Hiện tại đột phá duy nhất có thể mở ra là đoạn video theo dõi mà Diệp Hồng đã copy và mang về, cùng theo đó là những tin tức về các ca bệnh lấy từ bệnh viện.
Nếu không phát hiện được điều gì trong đống thông tin này thì anh cũng không biết điều tra làm sao nữa.
Dần đến giữa trưa, từng người trong văn phòng đều đã đi ăn trưa, Giang Thành vẫn ngồi trên ghế nhìn chậu trầu bà vàng trước mắt.
Cục trưởng Trương Minh Sơn mới trở về từ cuộc họp thành phố, nhìn thấy một mình Giang Thành ngồi trên ghế không động đậy, chậm rãi bước về trước, móc ra một gói Hồng Tháp Sơn từ trong túi ném cho Giang Thành.
“Làm một điếu đi, đàn ông giàu ý chí kiên cường và đầy lòng hi sinh như chúng ta, đừng lúc nào cũng gom hết tất cả mọi chuyện mọi việc gánh trên lưng nữa, mệt rồi thì nghỉ ngơi nhiều vào.”
Giang Thành nhận gói thuốc, thoáng nhìn sang rồi bật cười: “Đã thành cục trưởng rồi, còn hút cái hãng thuốc này à?”
“Không còn cách nào khác, rẻ mà, đã thành thói quen rồi, vụ án tiến triển tới đâu rồi?”
Dù biết nhưng ông vẫn muốn hỏi, thấy dáng vẻ ảo não của Giang Thành, chắc hẳn đã gặp phải chướng ngại ghê gớm gì rồi, ông thản nhiên nói: “Có một vài việc, có lẽ đổi cách sẽ mang đến kết quả không tưởng được đấy?”
Sau khi nói xong, ông cười rồi quay người đi về phía phòng làm việc của mình, vừa đi vừa nói chuyện: “Diệp Hồng thật ra cũng không tệ, chắc cậu cũng biết ý của người ta mà nhỉ.”
Giang Thành bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của Trương Minh Sơn, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ khó coi, sao bản thân anh có thể không biết ý của Diệp Hồng cơ chứ?
Năm ấy, sau khi Văn Thư Nhã bị sát hại, tinh thần anh sa sút, nhờ có Diệp Hồng cả ngày ở bên chăm sóc, kéo mình ra khỏi cảnh khó khăn. Nhưng hiểu thì hiểu, có nhận được hay không lại là một chuyện khác. Với lại, anh còn con gái vẫn còn lưu lạc ở ngoài kia, không thể làm trễ nải con gái nhà người ta được.
Nhoáng một cái đã hơn hai giờ chiều mà bên phía Diệp Hồng mãi vẫn chưa có tin tức gì. Giang Thành không đợi nổi nữa, lập tức gọi cho Diệp Hồng một cú điện thoại, ai ngờ bên Diệp Hồng lại xảy ra phiền phức.
Bệnh viện cho một câu trả lời chắc nịch rằng những thông tin này thuộc về đời tư của bệnh nhân, không có thủ tục chính thức thì không thể tiết lộ được. Giang Thành hết cách, chỉ có thể tìm đến cục trưởng Trương Minh Sơn xin thủ tục.
Thủ tục vừa đến tay thì đích thân lái xe đi thẳng đến bệnh viện nhân dân số một thành phố Trung Châu, sau khi xuống xe liền chạy đến gặp Diệp Hồng đang chờ mình ở cửa.
Anh đưa thủ tục chính thức cho Diệp Hồng, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Bệnh viện không phối hợp điều tra với chúng ta à? Chẳng phải chỉ điều tra một chút về ca bệnh thôi sao, còn cần đến thủ tục.”
Diệp Hồng bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi cũng đâu biết chuyện gì xảy ra. Ban đầu tôi tìm đến phó chủ nhiệm khoa hô hấp trình bày rõ ràng nhưng lại bị chính chủ nhiệm yêu cầu thủ tục gì đó, làm tôi phiền não chết được. Chỉ là nhìn sắc mặt của vị chủ nhiệm này hình như hơi bất thường.”
Sau khi Giang Thành nghe đến đó, trong lòng hơi nghi hoặc, nói: “Bên phòng hồ sơ có ai ở đó không, từ khi chủ nhiệm biết tin đến giờ có người ra vào không?”
Diệp Hồng biết Giang Thành nghĩ đến điều gì, cười nói: “Sếp à, yên tâm đi, theo anh đã nhiều năm như thế rồi, mấy chuyện này tôi biết mà. Lục Hạo đang trông chừng bên đó, không ai ra vô cả.”
Giang Thành gật đầu, đi vào bệnh viện giao thủ tục cho chủ nhiệm, gặp gỡ ông ta xong cũng không còn trở ngại gì nữa, ông ta cười rồi đưa Diệp Hồng đi đến phòng hồ sơ.
Nhân viên công tác nhanh chóng sửa sang lại rồi giao toàn bộ tư liệu về các ca bệnh có bệnh nhân sử dụng daturaline ra. Khi Giang Thành cầm hồ sơ đi ra vừa đúng lúc đụng mặt với chủ nhiệm mặt đen kia, hai người chào hỏi nhau đôi câu rồi lập tức rời đi.
Sau khi Giang Thanh ra khỏi cửa bệnh viện, nhìn về phía Lục Hạo, nói: “Sau khi về thì cậu điều tra ông chủ nhiệm khi nãy xem, tôi luôn cảm thấy hình như ông ta có chuyện gì đó giấu diếm chúng ta.” Sau khi nói xong anh còn quay sang nói với Diệp Hồng: “Đúng rồi, hôm nay cô đến quán bar copy tư liệu giám sát thế nào?”
Diệp Hồng lấy ra một cái USB, lắc lắc trước mặt Giang Thành, nói: “Yên tâm đi, ở đây hết.”
Cả đoạn đường quay về không hề nói chuyện, Giang Thành muốn tìm ra đột phá từ tư liệu trong USB và chồng tư liệu kia. Nếu không phát hiện thêm gì thì thật sự anh không biết phải làm sao nữa.
Khi quay về đến cục thành phố thì đã là ba giờ chiều, Giang Thành lập tức sắp xếp người bắt đầu loại bỏ giám sát và kiểm tra các ca bệnh kia. Anh muốn tìm ra đầu mối hữu dụng trong mớ bòng bong này.
Lục Hạo và Diệp Hồng quan sát video giám sát trong quán bar. Lúc này Dương Lạc cũng đến, thấy các đội viên đều đang bận rộn nên cũng gia nhập vào đội ngũ điều tra.
“Chủ nhiệm Dương, anh nhìn phụ với, tìm ra cái người mà anh đã nói ấy.” Diệp Hồng vừa nói vừa xoay màn hình máy tính sang phía Dương Lạc.
Nhìn đám đông nghịt người trong quán bar, Dương Lạc có vẻ hơi mất tự nhiên, vẫn là Lục Hạo ở bên cạnh nhận ra chi tiết này.
Nhìn Dương Lạc với mặt cười mờ ám, nói: “Chủ nhiệm Dương, sao cậu lại không được tự nhiên như vậy? Chẳng lẽ cậu đã làm chuyện gì không thể để lộ ra trong quán bar à?”
Dương Lạc nghe xong, giống như mèo con giẫm phải cái đuôi, nhào lên nói: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi là loại người như trong tưởng tượng của anh sao?”
Sau khi nói xong thì nhìn thấy Diệp Hồng và Lục Hạo âm thầm gật đầu đồng ý, làm cho Dương Lạc tức giận.
Ba người ghé tới trước máy tính nhìn chằm chằm vào màn hình, đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa phát hiện được gì, mọi người không khỏi băn khoăn không biết những gì Dương Lạc nói lúc trước có phải là thật không.
Lúc này, Dương Lạc lạnh lùng nói: “Dừng lại, lui trở về mười hai giây.”
Khi Lục Hạo nghe Dương Lạc nói vậy, anh ta biết đã phát hiện thứ gì đó, làm theo lời của Dương Lạc, anh ta lùi lại về sau mười hai giây và nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo bình thường đang ngồi ở góc rẽ của quán bar và ôm hai cô gái trẻ trong tay. Nhưng từ đầu đến cuối chưa bao giờ lộ mặt.
Dương Lạc đứng dậy và nói: “Là anh ta, nhưng anh ta không lộ mặt từ khi bước vào. Phải cần lúc ra ngoài mới xem được. Tiếp theo là cần hai người theo dõi, chuyện này không liên quan tới tôi.”
Nói xong, anh ta đưa cái lưng mệt mỏi trở về phòng làm việc.
Mà phía bên Giang Thành đã xem xét các ca bệnh nhân lấy từ bệnh viện, sàng lọc đầu tiên theo nhóm tuổi, lấy ra những người từ năm đến mười lăm tuổi, sau đó tự mình tiến hành điều tra mục tiêu.
Sau khi kiểm tra thì thấy rằng chỉ có ba người và thực sự có một bệnh nhân có các đặc điểm cực kỳ giống với người chết.
Sau khi gọi điện thoại cho Dương Lạc, để anh ta cầm các ca bệnh nhân và đối chiếu với người chết xem có phải là người chết hay không, làm như vậy mới xác định được danh tính của người chết, từ đó mới tìm được người thân của cô ấy.
Đến bây giờ gia đình người chết vẫn chưa báo công an, chắc chắn có vấn đề trong đó nên cần kiểm tra kỹ.
Dương Lạc cầm thông tin do Giang Thành đưa đến phòng khám nghiệm tử thi. Sau nửa giờ đối chiếu, danh tính của người chết đã được xác định.
Nhậm Kiều, một học sinh lớp tám trường trung học cơ sở, cả tính cách lẫn học lực đều tốt, mười hai tuổi. Sau khi nhận được thông tin này, Giang Thành thầm thở một hơi dài, nếu không có tin gì hữu ích ở đây thì chỉ còn có thể là bên phía Diệp Hồng?
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “đùng”, Diệp Hồng nắm chặt lòng bàn tay, cười nói: “Cuối cùng cũng tìm được tên nhóc thối này.”
Nghe vậy, Giang Thành đột nhiên đi tới, nhìn hình ảnh bị dừng lại trên màn hình máy tính, chỉ vào nói: “Là cậu ta?”
Lục Hạo gật đầu phóng to hình ảnh, trên ngón trỏ bàn tay phải của người đó có đeo một chiếc nhẫn, hình ảnh so sánh với những lần kiểm tra trước của Dương Lạc, trên ngón tay chính là trái tim hồng.
Nhìn Giang Thành sững sờ, Diệp Hồng khẽ hỏi: “Sếp, hiện tại có thể bắt người chưa?”
Bị Diệp Hồng kéo lại dòng suy nghĩ của mình, Giang Thành suy tư một hồi nói: “Hiện tại trên thị trường lưu hành rất nhiều đồ giả trái tim hồng này sao?”
“Cái này rất khó nói, nhưng bắt người chỉ dựa vào manh mối này có lẽ hơi miễn cưỡng.” Lục Hạo ở bên cạnh khẽ nói.
Đúng lúc này, Dương Lạc đi tới cùng với tất cả những báo cáo khác của người chết, đưa cho Giang Thành: “Đúng vậy, bắt người cũng không được, nhưng mời người tới hợp tác điều tra là được rồi. Dù sao thì nhiệm vụ của mọi công dân là phối hợp với các quan chức nhà nước.”
Nghe được những lời này, Giang Thành quay đầu nhìn về phía Lục Hạo và Diệp Hồng nháy mắt ra dấu hiệu, hai người đều hiểu ý nên thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Giang Thành nhìn thông tin trong tay, sau khi nhìn về phía Dương Lạc, cười tủm tỉm nói: “Cậu Dương, cậu có muốn cùng tôi đi xem một chút không?”
“Này, dù sao kiểm tra cái xác cũng gần xong rồi, tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì, vậy tôi sẽ cùng anh đi dạo vòng quanh, nhưng anh phải lo cơm nước.”
Hai người nói xong liền bước ra khỏi cửa văn phòng thành phố, trước tiên đến trường trung học cơ sở thành phố, muốn điều tra vấn đề người chết phải từ trường trung học cơ sở thành phố.
Khi đến văn phòng hiệu trưởng, không có quá nhiều lời nói khách sáo, hai người đều nói rõ thân phận, hy vọng hiệu trưởng có thể cung cấp cho mình một ít tin tức.
Họ của hiệu trưởng là họ Lý và ông ấy đã tương đối lớn tuổi, có vẻ như ông ấy sẽ nghỉ hưu trong một vài năm nữa.
Sau khi nhìn Giang Thành và Dương Lạc, hiệu trưởng Lý nói: “Nếu hai cảnh sát muốn biết cái gì, cứ hỏi.”
Nhìn về phía hiệu trưởng Lý, Giang Thành lấy ra bức ảnh của người chết đưa cho ông ấy, nói: “Hiệu trưởng Lý, ông đã gặp học sinh này chưa?”
Hiệu trưởng Lý nhìn vào bức ảnh của Nhậm Kiều và nói: “Nhậm Kiều? Tôi có ấn tượng về đứa trẻ này. Em ấy học rất chăm chỉ và đạt thành tích cao. Có một số chuyện tôi không chắc lắm. Tôi chỉ nghe giáo viên chủ nhiệm của em ấy nói đã nhiều ngày em ấy chưa đến trường. Còn điện thoại về nhà thì không liên lạc được. “
Giang Thành hơi nhíu mày khi nghe đến đây, đã mấy ngày? Cảnh sát tìm thấy thi thể mới được hai ngày, tại sao hiệu trưởng lại nói là đã mấy ngày? Người chết trước đây đã đi chỗ khác?
Nếu vậy, cô ấy đã đi đâu?
Nhìn hiệu trưởng Lý một cái, Dương Lạc nhẹ nhàng ấn tay Giang Thành nói: “Hiệu trưởng, ông có thể cho chúng tôi gặp chủ nhiệm của Nhậm Kiều không? Chúng tôi muốn hỏi một số thông tin.”
Hiệu trưởng không trả lời, mà là lặng lẽ liếc nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Hai vị cảnh sát, Nhậm Kiều có chuyện gì sao.”
Giang Thành hít một hơi thật sâu, thở dài, nói Nhậm Kiều đã chết. Hiệu trưởng Lý nghe vậy suýt nữa ngất xỉu, cũng may Dương Lạc nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ấy.
Một lúc sau, hiệu trưởng Lý mới bình tĩnh lại, nhìn hai người bọn họ nói: “Tôi muốn nhờ hai vị cảnh sát một chuyện, hai người có thể tạm thời đừng công bố về cái chết của Nhậm Kiều được không?”
Khi cả hai nghe thấy điều này, bọn họ cũng rất khó hiểu.
Hiệu trưởng nói tiếp: “Hai người đừng nghi ngờ, học sinh bây giờ đang phải chịu áp lực rất lớn. Nhậm Kiều là học sinh của trường chúng tôi. Nếu chuyện như thế này xảy ra với học sinh của trường, nó có thể ảnh hưởng đến tâm lý của bọn trẻ.”