúc này Giang Thành mới hiểu được suy nghĩ của luật sư.

Dương Minh Vũ chết vì dính dáng tới tên hề, cho nên hiện tại tin tức này vẫn đang được giữ bí mật, bố anh ta bị giam đương nhiên càng không có khả năng biết chuyện này.

“Anh nói láo! Anh? Thật sao? Hả?” Dương Minh Hạo bắt đầu run rẩy dữ dội, ông ta không thể tin nổi.

“Không tới mức đường cùng tôi cũng sẽ không làm như vậy, chuyện này đã vi phạm thỏa thuận giữa chúng ta, nhưng tôi nghĩ ông nên biết chuyện này.”

“Không được cử động, sao anh lại biết chuyện này!”

Giang Thành trợn mắt nhìn luật sư, nếu như mọi chuyện liên quan tới tên hề, vậy người luật sư này sao?

Giang Thành không thể tin được rằng số mệnh khiến chân tướng tới trước mắt anh nhanh như vậy.

“Thật xin lỗi đội trưởng Giang, anh muốn biết tôi sẽ nói cho anh biết đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào, có thể cho tôi mượn một phòng riêng được không, tôi có chuyện cần nói rõ.” Dương Minh Hạo quỳ xuống đất bịch một phát, cầu xin nhìn Giang Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.