Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 11: Chương 11: Lo trước tính sau




Sau khi nghe lời nói của Giang Thành, Trương Minh Sơn còn tưởng vì mình nhắc đến chuyện Diệp Hồng nên anh mới có hơi khó chịu.

Đỗ xe bên đường xong Trương Minh Sơn không khỏi lẩm bẩm: “Giờ còn có công ty nào lo lắng vì chuyện chung thân đại sự của cấp dưới nữa chứ, cậu hãy biết thỏa mãn đi!”

“Tôi thấy một người bạn, ông hãy về đi, đừng có ở đây mà lo lắng!”

Giang Thành vừa nói vừa mở cửa xuống xe.

“Lừa nhau chắc, cậu còn có bạn sao?”

Trương Minh Sơn thò đầu từ cửa xe ra: “Không đi cùng được à?”

“Không được!”

Dứt lời Giang Thành nhanh chóng rời khỏi, chạy nhanh băng qua vỉa hè đi đến phía đường quốc lộ đối diện.

Trương Minh Sơn không khỏi gãi gãi đầu, không ngờ Giang Thành lại có bạn bè, còn không để mình thấy bạn cậu ta. Chẳng lẽ…

Trong lòng Trương Minh Sơn bỗng nảy ra một ý nghĩ, hay là tên nhóc này âm thầm có bạn gái ở bên ngoài sau lưng mình rồi?

Vẻ mặt Trương Minh Sơn có chút thú vị, xoắn xuýt cả lên, cũng thấy hơi an ủi.

“Tạm thời vẫn không nên nói với con bé Diệp Hồng đó vậy!”

Tạm thời không nhắc tới Trương Minh Sơn nghĩ gì, sau khi Giang Thành sang được đường bên này tới quán nước ven đường, sau khi tìm kiếm xung quanh thì cuối cùng cũng nhìn thấy người mình muốn tìm. Giang Thành lẳng lặng tiến qua đó.

A Lãng, người tự coi mình là nghệ sĩ lúc này đang gọi một bàn xiên que để ăn.

Sau khi nhìn thấy Giang Thành thì sững người một lúc, sau khi nuốt xong thức ăn trong miệng mới hỏi đối phương: “Ăn cùng đi?”

Nhưng trước khi cậu ta nói câu này thì Giang Thành đã ngồi xuống rồi.

“Cậu còn đến mấy chỗ như này ăn à?”

A Lãng thản nhiên cười ha ha: “Chỗ này cái gì cũng vừa ngon vừa rẻ, còn có không khí cuộc sống của phố phường, với các một nhà làm nghệ thuật thì đương nhiên phải lĩnh hội một lần chứ.”

“Đi qua cả gần nửa thành phố chỉ để trải nghiệm không khí phố phường ở nơi này thôi hả?”

Giang Thành với giọng điệu đều đều khiến A Lãng không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

“Chỉ là tình cờ thôi.”

A Lãng vẫn bình tĩnh mang theo nụ cười trên mặt hoàn toàn khác xa với người hồi sáng.

Giang Thành gật đầu: “Ừ, tình cờ đến mức ngay cả cái biệt thự chúng ta phải điều tra kỹ lưỡng Dương Minh Hạo mới biết được, còn tình cờ ở trong thời gian này, ở nơi dễ thấy nhất của gian hàng này.”

Vừa nói Giang Thành vừa hất áo khoác ra phía sau, ánh kim loại của chiếc còng tay quanh eo khiến gương mặt A Lãng nở một nụ cười gượng gạo.

“Máy theo dõi ở đâu? Đã đặt nó bao giờ?”

A Lãng vươn tay về phía Giang Thành, phản ứng của anh cực kỳ nhạy bén, rất nhanh đã nắm được cổ tay đối phương.

“Tập kích cảnh sát à?”

“Gỡ máy theo dõi cho anh, đây là công nghệ cao của nước ngoài, nếu anh đi rửa tôi sẽ khóc mất.”

Giang Thành buông tay ra, chỉ thấy A Lãng lấy ra một vật giống như cúc áo dưới cổ áo. Đó là loại máy theo dõi mà Giang Thành chưa từng thấy qua bao giờ.

Sau khi cất đồ vật đó đi A Lãng hỏi Giang Thành: “Sao anh phát hiện được tôi đặt máy theo dõi trên người anh vậy anh Giang.”

Giang Thành thản nhiên nói: “Đoán thôi!”

A Lãng sững người một lúc mới nâng trán lên nói: “Cảnh sát chính trực như anh lại chơi xỏ như vậy.”

“Đây không gọi là chơi xỏ mà chỉ là vận dụng phương pháp hợp lý mà thôi, quá cứng nhắc thì làm sao chống lại mấy tên tội phạm xảo quyệt được?”

Cảm nhận được ánh mắt Giang Thành như đang nhìn tội phạm, A Lãng không kìm được mà nói: “Tôi là người dân an phận, chỉ là có hơi tò mò về cái chết của đứa em gái nhỏ mà thôi.”

“Chỉ là tò mò?”

Giang Thành chậm rãi nói: “Thực ra tôi có thể coi cậu là người qua đường có tấm lòng chính nghĩa.”

Không đợi A Lãng trả lời Giang Thành nói tiếp: “Một người qua đường có lòng chính nghĩa, hay là một tên tội phạm tiềm tàng với động cơ thầm kín. Bây giờ cậu có thể đưa ra lựa chọn rồi đấy.”

“Tôi có chút hối hận khi ra tay với anh rồi.”

A Lãng thở dài.

Giang Thành không tỏ rõ ý kiến đối với lời nói của A Lãng. Đối với anh mà nói, anh sẽ không gạt đi sự nhờ vả từ tác động bên ngoài. Mà với A Lãng này, anh luôn cảm thấy sự mập mờ như sương mù không rõ ràng của cậu ta khiến anh có cảm giác muốn xé tan đi lớp sương đó.

Sau khi đè nén cảm giác thăm dò không thể giải thích này lại, Giang Thành hỏi: “Cậu có phát hiện gì không?”

A Lãng lắc đầu nói: “Nếu ở đây thì tôi không phát hiện ra gì cả. Đợi ở đây chỉ là muốn biết các anh có phải đã có phát hiện gì rồi không.”

Lời nói của A Lãng làm Giang Thành nhướng đôi lông mày lên, ở đây không phát hiện ra gì, vậy còn ở nơi khác thì sao?

Giang Thành nhìn chằm chằm vào A Lãng, tới lúc này cậu ta cũng không có ý định giấu diếm, bèn nói với anh: “Hôm đó sau khi cô gái đó bị dẫn đi tôi đã theo dõi Dương Minh Hạo, nơi hắn hay ở chắc không phải ở cái biệt thự lớn khủng khiếp đó.”

“Ở đâu?”

Giang Thành vô thức nghiêng người lên phía trước.

“Thanh toán đi!”

A Lãng mỉm cười nói với Giang Thành.

Giang Thành không nói gì nhiều, sau khi thanh toán xong thì bắt một chiếc xe taxi.

Tiểu khu Doanh Nguyệt, đây chính là điểm cuối A Lãng theo dõi Dương Minh Hạo, nơi này rõ ràng là phù hợp hơn với thu nhập của ông ta.

“Có cần vào xem xét không?”

A Lãng cười hỏi.

Giang Thành hít sâu một hơi rồi nói: “Chuyện tiếp theo đây tôi sẽ mắt nhắm mắt mở.”

A Lãng có hơi sững người, nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc: “Thì ra kết quả anh Giang theo đuổi là chính nghĩa à!”

“Cậu có thể nói thẳng rằng tôi không từ thủ đoạn để đạt được mục đích!”

Trung Châu là thành phố phát triển với tốc độ nhanh chóng nên khó tránh khỏi một số nơi bị tạm thời bỏ lại giống như tiểu khu cũ này, hai người dễ dàng lẻn vào mà không tốn quá nhiều sức lực.

Trong quá trình này Giang Thành quan sát tỉ mỉ lộ trình A Lãng thực hiện, đường đi của cậu ta đều là điểm mù của camera.

Khi họ đến tầng dưới của tòa nhà nơi có nhà của Dương Minh Hạo, cả hai đều dừng lại, hiểu ý nhau nhích lại gần, trốn vào trong bóng tối.

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên dáng người mập mạp bước ra khỏi nhà chửi bới.

“Nửa đêm rồi mà còn tụ tập ầm ĩ, giờ có phải mùa xuân nữa đâu!”

Sau khi tức giận xong, người phụ nữ trung niên ném đống rác trên tay vào thùng rác, rồi xoay cái vòng eo to chắc đi ra khỏi khu chung cư.

“Tuổi trẻ luôn rất sung sức, điều này các dì già chúng ta không thể hiểu nổi.”

“Xem ra những ngôi nhà ở đây đều không cách âm. Chỉ cần trong nhà có động tĩnh lớn một chút sẽ bị hàng xóm chú ý. Xem ra phạm tội giết người ở một nơi như này thật có chút khó khăn.”

Đối với lời nói của Giang Thành, A Lãng có chút giễu cợt nói: “Phương thức giết người không chỉ có cưỡng bức. Nếu nạn nhân chủ động hợp tác thì tất cả chuyện này tự nhiên có thể yên lặng diễn ra.”

Giang Thành cau mày nói: “Tại sao cậu luôn nghĩ vụ này đi theo hướng tự sát?”

A Lãng hít sâu một hơi nói: “Đa số người sống trên đời rất khó được như ý muốn. Vào lúc này, tất nhiên sẽ có người lựa chọn trốn tránh. Tôi muốn xác nhận chuyện này!”

“Tùy cậu!” Giang Thành không hiểu được suy nghĩ của người nghệ thuật, anh cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều, tất cả những gì anh quan tâm là tội phạm, đặc biệt là tội phạm xâm hại trẻ em.

“Sao cậu còn không đi?” Giang Thành nhìn A Lãng đang đứng bất động.

“Anh Giang, anh không thể hứa với tôi một điều được không?” Vẻ mặt của A Lãng trở nên nghiêm túc.

“Đây xem là thù lao của cậu khi hợp tác với tôi?” Giang Thành nhướng mày hỏi.

A Lãng gật đầu nói: “Nếu anh Giang muốn nghĩ như vậy thì cứ xem là như vậy đi.”

Nói đến đây, A Lãng dừng một chút rồi nói: “Anh có thể cho tôi xem tình hình nơi xảy ra vụ án và Nhậm Kiều đã được đưa ra khỏi hồ như thế nào được không?”

“Đây là nghệ thuật của cậu?” Ánh mắt Giang Thành có chút tức giận.

Trong lòng Giang Thành, số phận con người rất lớn, nếu A Lãng nhìn cái chết dưới góc độ nghệ thuật thì sẽ làm anh xuất hiện cảm giác không tôn trọng.

“Bỏ những thứ đó sang một bên, không biết đội trưởng Giang có thể chấp nhận chuyện như vậy không?”

Giang Thành hít sâu một hơi nói: “Được rồi, tôi hứa với cậu, nhưng nếu hình ảnh của cô gái nhỏ được nhìn thấy trên bất kỳ tạp chí truyền thông công cộng hay album ảnh nào, tôi sẽ không buông tha cho cậu!”

A Lãng xua tay nói: “Anh Giang, đừng lo lắng, tôi có mật thám.”

Mật thám? Giang Thành nhìn A Lãng, có thể có mật thám thật, nhưng anh không biết liệu mật thám này đã chìm xuống dưới mặt đất hay chưa.

Được A Lãng dẫn đi, Giang Thành đã có thể vào nhà của Dương Minh Hạo.

Thủ đoạn của A Lãng cực kỳ chuyên nghiệp, làm cho Giang Thành có ý muốn bắt cậu ta ngay tại chỗ.

Trong nhà được bài trí rất đơn giản, đơn giản đến nỗi có cảm giác dường như mới sửa sang lại không có thời gian mua sắm đồ đạc.

Giang Thành cẩn thận quan sát mọi thứ trong nhà, mấu chốt phá án lần này chính là nước biển và con cá hề.

Cũng giống như biệt thự đó, không có bể cá trong phòng này.

Giang Thành dựa vào ánh sáng của đèn pin nhìn bức tường đối diện, đồng tử đột nhiên co rút lại, dường như còn có dấu vết bị sơn lại.

Anh đi đến gần tường, Giang Thành lau thử một lần, đúng như anh đoán.

Anh nhìn xuống tường, gần tường có một dấu vết rõ ràng, hình ảnh dấu vết hiện ra hình vuông.

Có lẽ, không phải là không có bể cá trong nhà này, mà là do bể cá đã được dỡ bỏ!

Giang Thành đã hiểu tại sao Dương Minh Hạo lại chọn gặp anh và Trương Minh Sơn tại biệt thự.

Có thể không phải để cho anh và Trương Minh Sơn áp đảo tinh thần, nhưng là câu giờ đủ để thu dọn hiện trường vụ án, dù sao bọn họ vẫn là chậm một bước.

Không, không đúng!

Giang Thành nhìn kỹ kích thước của bể cá, đây là một người nổi tiếng, muốn âm thầm vận chuyển ra ngoài, rất khó tránh thần không biết quỷ không hay.

Bên trong khu chung cư này có đủ loại người thích khua môi múa mép, cho dù là đêm khuya như trước có người ra vào, nếu tìm được nhân chứng thì có thể có đủ bằng chứng để gọi điện cho Dương Minh Hạo.

“Đi thôi!” Sau khi Giang Thành cẩn thận chụp lại những dấu vết đó bằng điện thoại di động, nói với A Lãng đang lục lọi ở bên cạnh.

“Chờ đã!” A Lang nói.

Giang Thành há miệng thở dốc, cuối cùng để cho A Lãng tiếp tục tìm kiếm. Giang Thành đứng ở bên cạnh quan sát A Lãng, tuy rằng A Lãng đang mải tìm kiếm, nhưng nếu không tìm được chỗ này thì sẽ nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

Chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng khó có thể phát hiện ra ngôi nhà này đã bị người điều tra qua.

Có phải thân phận của người này chỉ là một nghệ sĩ đi du lịch khắp nơi? Giang Thành vô thức suy nghĩ.

Chương 11: Lo trước tính sau

Sau khi nghe lời nói của Giang Thành, Trương Minh Sơn còn tưởng vì mình nhắc đến chuyện Diệp Hồng nên anh mới có hơi khó chịu.

Đỗ xe bên đường xong Trương Minh Sơn không khỏi lẩm bẩm: “Giờ còn có công ty nào lo lắng vì chuyện chung thân đại sự của cấp dưới nữa chứ, cậu hãy biết thỏa mãn đi!”

“Tôi thấy một người bạn, ông hãy về đi, đừng có ở đây mà lo lắng!”

Giang Thành vừa nói vừa mở cửa xuống xe.

“Lừa nhau chắc, cậu còn có bạn sao?”

Trương Minh Sơn thò đầu từ cửa xe ra: “Không đi cùng được à?”

“Không được!”

Dứt lời Giang Thành nhanh chóng rời khỏi, chạy nhanh băng qua vỉa hè đi đến phía đường quốc lộ đối diện.

Trương Minh Sơn không khỏi gãi gãi đầu, không ngờ Giang Thành lại có bạn bè, còn không để mình thấy bạn cậu ta. Chẳng lẽ…

Trong lòng Trương Minh Sơn bỗng nảy ra một ý nghĩ, hay là tên nhóc này âm thầm có bạn gái ở bên ngoài sau lưng mình rồi?

Vẻ mặt Trương Minh Sơn có chút thú vị, xoắn xuýt cả lên, cũng thấy hơi an ủi.

“Tạm thời vẫn không nên nói với con bé Diệp Hồng đó vậy!”

Tạm thời không nhắc tới Trương Minh Sơn nghĩ gì, sau khi Giang Thành sang được đường bên này tới quán nước ven đường, sau khi tìm kiếm xung quanh thì cuối cùng cũng nhìn thấy người mình muốn tìm. Giang Thành lẳng lặng tiến qua đó.

A Lãng, người tự coi mình là nghệ sĩ lúc này đang gọi một bàn xiên que để ăn.

Sau khi nhìn thấy Giang Thành thì sững người một lúc, sau khi nuốt xong thức ăn trong miệng mới hỏi đối phương: “Ăn cùng đi?”

Nhưng trước khi cậu ta nói câu này thì Giang Thành đã ngồi xuống rồi.

“Cậu còn đến mấy chỗ như này ăn à?”

A Lãng thản nhiên cười ha ha: “Chỗ này cái gì cũng vừa ngon vừa rẻ, còn có không khí cuộc sống của phố phường, với các một nhà làm nghệ thuật thì đương nhiên phải lĩnh hội một lần chứ.”

“Đi qua cả gần nửa thành phố chỉ để trải nghiệm không khí phố phường ở nơi này thôi hả?”

Giang Thành với giọng điệu đều đều khiến A Lãng không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

“Chỉ là tình cờ thôi.”

A Lãng vẫn bình tĩnh mang theo nụ cười trên mặt hoàn toàn khác xa với người hồi sáng.

Giang Thành gật đầu: “Ừ, tình cờ đến mức ngay cả cái biệt thự chúng ta phải điều tra kỹ lưỡng Dương Minh Hạo mới biết được, còn tình cờ ở trong thời gian này, ở nơi dễ thấy nhất của gian hàng này.”

Vừa nói Giang Thành vừa hất áo khoác ra phía sau, ánh kim loại của chiếc còng tay quanh eo khiến gương mặt A Lãng nở một nụ cười gượng gạo.

“Máy theo dõi ở đâu? Đã đặt nó bao giờ?”

A Lãng vươn tay về phía Giang Thành, phản ứng của anh cực kỳ nhạy bén, rất nhanh đã nắm được cổ tay đối phương.

“Tập kích cảnh sát à?”

“Gỡ máy theo dõi cho anh, đây là công nghệ cao của nước ngoài, nếu anh đi rửa tôi sẽ khóc mất.”

Giang Thành buông tay ra, chỉ thấy A Lãng lấy ra một vật giống như cúc áo dưới cổ áo. Đó là loại máy theo dõi mà Giang Thành chưa từng thấy qua bao giờ.

Sau khi cất đồ vật đó đi A Lãng hỏi Giang Thành: “Sao anh phát hiện được tôi đặt máy theo dõi trên người anh vậy anh Giang.”

Giang Thành thản nhiên nói: “Đoán thôi!”

A Lãng sững người một lúc mới nâng trán lên nói: “Cảnh sát chính trực như anh lại chơi xỏ như vậy.”

“Đây không gọi là chơi xỏ mà chỉ là vận dụng phương pháp hợp lý mà thôi, quá cứng nhắc thì làm sao chống lại mấy tên tội phạm xảo quyệt được?”

Cảm nhận được ánh mắt Giang Thành như đang nhìn tội phạm, A Lãng không kìm được mà nói: “Tôi là người dân an phận, chỉ là có hơi tò mò về cái chết của đứa em gái nhỏ mà thôi.”

“Chỉ là tò mò?”

Giang Thành chậm rãi nói: “Thực ra tôi có thể coi cậu là người qua đường có tấm lòng chính nghĩa.”

Không đợi A Lãng trả lời Giang Thành nói tiếp: “Một người qua đường có lòng chính nghĩa, hay là một tên tội phạm tiềm tàng với động cơ thầm kín. Bây giờ cậu có thể đưa ra lựa chọn rồi đấy.”

“Tôi có chút hối hận khi ra tay với anh rồi.”

A Lãng thở dài.

Giang Thành không tỏ rõ ý kiến đối với lời nói của A Lãng. Đối với anh mà nói, anh sẽ không gạt đi sự nhờ vả từ tác động bên ngoài. Mà với A Lãng này, anh luôn cảm thấy sự mập mờ như sương mù không rõ ràng của cậu ta khiến anh có cảm giác muốn xé tan đi lớp sương đó.

Sau khi đè nén cảm giác thăm dò không thể giải thích này lại, Giang Thành hỏi: “Cậu có phát hiện gì không?”

A Lãng lắc đầu nói: “Nếu ở đây thì tôi không phát hiện ra gì cả. Đợi ở đây chỉ là muốn biết các anh có phải đã có phát hiện gì rồi không.”

Lời nói của A Lãng làm Giang Thành nhướng đôi lông mày lên, ở đây không phát hiện ra gì, vậy còn ở nơi khác thì sao?

Giang Thành nhìn chằm chằm vào A Lãng, tới lúc này cậu ta cũng không có ý định giấu diếm, bèn nói với anh: “Hôm đó sau khi cô gái đó bị dẫn đi tôi đã theo dõi Dương Minh Hạo, nơi hắn hay ở chắc không phải ở cái biệt thự lớn khủng khiếp đó.”

“Ở đâu?”

Giang Thành vô thức nghiêng người lên phía trước.

“Thanh toán đi!”

A Lãng mỉm cười nói với Giang Thành.

Giang Thành không nói gì nhiều, sau khi thanh toán xong thì bắt một chiếc xe taxi.

Tiểu khu Doanh Nguyệt, đây chính là điểm cuối A Lãng theo dõi Dương Minh Hạo, nơi này rõ ràng là phù hợp hơn với thu nhập của ông ta.

“Có cần vào xem xét không?”

A Lãng cười hỏi.

Giang Thành hít sâu một hơi rồi nói: “Chuyện tiếp theo đây tôi sẽ mắt nhắm mắt mở.”

A Lãng có hơi sững người, nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc: “Thì ra kết quả anh Giang theo đuổi là chính nghĩa à!”

“Cậu có thể nói thẳng rằng tôi không từ thủ đoạn để đạt được mục đích!”

Trung Châu là thành phố phát triển với tốc độ nhanh chóng nên khó tránh khỏi một số nơi bị tạm thời bỏ lại giống như tiểu khu cũ này, hai người dễ dàng lẻn vào mà không tốn quá nhiều sức lực.

Trong quá trình này Giang Thành quan sát tỉ mỉ lộ trình A Lãng thực hiện, đường đi của cậu ta đều là điểm mù của camera.

Khi họ đến tầng dưới của tòa nhà nơi có nhà của Dương Minh Hạo, cả hai đều dừng lại, hiểu ý nhau nhích lại gần, trốn vào trong bóng tối.

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên dáng người mập mạp bước ra khỏi nhà chửi bới.

“Nửa đêm rồi mà còn tụ tập ầm ĩ, giờ có phải mùa xuân nữa đâu!”

Sau khi tức giận xong, người phụ nữ trung niên ném đống rác trên tay vào thùng rác, rồi xoay cái vòng eo to chắc đi ra khỏi khu chung cư.

“Tuổi trẻ luôn rất sung sức, điều này các dì già chúng ta không thể hiểu nổi.”

“Xem ra những ngôi nhà ở đây đều không cách âm. Chỉ cần trong nhà có động tĩnh lớn một chút sẽ bị hàng xóm chú ý. Xem ra phạm tội giết người ở một nơi như này thật có chút khó khăn.”

Đối với lời nói của Giang Thành, A Lãng có chút giễu cợt nói: “Phương thức giết người không chỉ có cưỡng bức. Nếu nạn nhân chủ động hợp tác thì tất cả chuyện này tự nhiên có thể yên lặng diễn ra.”

Giang Thành cau mày nói: “Tại sao cậu luôn nghĩ vụ này đi theo hướng tự sát?”

A Lãng hít sâu một hơi nói: “Đa số người sống trên đời rất khó được như ý muốn. Vào lúc này, tất nhiên sẽ có người lựa chọn trốn tránh. Tôi muốn xác nhận chuyện này!”

“Tùy cậu!” Giang Thành không hiểu được suy nghĩ của người nghệ thuật, anh cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều, tất cả những gì anh quan tâm là tội phạm, đặc biệt là tội phạm xâm hại trẻ em.

“Sao cậu còn không đi?” Giang Thành nhìn A Lãng đang đứng bất động.

“Anh Giang, anh không thể hứa với tôi một điều được không?” Vẻ mặt của A Lãng trở nên nghiêm túc.

“Đây xem là thù lao của cậu khi hợp tác với tôi?” Giang Thành nhướng mày hỏi.

A Lãng gật đầu nói: “Nếu anh Giang muốn nghĩ như vậy thì cứ xem là như vậy đi.”

Nói đến đây, A Lãng dừng một chút rồi nói: “Anh có thể cho tôi xem tình hình nơi xảy ra vụ án và Nhậm Kiều đã được đưa ra khỏi hồ như thế nào được không?”

“Đây là nghệ thuật của cậu?” Ánh mắt Giang Thành có chút tức giận.

Trong lòng Giang Thành, số phận con người rất lớn, nếu A Lãng nhìn cái chết dưới góc độ nghệ thuật thì sẽ làm anh xuất hiện cảm giác không tôn trọng.

“Bỏ những thứ đó sang một bên, không biết đội trưởng Giang có thể chấp nhận chuyện như vậy không?”

Giang Thành hít sâu một hơi nói: “Được rồi, tôi hứa với cậu, nhưng nếu hình ảnh của cô gái nhỏ được nhìn thấy trên bất kỳ tạp chí truyền thông công cộng hay album ảnh nào, tôi sẽ không buông tha cho cậu!”

A Lãng xua tay nói: “Anh Giang, đừng lo lắng, tôi có mật thám.”

Mật thám? Giang Thành nhìn A Lãng, có thể có mật thám thật, nhưng anh không biết liệu mật thám này đã chìm xuống dưới mặt đất hay chưa.

Được A Lãng dẫn đi, Giang Thành đã có thể vào nhà của Dương Minh Hạo.

Thủ đoạn của A Lãng cực kỳ chuyên nghiệp, làm cho Giang Thành có ý muốn bắt cậu ta ngay tại chỗ.

Trong nhà được bài trí rất đơn giản, đơn giản đến nỗi có cảm giác dường như mới sửa sang lại không có thời gian mua sắm đồ đạc.

Giang Thành cẩn thận quan sát mọi thứ trong nhà, mấu chốt phá án lần này chính là nước biển và con cá hề.

Cũng giống như biệt thự đó, không có bể cá trong phòng này.

Giang Thành dựa vào ánh sáng của đèn pin nhìn bức tường đối diện, đồng tử đột nhiên co rút lại, dường như còn có dấu vết bị sơn lại.

Anh đi đến gần tường, Giang Thành lau thử một lần, đúng như anh đoán.

Anh nhìn xuống tường, gần tường có một dấu vết rõ ràng, hình ảnh dấu vết hiện ra hình vuông.

Có lẽ, không phải là không có bể cá trong nhà này, mà là do bể cá đã được dỡ bỏ!

Giang Thành đã hiểu tại sao Dương Minh Hạo lại chọn gặp anh và Trương Minh Sơn tại biệt thự.

Có thể không phải để cho anh và Trương Minh Sơn áp đảo tinh thần, nhưng là câu giờ đủ để thu dọn hiện trường vụ án, dù sao bọn họ vẫn là chậm một bước.

Không, không đúng!

Giang Thành nhìn kỹ kích thước của bể cá, đây là một người nổi tiếng, muốn âm thầm vận chuyển ra ngoài, rất khó tránh thần không biết quỷ không hay.

Bên trong khu chung cư này có đủ loại người thích khua môi múa mép, cho dù là đêm khuya như trước có người ra vào, nếu tìm được nhân chứng thì có thể có đủ bằng chứng để gọi điện cho Dương Minh Hạo.

“Đi thôi!” Sau khi Giang Thành cẩn thận chụp lại những dấu vết đó bằng điện thoại di động, nói với A Lãng đang lục lọi ở bên cạnh.

“Chờ đã!” A Lang nói.

Giang Thành há miệng thở dốc, cuối cùng để cho A Lãng tiếp tục tìm kiếm. Giang Thành đứng ở bên cạnh quan sát A Lãng, tuy rằng A Lãng đang mải tìm kiếm, nhưng nếu không tìm được chỗ này thì sẽ nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

Chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng khó có thể phát hiện ra ngôi nhà này đã bị người điều tra qua.

Có phải thân phận của người này chỉ là một nghệ sĩ đi du lịch khắp nơi? Giang Thành vô thức suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.