Sau khi Trương Minh Sơn lấy điện thoại ra gọi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Phạm Minh vội vàng xuống tầng đón ba người bọn họ.
“Sao mọi người không nghỉ ngơi thêm chút nữa?” Phạm Minh tò mò hỏi.
Lúc này Giang Thành vội vàng nói: “Chúng ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, muốn qua đây nhanh chóng tìm hiểu về vụ án lần này.”
“Chúng tôi cũng hy vọng có thể giúp đỡ các anh một chút.”
Phạm Minh nghe thấy thế thì cảm kích gật đầu với Giang Thành, nói một câu cảm ơn!
Lần này lại thành Giang Thành không biết nên trả lời như thế nào, bản thân anh cũng chưa hiểu biết rõ vụ án mạng lần này, cho nên cũng không chắc có thể phá án được hay không.
Nhưng mà Phạm Minh khách sáo nói cám ơn với mình lại khiến cho người không quá thông thuộc cách đối nhận xử thế như Giang Thành có chút xấu hổ.
Mà Dương Lạc cũng có cảm giác như thế, lặng lẽ nói với Giang Thành: “Cậu có thấy hình như sắc mặt Phạm Minh vô cùng xanh xao không?”
Giang Thành nhìn Phạm Minh một cái liền vội vàng gật đầu: “Đúng thế, xem ra gần đây vì vụ án mạng mà không thể nào ngủ ngon được?”
“Hơn nữa cậu có cảm thấy vừa nãy anh ta thật sự quá khách sáo không, có cảm giác đặt toàn bộ hy vọng lên người chúng ta vậy.” Dương Lạc nói tiếp.
Giang Thành nghe vậy thì chau mày, nếu mọi chuyện thật sự giống như lời Dương Lạc phân tích, thế thì vụ án này phải nghiêm trọng cỡ nào mới có thể khiến đội cảnh sát hình sự đem hy vọng đặt lên người những người khác.
Nghĩ đến đây thì Giang Thành lại nghĩ đến câu nói trên mặt máy bay giấy của Thằng hề, cảm giác chẳng lành đột nhiên nảy sinh trong lòng.
Nhưng mà Giang Thành không dám tưởng tượng, tầm với tay của Thằng hề mà lại có thể dài đến như thế, ngoại trừ làm loạn ở chỗ Giang Thành là Thành phố Trung Châu, lại có thể vươn tay tới tận thành phố S rồi.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến Giang Thành muốn nhanh chóng biết được chuyện gì đã xảy ra trong vụ án mạng này.
Đi theo Phạm Minh vào trong tổ thi hành án của đội cảnh sát hình sự, Giang Thành phát hiện hầu như toàn bộ nhân viên của tổ chuyên án đều đang ở bên trong văn phòng.
Giang Thành không biết đây là vì nghênh đón ba người bọn họ, hay là vì đang cùng nhau nghiên cứu vụ án lần này.
“Giới thiệu với mọi người một chút. Ba vị đây lần lượt là cục trưởng Trương Minh Sơn, đội trưởng Giang Thành và pháp y Dương Lạc đến từ Thành phố Trung Châu, lần này tới là vì giúp đỡ chúng ta điều tra vụ án.”
Mọi người đang ngồi nghe thấy vậy lập tức đứng lên cúi chào với ba người bọn họ, mà ba người bọn Giang Thành cũng chào đáp lễ lại.
“Mời ba vị ngồi, tôi sẽ phân tích lại một lần những phát hiện và những gì đã xảy ra trong vụ án mạng lần này.” Phạm Minh nói xong thì nhìn thoáng qua máy tính của viên cảnh sát bên cạnh.
“Tiểu Trần, phát lại PPT tổng kết của cậu đi.”
Sau đó thì theo tin tức trong PPT và sự phân tích của đội trưởng đội cảnh sát hình sự Phạm Minh, Giang Thành coi như là hiểu toàn bộ quá trình vụ án lần này.
Trong một buổi chiều trời trong nắng đẹp, đội cảnh sát hình sự thành phố S đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại báo nguy.
Là một đôi vợ chồng già báo cảnh sát, báo là con gái của bọn họ tên là Lan Lan đã mất tích, gần hai tháng nay không hề có liên lạc.
Mới đầu đội cảnh sát hình sự thành phố S còn tưởng rằng đây là vụ án mất tích bình thường thôi, nên cũng chỉ tìm kiếm qua loa.
Nhưng mà sau đó lại xảy ra chuyện, khiến đội trưởng đội cảnh sát hình sự Phạm Minh cảm thấy vụ án này không đơn giản giống như trong tưởng tượng.
Sau khi nhận được điện thoại báo nguy vào ngày 20 tháng 4, cả đội cảnh sát hình sự đã mở rộng phạm vi tìm kiếm mà đến ba ngày liền mà không hề thấy tung tích của Lan Lan.
Vì thế đội trưởng đội cảnh sát hình sự Phạm Minh cảm thấy sự việc không ổn, liệu có phải là vụ bắt cóc hay là Lan Lan đã chết hay không?
Mang theo hoài nghi cùng sự phán đoán như vậy, Phạm Minh liên lạc lại với đôi vợ chồng già đó, yêu cầu kiểm tra căn phòng mà bình thường Lan Lan ở đó một lần.
Nhưng chính vì có lần kiểm tra này mới khiến đám Phạm Minh phát hiện sự việc cũng không thích hợp.
Đi vào trong phòng Lan Lan có thể ngửi được mùi máu tươi rất đậm, điều này khiến Phạm Minh cảm thấy việc lớn không ổn, liệu có khả năng Lan Lan đã bị sát hại không?
Vì thế cả đội cảnh sát hình sự thành phố S bắt đầu tiến hành điều tra phòng mà Lan Lan ở, cuối cùng trong miệng cống thoát nước ở phòng bếp phát hiện ra một cái răng nanh.
“Qua kiểm tra DNA, chúng tôi phát hiện chiếc răng đó là của Lan Lan.”
Nghe đến đó thì Giang Thành nhíu mày: “Nếu như thế thì rất có thể Lan Lan bị giết ở trong nhà.”
Nghĩ đến đây Giang Thành liền mở miệng hỏi: “Các anh có tìm được thi thể của Lan Lan không? Có xác định được là Lan Lan đã chết hay không?”
“Đây cũng là chỗ khiến chúng tôi nhức đầu nhất, chúng tôi ở miệng cống thoát nước nhà Lan Lan phát hiện ra chiếc răng nanh của cô ấy, sau đó thì không còn bất cứ tiến triển nào nữa.”
Giang Thành nghe đến đấy thì gật đầu, tất cả manh mối đến đó là dừng lại, nếu Lan Lan còn sống, thì làm sao mà chiếc răng nanh của cô ấy lại rơi vào trong cống thoát nước được?
Cho nên Giang Thành mới nghĩ đây rất có thể là vụ án bắt cóc hoặc là có dự định giết người.
Nhưng nếu bây giờ Lan Lan còn sống, cô ấy sẽ ở đâu? Nếu Lan Lan đã chết, thì thi thể của cô ấy hiện đang ở đâu?
Nếu như thế thì đây quả thật là một vụ án vô cùng khó giải quyết, không có chứng cớ gì có thể chứng minh hiện tại Lan Lan đang ở đâu.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Minh Sơn đi thăm cục trưởng cục cảnh sát hình sự thành phố S, còn lại Giang Thành và Dương Lạc thì đi theo Phạm Minh tới văn phòng của anh ta.
Sau khi đi vào văn phòng, Phạm Minh chau mày hỏi: “Đội trưởng Giang Thành, dựa theo sự phân tích vừa rồi của tôi, anh có thấy có chỗ nào bị bỏ sót hay là có chỗ nào khả nghi không?”
Giang Thành nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Dựa theo manh mối mà các anh cung cấp thì bình thường Lan Lan cũng không ở cùng với bố mẹ cô ấy đúng không?”
“Đúng thế, theo như chúng ta điều tra thì học lực của Lan Lan không cao, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đã ở một mình được sáu đến bảy năm rồi.”
Nghe được lời này của Phạm Minh, Giang Thành gật đầu: “Vậy các anh có đi xem camera ở khu vực mà Lan Lan sinh sống không?”
Vấn đề này của Giang Thành hỏi cũng có nguyên nhân, nếu răng nanh bị rơi xuống trong quá trình Lan Lan bị bắt cóc thì trong camera giám sát nhất định có hình ảnh của Lan Lan.
Chỉ thấy Phạm Minh lắc đầu: “Chúng tôi đã điều tra rồi, nhưng mà camera ở khu vực của Lan Lan chỉ chiếu đến cửa lớn của khu nhà thôi, hơn nữa camera giám sát chỉ có thể lưu lại một tháng thì sẽ bị xóa.”
“Nhưng mà lúc bố mẹ Lan Lan báo cảnh sát thì Lan Lan đã mất tích được hai tháng rồi, cho nên lúc chúng tôi điều tra camera giám sát đó thì cũng không phát hiện được hình ảnh của Lan Lan.”
Cái này khiến Giang Thành có chút đau đầu, thế thì phải bắt đầu từ đâu mới tìm thấy tung tích của Lan Lan đây chứ?
“Đây là chỗ khiến chúng tôi đau đầu nhất, đến một chút manh mối cũng không có.” Phạm Minh chau mày nói.
“Phạm Minh, anh có thể đưa tôi đi xem chỗ mà Lan Lan ở không? Tôi muốn tới đó xem một chút.” Giang Thành chậm rãi nói.
Phạm Minh nghe thế thì gật đầu: “Có thể, bây giờ tôi sẽ lái xe đưa anh và Dương Lạc tới đó.”
Dọc đường đi, ba người Phạm Minh, Giang Thành và Dương Lạc vẫn luôn phân tích tính khả thi của vụ án mạng lần này, chỉ một lát sau đã đến khu nhà mà Lan Lan ở.
Giang Thành đưa mắt nhìn, khu nhà này cũng không coi là quá cũ nát, nhưng cũng chẳng phải là khu nhà mới gì, mà hệ thống an ninh ở đây thật sự là quá không ổn.
Thang máy chậm rãi lên đến tầng tám. Giang Thành và Dương Lạc đi theo Phạm Minh tới căn phòng mà Lan Lan ở.
Trên cửa đã bị cảnh sát dán giấy niêm phong, lúc này cũng có người phụ trách đang trông giữ.
Đám Giang Thành vì không để phá hỏng hiện trường vụ án nên đeo găng tay và đi giày bảo hộ vào.
Đi vào trong phòng, Giang Thành nhìn xung quanh rồi vừa lòng gật đầu, hiện trường ở nơi này được bảo vệ khá tốt.
Đội cảnh sát hình sự thành phố S cũng không vì điều tra chứng cứ mà phá hỏng hiện trường ở đây.
Chỉ thấy Phạm Minh đưa Giang Thành đi tới phòng bếp, chỉ vào bồn rửa bát trong phòng bếp: “Đây là nơi phát hiện chiếc răng nanh.”
“Bồn rửa bát nhà Lan Lan có hai tầng lọc, chúng tôi cũng là sau khi mở tầng lọc thứ hai ra mới phát hiện một chiếc răng nanh.”
Giang Thành nghe vậy thì gật đầu, quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy trên bàn trà có một cái gạt tàn thuốc lá không mấy sạch sẽ.
Giang Thành thấy thế thì nhíu mày đi vào phòng ngủ, lại phát hiện ở tủ đầu giường cũng có một cái gạt tàn như thế.
Nhìn cả gian phòng này thì cho dù là chỗ bẩn đến chỗ sạch thì chỗ nào cũng có rất nhiều cái gạt tàn thuốc lá.
“Lan Lan là ở một mình đúng không? Hay là nói cô ấy có ở chung với bạn cùng nhà là nam khác nữa.”
Phạm Minh nghe thế thì gật đầu: “Bố mẹ Lan Lan cũng có nói, căn phòng này là do bố mẹ Lan Lan mua riêng cho cô ấy, hẳn là chỉ có một mình cô ấy ở đây.”
“Cho nên những cái gạt tàn này là do Lan Lan sử dụng đúng không?” Giang Thành nghĩ nếu những cái gạt tàn này là do Lan Lan sử dụng thì điều đó chứng minh Lan Lan biết hút thuốc.
Hoặc có thể có một trường hợp khác, là Lan Lan ở cùng với một người đàn ông nhưng lại không nói với bố mẹ của cô ấy.
“Chúng tôi từng điều tra DNA trên tàn thuốc với DNA của Lan Lan là khớp nhau. Cho nên có thể đoán là do bình thường Lan Lan hút thuốc.”
Nghe được câu trả lời của Phạm Minh, Giang Thành gật đầu, tất nhiên là ở thời đại bây giờ thì con gái hút thuốc là chuyện rất bình thường.
“Này, ở đây thế mà lại có một con gấu bông to này.” Đột nhiên trong phòng ngủ truyền đến giọng của Dương Lạc.
Giang Thành nghe thấy thế thì đi tới đó, chỉ thấy Dương Lạc đứng gần một con gấu bông đồ chơi cao gần hai mét, bề ngang tầm gần một mét
Một con gấu bông to đặt ở bên cạnh giường trong phòng ngủ của Lan Lan.
“Một con gấu bông thôi mà, có cái gì mà cậu phải hét lên dọa tôi sợ nhảy dựng lên thế.” Giang Thành quăng cho Dương Lạc một cái liếc mắt nói.
“Ha ha, không có gì, chờ sau khi vụ án lần này kết thúc, trở về tôi sẽ mua cho Phỉ Nhiễm một con gấu bông to như thế.”
Giang Thành nghe vậy thì cười cười: “Cậu tỉnh lại đi, bây giờ chúng ta đang trong quá trình phá án đấy.” Nói xong thì Giang Thành nhìn con gấu bông đồ chơi đó một lần rồi bước ra khỏi phòng ngủ của Lan Lan.
“Trong phòng cũng không có phát hiện gì khác cả.” Giang Thành nhìn Phạm Minh, bất đắc dĩ nói.
Phạm Minh nhìn đồng hồ một chút rồi gật đầu: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta trước cứ đến đây thôi, các anh về nghỉ ngơi dưỡng sức sớm một chút, ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu.”
Phạm Minh nói xong thì lái xe đưa Giang Thành và Dương Lạc về khách sạn, ngay lúc Phạm Minh gần đi thì Giang Thành vội nói: “Hôm nay vất vả cho anh rồi.”
Phạm Minh hơi sửng sốt: “Hẳn là các anh vất vả mới đúng, cục trưởng phải mời các anh từ xa đến đây giúp chúng tôi phá án.”
Nhưng vào lúc này, Dương Lạc ở phía sau đột nhiên nói: “Tuy rằng chúng tôi tới giúp đỡ phá án, nhưng chúng tôi nhất định cũng sẽ làm hết sức, anh không cần phải lo lắng quá đâu.”
Nghe đến đây thì Phạm Minh vô cùng cảm kích nhìn Giang Thành và Dương Lạc gật đầu.