Trong cái đêm kinh động lòng người đó, Thiên Tố tỉnh lại. Nhưng mà nhất thời còn chưa có biện pháp lập tức hóa thành hình người.
Sau khi trải qua đêm ở khách điếm đó, tâm tình của Nhược Nhất vẫn còn chút hoảng hốt.
Nàng không nói lời nào, Tử Ly cũng không nói, Thiên Tố mới tỉnh lại có chút
không biết làm sao, đối mặt với ân nhân cứu mạng của mình, mỗi khi nàng
nghĩ muốn mở miệng nói cái gì đó, thế nhưng vừa thấy không khí tĩnh lặng giữa hai người, lập tức liền im lặng.
Lúc lên đường bầu không khí khó hiểu đó vẫn tiếp tục. Tử Ly chưa bao giờ mở miệng nói qua muốn rời khỏi, mà Nhược Nhất cũng đã quên hỏi con đường
mà bọn họ cùng đi có thể dài hơn một chút hay không.
Trong nháy mắt, khoảng cách với Anh Lương Sơn đã không còn xa nữa.
Ban đêm, hai người và một hồ ly dọn dẹp đám cỏ lau để có mảnh đất trống, chuẩn bị ngủ một đêm ngoài trời.
Trong lúc Nhược Nhất nhanh chóng rơi vào giấc ngủ là lúc bỗng nhiên nhớ lại
một chuyện: lúc trước, cô gái áo vàng kia hình như đã từng nói qua muốn
Vân Chử đến Anh Lương diệt trừ yêu quái gì đó. Nhiều …ngày trôi qua rồi, không biết hắn trừ xong yêu quái này rồi chưa. Yêu quái này nếu bị diệt trừ rồi thì đương nhiên là tốt, nhưng cũng có thể chưa?
Thứ nhất bọn họ muốn đi Anh Lương, nhất định phải đi qua con đường đó, nếu
yêu quái này chạy đến gây sóng gió, cuộc hành trình của bọn họ sẽ bị trì hoãn. Thứ hai, Vân Chử nếu còn ở đấy, Thiên Tố. . . . . .
Nghĩ vậy, Nhược Nhất bỗng dưng ngồi dậy, nhìn chằm chằm Thiên Tố nghiêm mặt nói: “Thiên Tố, nàng thực sự thích Vân Chử sao?”
Thình lình bị hỏi Thiên Tố ngây người hồi lâu, nàng nghĩ trong buổi tối ngày
hôm đó Nhược Nhất nhất định là đã nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Nhất thời có chút ngượng ngùng. Cũng may trên mặt hồ ly đầy lông xù mềm
mại cũng không để lộ ra biểu hiện gì. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng gật đầu nghiêm túc nói: “Rất thích.”
Nhược Nhất hỏi tiếp: “Hắn làm nàng bị thương nặng như vậy, nàng vẫn còn thích hắn?” Tử Ly nghe xong lời này của Nhược Nhất, ngẩng đầu thản nhiên nhìn nàng một cái. Trên sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
“Còn thích.” Trong giọng nói của Thiên Tố tràn đầy kiên định, làm cho Nhược
Nhất nghe rồi có chút ngẩn ngơ, lúc này ngữ khí kiên định trong nói lời
này của Thiên Tố làm sao mà rất quen thuộc đến vậy, giống như nàng từng
nói với Thương Tiêu trước kia: “Tiêu hồ ly, sau này ta sẽ ở bên cạnh
chàng.”
“Ta sẽ ở bên cạnh chàng cả đời.” Lúc đó, nàng là thật hạ quyết tâm phải gần hắn cả cuộc đời, vứt bỏ cả địa cầu, chỉ vì không muốn lại nhìn thấy sự cô tịch trong đôi mắt của hắn.
Chỉ là, cho dù nàng kiên định quyết tâm như thế nào cũng cũng không thể nào khiến cho nàng có dũng khí cùng người phụ nữ khác ở bên cạnh hắn.
“Ngay cả chính ta cũng chưa nghĩ đến, thân là hồ yêu như ta, cư nhiên lại si
mê một nam tử đến độ như vậy.” Thiên Tố nói: “Thế nhân đều nói hồ yêu là độc dược, làm mê loạn tâm trí con người, chiếm đoạt tinh lực của con
người. Nhưng bây giờ ta lại không biết rốt cuộc là hắn trúng độc của ta
hay là ta trúng độc của hắn.”
Thiên Tố nói rất thản nhiên, coi như không để ý lắm, lại làm cho Nhược Nhất
xúc động. Nhược Nhất chỉ vào ngực nàng ta nói: “Làm nàng bị tổn thương
như vậy, nếu như nàng chết dưới hàn kiếm kia. . . . . . Nàng, không oán
hắn?”
Sau khi Thiên Tố im lặng một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Phụ nữ nếu sau
khi bị thương tổn liền có thể toàn tâm toàn ý oán hận người kia, cũng có thể xem là may mắn.”
Nhược Nhất mỉm cười, đúng vậy, nếu có thể toàn tâm toàn ý oán hận thì thật
tốt. Cố tình hết lần này đến lần khác rạch nên những vết thương lòng,
khiến cho ngươi hận cũng không phải, yêu cũng không phải, chẳng trách,
cầu cũng không được. Chỉ phải làm cho vết thương lòng càng sâu máu chảy
đầm đìa không lành được, bị sương gió thời gian từ từ bao phủ.
“Thiên Tố, nàng còn muốn gặp lại Vân Chử chứ, nếu gặp lại, nàng muốn đối mặt với hắn như thế nào?”
Thiên Tố quay đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Ta sẽ cho hắn một cái tát. Sau đó nói cho hắn biết, mặc kệ hắn có thích hay không, ta thật sự thích hắn.
Hơn nữa tính tình của Vân Chử quật cường, hắn càng là không thừa nhận,
vậy càng chứng minh trong lòng hắn có ta. Thứ hắn không bỏ xuống được,
chính là những qui định sáo rỗng về chuyện khác biệt giữa tiên và yêu mà thôi.”
Nhược Nhất bị nét tươi sáng của Thiên Tố làm nàng nở nụ cười: “Sau đó? Hắn
vẫn còn chưa chịu tiếp nhận nàng vậy nên làm cái gì bây giờ?”
“Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đến lúc đó sẽ liều chết quấn
lấy như đám bòng bong đan chặt, trừ phi hắn thực giết ta, hoặc là ta
tuyệt vọng . . . . . .”
Đây là chấp nhất hay là cố chấp đây? Nhìn chằm chằm Thiên Tố một cách ngây
ngẩn, Nhược Nhất nói: “Nếu trong lòng hắn có một người phụ nữ khác, nàng sẽ xử trí làm sao?”
“Ở chung cùng hắn lâu như vậy, ta biết trong lòng hắn tuyệt không người
phụ nữ khác. . . . . .” Thiên Tố ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về
phía Nhược Nhất, “Vấn đề cô nương mới vừa hỏi, hình như là một mẫu
người, người nàng nói đó có phải là người trong lòng nàng?”
Nhược Nhất ngây người, theo sau bất đắc dĩ cười: “Thiên Tố thật tinh tế.
Chính là chuyện người đó, thứ lỗi ta không tiện nhiều lời.”
“Cùm cụp.” một tiếng, Tử Ly tiện tay ném một khối củi vào trong đống lửa,
bắn ra không ít tàn lửa. Đánh gảy cuộc đối thoại của Thiên Tố và Nhược
Nhất .
“Đừng ồn ào nữa.” Hắn lạnh lùng nói xong, tiếp theo nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhíu
mày lại tựa hồ rất không vừa lòng chuyện các nàng ồn ào quấy rầy sự nghỉ ngơi của hắn.
Nhược Nhất ngầm bĩu môi, nói lời chúc ngủ ngon với Thiên Tố rồi ngã đầu xuống ngủ. Thiên Tố chớp mắt, nhìn mắt Nhược Nhất, lại có chút đăm chiêu nhìn nhìn Tử Ly.
Mới vừa rồi, nàng giống như cảm giác được một tia sát khí. Là cảm giác sai sao?
“A, phía trước có thể thấy bóng dáng mờ mờ của Anh Lương Sơn .” Nhược Nhất
nhìn về dãy núi màu xanh ở chân trời xa xa. Trong đó có một đỉnh núi nhô lên cao ngất, rõ ràng cao hơn đám núi chung quanh rất nhiều, giống như
một cây trụ vươn lên trời, xuyên thẳng tận trời.
Thiên Tố ghé trên vai của Nhược Nhất hiếu kỳ nói: “Nàng rất quen thuộc nơi này có đúng không?”
“Trước kia đã tới, tuy rằng thật lâu trước kia có đi qua đây, nhưng cũng may
nhiều năm trôi qua như vậy, con đường này cũng chưa thay đổi.”
Con đường này trước kia đã từng cùng Tiêu Thương đi qua, trong trí nhớ cũng chưa từng từ từ mơ hồ, ngược lại theo ngày qua ngày hồi ức trở nên càng rõ ràng. Ban đầu lúc quay về hiện tại Nhược Nhất còn bị những ký ức không dứt ở nơi này tạo sức ép khiến hình dáng của nàng
tiều tụy, sau khi bình tĩnh trở lại, thật cảm thấy được đây cũng là
những chuyện thú vị.
Huống chi giai đoạn ở Anh Lương này còn tạo nên lần đầu tiên chia ly của
Nhược Nhất và Thương Tiêu. . . . . . dưới Anh Lương Sơn có một dòng sông uốn lượn, hạ lưu của nó là một ngọn núi thần từ thượng cổ —— Không
Tang.
Không Tang.
Hiện tại nhớ lại hai chữ này, Nhược Nhất như trước cảm thấy được trong lòng ấm áp chua sót. Đó là nơi vĩnh viễn chôn vùi xương cốt của Huân Trì. Bạn thân của
nàng, không biết lần này đến Anh Lương, có thể có thời gian đi thắp một
nén nhang trên phần mộ của hắn hay không đây? Mặc dù đã biết hắn đã sống lại ở trên U Đô Sơn.
Tử Ly quét mắt nhìn Nhược Nhất một cái, bỗng nhiên mở miệng nói: “Con đường sớm đã thay đổi rất nhiều.”
Nhược Nhất có chút kinh ngạc nhìn hắn. Tử Ly đi về phía trước, giọng nói lạnh nhạt một chút: “Chỉ là trí nhớ của nàng mơ hồ thôi.”
Nhược Nhất tính toán chặng đường đi, không có bất ngờ gì xảy ra, buổi tối
ngày mai bọn họ có thể đến chân núi Anh Lương Sơn. Thế nhưng, trong cuộc sống mười chuyện thì có đến tám chín chuyện không như ý, chuyện càng sợ thì càng dễ xảy ra.
Sau khi Nhược Nhất thấy cảnh tượng hỗn loạn của cái thôn nhỏ này, sờ sờ đầu Thiên Tố nói: “Cố gắng, lập tức nàng liền có thể nhìn thấy Vân Chử .”
Đất nứt ra, phòng ốc bị dập nát, vết máu đầy đất, không thể nghi ngờ là
cảnh tượng sau khi đấu pháp, giao chiến pháp thuật vô cùng kịch liệt.
Hai bên hẳn là có thực lực rất mạnh. Hơn nữa linh lực phiêu tán trong
không khí, hiện tại như trước đâm vào da thịt con người vẫn thấy đau, đó có thể thấy được, cách đây không lâu nơi này chính là chiến trường.
Thiên Tố vội vàng từ trên vai của Nhược Nhất nhảy xuống, chay đến bên cạnh
một vệt máu còn chưa khô ngửi ngửi, lập tức thất thanh nói: “Là máu của
Vân Chử ! Hắn nhất định đã xảy ra chuyện!”
“Ta phải đi cứu hắn!” Nói xong thân hình chợt lóe hóa thành hình người,
nhưng chưa đi được hai bước yếu ớt khụy xuống trên mặt đất.
Nhược Nhất giúp nàng ta đứng lên nói: “Bây giờ nàng biến biến hóa thành người đã cố gắng hết sức rồi, nếu chống lại yêu quái kia, nàng làm như thế
nào cứu Vân Chử?”
“Vậy chẳng lẽ. . . . . .” Thiên Tố trừng mắt nhìn Nhược Nhất, trong mắt đã
nổi lên nước mắt, “Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn thấy Vân Chử chết chứ?”
Nhược Nhất mím môi suy nghĩ trong chốc lát: “Trên Anh Lương Sơn không phải có Anh Lương Chủ sao? Nghe nói Anh Lương Chủ đã sống hơn hai ngàn ba trăm
năm. . . . . . Bây giờ tính ra thì hắn đã sống hơn hai ngàn năm trăm năm chứ. Đạo hạnh của hắn định là rất cao, trước hết chúng ta lên Anh Lương Sơn tìm hắn, cầu hắn hỗ trợ dù sao cũng tốt hơn việc tự nộp mạng oan
uổng.”
Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên Tử Ly có biểu hiện rùng mình, mặt mày lạnh hẳn đi: “Sợ là không có nhiều thời gian như vậy.”
Một tiếng tiếng rồng gầm chấn động phía chân trời, trong lúc nhất thời
Nhược Nhất chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu hụt hơi, choáng váng đầu
không thôi. Rốt cuộc là quái vật gì có yêu lực đến bậc này. Đợi chút. . . . . .Tiếng rồng gầm?
Rồng gầm!
Nhược Nhất che lổ tai lại, ngẩng đầu nhìn lại, một con quái vật to bay qua đỉnh đầu của nàng, thân hình khổng lồ đến nỗi dường như có thể che lấp bầu trời. Hình dạng thân người của nó giống như rùa, trên lưng có mai, cái mai như ngọn núi lớn, ở trong đó khung xương san sát nối tiếp nhau nổi lên trên mai
lưng, nhô ra những khớp xương nhọn hoắc, sắc bén giống như mũi nhọn,
đáng kinh ngạc nhất chính là quái vật này có chín cái đầu!
Chẳng lẽ là. . . . .
“Cửu Man!”
“Cửu Man.”
Nhược Nhất nhìn chằm chằm Tử Ly, người mới cùng nàng nói ra cái tên đó. Càng
thêm kiên định ý nghĩ hắn tuyệt đối không phải là một kiếm khách bình
thường. Cửu Man chính là yêu quái từ thượng cổ, lần đầu tiên biết yêu
quái này, là do Huân Trì nói cho nàng.
Huân Trì nói, trưởng bối của hắn đã phong ấn rất nhiều quái vật ở bên dưới
chu vi quanh núi Không Tang. Trong đó bao gồm cả Cửu Man ở Anh Lương.
Khi đó Nhược Nhất cũng không có để ý, chỉ xem trưởng bối của Huân Trì là một người có đạo pháp cao thâm. Rồi sau đó khi Nhược Nhất ở trong Đại U Cung lục lọi thấy bức họa của Cửu Man, nàng nhất thời tò mò cầm đi hỏi
Thương Tiêu, mới biết được, Cửu Man có huyết thống gần gũi với cửu vĩ hồ tộc, cửu vĩ hồ sinh ra có chín đuôi, Cửu Man sinh ra có chín đầu, một
đầu một đuôi, đều là yêu quái trời sinh yêu lực cực kỳ lớn mạnh.
Sau đó, trước thời đại Thần Diệt, bộ tộc Cửu Man cùng rất nhiều yêu quái
cường đại khách tụ tập liên kết lại muốn diệt thiên đạo, nhất thống tam
giới, cuối cùng lại bị thượng cổ thần phong ấn lại, theo phương diện
người khác mà nói, cũng là này bầy yêu quái có yêu lực cường đại nhất từ trước cho đến thời đại Thần Diệt. Khi đó Nhược Nhất mới biết được, thì
ra trưởng bối của Huân Trì đúng là thượng cổ thần. Hắn đúng là con cháu
của thần. Cũng là khi đó, Nhược Nhất mới thật sự tin lời nói của Huân
Trì rằng hắn sẽ trở về. Thân là con cháu của thần, hắn hoàn toàn có thể
chỉ dựa vào trái tim dập vỡ liền có thể sống lại!
Thế cho nên sau đó, nàng bất kể như thế nào cũng không có cách nào đem tim
của Huân Trì giao cho Thương Tiêu, không có lý do gì khác, chỉ là nàng
không có quyền định đoạt sinh tử của một người.
Muốn thay đổi vần đề đang suy nghĩ. . . . . . Nhược Nhất lắc đầu, tìm về suy nghĩ ban nãy của mình, nhìn thẳng Tử Ly.
Mà việc này, từ vạn năm trước đã bị chôn vùi, chỉ có trong những văn tự bí mật của tiên tộc và yêu tộc lưu truyền tới nay mới đề cập đến. Mà con
người như hắn như thế nào có thể biết, tiên tộc yêu tộc lại như thế nào
có thể đem tin tức này tiết lộ ra ngoài?
“Vân Chử!” Thiên Tố bỗng nhiên thét chói tai, cũng không biết nàng ta từ nơi này sinh ra sức lực, nhảy lên, từ giữa không trung đỡ lấy được một người đầy máu.
Nhược Nhất cũng hoảng hốt. Sau khi Thiên Tố rơi xuống đất, Nhược Nhất vội
chạy qua, vừa thấy, nhất thời ngây dại. Người trong lòng Thiên Tố ôm
thật là một trong bốn vị tướng của Tầm Thường Cung sao? Một người như
thế nào có thể chảy ra nhiều máu như vậy chứ?
Từ lần trước thấy gút mắt của hắn với Thiên Tố, đến bây giờ đã sắp qua hai mươi ngày, lấy tốc độ đằng vân của hắn để tính nếu như trì hoãn, nhiều
nhất cũng chỉ dùng ba, bốn ngày liền có thể đến nơi đây.
Nói cách khác một mình hắn một người chiến đấu với quái vật như vậy đã nửa tháng.
Nhược Nhất nhếch môi, Tầm Thường Cung đâu? Chẳng lẽ hắn không biết đi cầu trợ Tầm Thường Cung sao? Yêu quái mạnh như vậy, thân là Tầm Thường Cung
đứng đầu tiên tộc, mặc dù tiêu hao toàn bộ sức lực trong cung cũng phải
diệt trừ yêu quái này mới đúng.
Vì cái gì không ai đến giúp hắn?