Lời nói của Mạc Mặc tuy rằng có vẻ khí phách, thế nhưng từ ngày đó về sau,
thỉnh thoảng ngẩn người ra, đã tiết lộ rằng trong lòng của hắn có bao
nhiêu bất an cùng lo lắng. Càng làm cho Mạc Mặc lo sợ đó chính là, hắn
không biết rốt cuộc mình đang mang thai cái gì…
Khi hắn sinh ra sẽ là một hài nhi bình thường, hay là một con hồ ly lông
xù, hắn mang thai trong bao lâu, sẽ có những triệu chứng gì…
Hắn cũng từng âm thầm mở thiên thư trong truyền thuyết ra — kỳ thật có thể
nói đó là mặt của một tiểu lão đầu khắc ở trên bề mặt. Mạc Mặc hỏi hắn
một phen, lại phát hiện ra tiểu lão đầu đó đối với chuyện này hoàn toàn
cũng không biết, nói cái gì dị thế nhân loại cùng Cửu Vĩ Bạch Hồ kết hợp lại với nhau, chuyện đó cho tới bây giờ chưa từng xảy ra, hài tử được
sinh ra dưới hình dạng gì thì không thể biết trước được. Mạc Mặc tức
giận đến nỗi đem mặt của tiểu lão đầu gấp thành máy bay để ném.
May mà Nhược Nhất lúc đó vừa mới đi ngang qua nhìn thấy, đem bộ mặt đầm đìa nước mắt đến chảy máu của tiểu lão đầu bắt trở về.
Hai ngày nay, Nhược Nhất chạy đông chạy tây tìm hiểu không ít về chuyện Cửu Vĩ Bạch Hồ sinh ra như thế nào, thế mới biết, thì ra chủng tộc Cửu Vĩ
Bạch Hồ này thật sự cũng không đồng nhất.
Diện mạo của hài tử cư nhiên dùng năng lực mạnh yếu để xác định… Quy tắc này đúng là hỗn đản.
Nếu mà bất hạnh thay thời điểm năng lực của cha mẹ yếu đi như vậy, thì diện mạo cả cuộc đời của hài tử này đúng là thật có lỗi. Nhưng cũng may tộc
đàn Cửu Vĩ Bạch Hồ này sẽ không suy yếu đi, cho nên con cháu của bọn họ, giống như Thương Tiêu, giống như Tử Đàn, như Quý Tử Hiên, sinh ra đều
là những bộ mặt mê hoặc thế nhân.
Mà thời gian mang thai của Cửu Vĩ Bạch Hồ cũng không đồng dạng như nhau,
càng mạnh sinh ra càng sớm. Giống như Thương Tiêu từng nói, mẫu thân của hắn chỉ mang thai hắn có ba tháng là sinh rồi. Sau khi Cửu Vĩ Bạch Hồ
sinh ra quan trọng nhất đó là lịch kiếp.
Nói đến chuyện này, Nhược Nhất có chút đau đầu, chẳng những hài tử bị lịch
kiếp mà ngay cả mẫu thân của hài tử cũng bị lịch kiếp luôn. Lúc hài tử
mới sinh, mẫu thân cũng tự nhiên suy yếu đến không chịu nổi, không lâu
sau đó kiếp lôi sẽ mau chóng đánh xuống, nếu không có phụ thân ở bên
cạnh giúp đỡ, kết cục của mẫu tử hơn phân nửa sẽ là tan thành tro bụi.
Mà loại tình huống này nếu để cho phụ thân của hài tử bảo vệ Mạc Mặc, chỉ sợ hồn phi phách tán càng nhanh hơn một chút…
Lúc đó thì phải làm như thế nào đây?
“Ta phải đi rồi.” Ngày thứ ba sau khi trở lại Anh Lương, Mạc Mặc tìm Nhược
Nhất nói khẽ, “Lại đi thêm lần nữa không chừng xảy ra chuyện gì khác.”
Nhược Nhất vội la lên: “Không được! Ngươi chỉ đi có một mình làm sao được!
Nếu trên đường có chuyện gì xảy ra thì sao, sẽ không có ai chăm sóc…”
“Dông dài cái gì!” Mạc Mặc vung tay lên nói “Đúng là nữ nhân!”
Mặt của Nhược Nhất không chút thay đổi nhìn hắn. Mạc Mặc lúc này mới hồi
phục tinh thần biết mình lỡ lời, hắn vô lực thở dài: “Được rồi, được
rồi, Mạc Mặc ta mà có thể xảy ra chuyện gì nhỉ!”
Nhược Nhất từ trước tới nay rất dễ nói chuyện, nhưng đối với cuộc thương
lượng này thái độ của nàng cũng rất cương quyết, nàng cầm lấy tay Mạc
Mặc nói: “Nơi này là Cửu Châu, cái gì cũng có thể xảy ra, ngươi bây giờ
chính là trái bom hẹn giờ, chỗ nào cũng không chứa được ngươi, một mình
ngươi đâu có lợi hại như lời ngươi nói.” Nhược Nhất thở dài, ” Mạc Mặc,
cứ cậy mạnh làm cái gì.”
Tiếng thở dài này đã chạm tới nỗi khổ riêng của Mạc Mặc, đôi mắt hắn đang
mông lung, nháy mắt khôi phục lại sự kiên cường như lúc ban đầu. Giọng
của hắn lạnh lùng nói: “Chuyện của ta ngươi đừng có quản, đi cùng nam
nhân của mình đi!”
Dứt lời liền xoay người rời đi. Lúc này Nhược Nhất cũng nổi giận, nàng một
phen túm Mạc Mặc lại: “Không được! Nói không được là không được!”
“Nhan Nhược Nhất.” Mạc Mặc mất kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Ta thấy ngươi hôm
nay làm cái gì mà cứ như heo mẹ điên vậy! Buông tay!” Mạc Mặc hung hăng
kéo tay Nhược Nhất ra, xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Nhan Nhược Nhất người này, nếu không đem nàng bức tới cùng cực thì nàng là
một nữ nhân nhu nhược có chút đáng khinh, nhưng mà, con thỏ bị bức tới
phát điên thì cũng sẽ cắn người, mà Nhan Nhược Nhất nếu mà cắn người thì giống như con rùa vạn năm nếu đối phương chưa chết thì sẽ không buông.
“Ngươi đứng lại.”
Mạc Mặc làm sao mà để ý tới nàng. Nửa bước chân cũng còn chưa dừng nữa là.
“Em ngươi [1]!” Nhược Nhất quát mắng một tiếng, bước vài bước xông lên nắm
được vạt áo của Mạc Mặc, Mạc Mặc quay ngược tay lại chế trụ cổ tay nàng, đem Nhược Nhất lôi kéo một vòng tròn: “Lâu rồi không dạy bảo ngươi,
ngươi muốn làm phản rồi phải không!” Nhược Nhất không cam lòng yếu thế
nhắm ngay cổ tay nàng cắn một phát, biểu hiện hung dữ, không lưu tình
chút nào cắn thật đau. Mạc Mặc xuýt xoa kêu đau. Hung hăng cắn cánh tay
Nhược Nhất. Nhược Nhất đau quá, bên này cắn không buông đồng thời duỗi
tay nắm tóc Mạc Mặc điên cuồng ghì xuống.
Lúc này, hai nữ nhân này thể hiện đúng bản chất nhuần nhuyễn của phụ nữ
hung dữ, cào, cấu, cắn, xé không thiếu một món. Hai người quần nhau
chiến đấu hung hăng, nhất thời không biết là ai đang đánh ai, hai người
lôi kéo nhau lăn lộn thành một đống trên mặt đất. Đánh nhau tơi bời bụi
đất mù mịt, phong vân biến sắc.
“Đây là đang làm cái gì?”
Một âm thanh lạnh lùng tiến vào. Hai người đang nằm lăn trên mặt đất dừng lại đồng thời nhìn ra cửa.
Chỉ thấy Thương Tiêu đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo theo dõi hai người,
lặng im khoảng một phút bỗng nhiên lạnh lùng cười: “Hừ, huynh muội tình
thâm?”
Nhược Nhất nằm trên mặt đất, hai tay nắm chặt tóc của Mạc Mặc, miệng thở hồng hộc, nhưng khớp hàm vẫn giữ cứng ngắc không chịu buông.
Mạc Mặc nằm ở trên người Nhược Nhất, một tay bị nàng cắn, một tay cố nạy
cằm nàng ra. Thấy Thương Tiêu tới đây, tính ngưng chiến làm hoà, nhưng
mà Nhược Nhất như trước không há miệng ra. Mạc Mặc mắng to: “Ngươi là
loại chó ngao Tây Tạng sao! Ngươi là chó ngao Tây Tạng sao!”
“Iệng ị ứng, ả ông ược.” Nhược Nhất còn cố giải thích.
Mạc Mặc lửa giận càng lớn: “Nói tiếng người!”
Thương Tiêu từ cửa bước vào: “Nàng ấy nói miệng bị cứng, nhả không được.” Vừa
nói vừa ngồi chồm hổm bên cạnh Nhược Nhất, điểm gáy nàng một cái, miệng
Nhược Nhất lập tức há ra. Mạc Mặc rút tay nhanh ra, trên cánh tay còn in dấu răng sâu máu chảy ròng ròng thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.
Nhược Nhất bám tay Thương Tiêu đứng lên.
Trên mặt nàng cũng không ít vết cào, ngoài miệng thì nhiễm máu của Mạc Mặc,
đỏ lòm trông như quỷ hút máu. Mà tóc Mạc Mặc thì bù xù như tổ quạ, trên
mặt còn nhiều hoa văn hơn cả những người hát hí kịch, quần áo thì xốc
xếch.
“Nhan Nhược Nhất.” Mạc Mặc chỉnh sửa lại tóc của mình, lại nghiêm mặt nói,
“Ngươi tự lo cho bản thân cho tốt đi. Chuyện của ta thì ta tự xử lý,
không cần ngươi quản.”
“Định giải quyết như thế nào?” Nhược Nhất cười lạnh một tiếng, “Bây giờ ngươi cho ta một phương pháp đúng đắn, ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi.”
Mạc Mặc trầm mặc. Sau một lúc lâu hắn nhìn Nhược Nhất: “Ngươi có phương pháp nào không?”
“Không có.” Nhược Nhất trả lời rất rõ ràng, Mạc Mặc cười nhạo một tiếng. Âm
thanh còn chưa dứt lại nghe Nhược Nhất nói: “Nhưng mà ta sẽ giúp ngươi,
giống như ngươi đuổi theo ta đến nơi này, không để ý, chỉ vì giúp ta,
không để ta bị nửa điểm khi dễ. Nếu hôm nay vị trí của hai ta đổi lại,
ngươi sẽ cứ như vậy để ta đi, để cho ta một mình đối mặt với việc này
sao? Tuyệt đối sẽ không! Mạc Mặc, ta không có linh lực, cũng không có
phép thuật, nhưng mà ta cũng đồng dạng không nỡ để ngươi bị khi dễ dù
chỉ một chút xíu thôi.”
Hai mắt Mạc Mặc hồng lên. Nhược Nhất nói tiếp “Cho nên trước khi có biện pháp khả thi, đừng nóng vội bỏ đi được không?”
Mạc Mặc nhìn chằm chằm Nhược Nhất một lúc lâu sau đó thở dài nói: “Nhan
Nhược Nhất, chiến thuật dụ dỗ của ngươi mới thật đáng sợ.”
Biết Mạc Mặc đáp ứng lời nói của mình rồi, Nhược Nhất cười nói: “Không phải
ngươi thường hay nói phải tận hưởng lạc thú trước mắt sao, làm gì phải
suy nghĩ chuyện chưa phát sinh mà để cho chính mình buồn bực, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó nếu thật sự ý trời là như thế, cùng
lắm thì mắt nhắm mắt mở như không biết gì, Mạc Mặc nhà chúng ta không
thích hợp đóng vai yếu ớt.”
Khi nói xong thì trời đã tối rồi. Mạc Mặc quay về phòng nghỉ ngơi, Nhược
Nhất sóng vai cùng Thương Tiêu đi đến đằng sau núi Anh Lương tản bộ.
Thương Tiêu cũng không có hỏi Nhược Nhất rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Nhược
Nhất cũng không nói, bọn họ chỉ nắm tay nhau, từng bước từng bước đi dạo ngắm song nguyệt.
Đi lên phía sau núi, trông thấy vật đặt trên bàn đá, Nhược Nhất ngẩn
người, ngẩng đầu nhìn Thương Tiêu. Thương Tiêu nhìn song nguyệt nói:
“Mỗi ngày một chén.”
Nhược Nhất nhếch miệng thật lớn, ngồi xuống, dùng đôi đũa đặt bên cạnh chọc
chọc đám mì bị kết thành cục màu đen trong chén, nàng trực tiếp xem nhẹ
hình dáng đồ ăn không bình thường này, hỏi: “Vì sao là mì cục thế này?”
Bên tai Thương Tiêu hơi hơi đỏ lên, trầm mặc trong chốc lát giải thích: “Là mì sợi.”
“Thế nhưng rõ ràng chính là mì cục!”
Trong mắt Thương Tiêu xẹt qua một tia tức giận vì không được cảm kích, hắn nói: “Để ở đây lâu lắm rồi, nó vón thành một cục.”
Nhược Nhất thầm nghĩ, thì ra là hắn nấu món canh suông mì sợi thật ngon, đặt ở đây sau đó đi tìm mình, nghĩ là muốn cho mình một sự ngạc nhiên, không
nghĩ tới nàng cùng Mạc Mặc nói lâu như vậy, mất biết bao nhiêu thời
gian. Thương Tiêu…
Thương Tiêu thấy nàng ngồi im, đưa tay cầm lấy bát mì: “Không ăn thì bỏ đi.”
Nhược Nhất vội vàng đứng dậy nắm lấy tay hắn: “Ai nói là bỏ! Không cho phép bỏ! Đưa đây cho ta!”
Thương Tiêu nâng bát mì, nghiêng mắt nhìn nàng: “Sẽ ăn hết?”
Nhược Nhất nhìn thấy hắn như vậy, bật cười: “Tiêu hồ ly, chàng chính là một con người ngang ngược!”
Nàng đưa tay đoạt lấy cái bát, “Ăn được mà, ta sẽ ăn hết!” Không ngờ vừa cầm bát thì trượt tay, cả bát đổ ụp lên bàn.
“Ối…”
Sắc mặt Thương Tiêu xanh mét.
“Thiệt tình là ta không phải cố ý…” Nhược Nhất vừa nói vừa chụp lấy bát mì lật lên, mà trong nháy mắt Nhược Nhất cứng đờ, “Đây là cái gì?”
Cái khối mì màu đen kia vẫn như cũ dính vào trong bát, nửa phần cũng chưa đổ ra.
Lật chén vẫn không rơi sao…
Thương Tiêu nhìn chằm chằm cái bát mì kia, mặt đen thui. Mặt Nhược Nhất càng
đen, trầm mặc một lúc lâu, ngón tay Nhược Nhất run rẩy chỉ vào Thương
Tiêu, lên án: “Chàng muốn độc chết ta để đi tìm người khác sao?”
“Nhan Nhược Nhất…” Thương Tiêu trừng mắt nhìn nàng.
“Ha…. Ha” Thấy sắc mặt Thương Tiêu như vậy, cuối cùng Nhược Nhất không nín
được ôm bụng cười, ” Tiêu…Tiêu hồ ly, chàng, sắc mặt của chàng cùng cái
bát này ha ha, thật sự là giống nhau như đúc, ha ha ha!”
Thương Tiêu tức giận phẩy tay áo bỏ đi. Nhược Nhất vội kéo lấy ống tay áo của hắn lại, nghẹn nửa ngày mới ngừng cười.
Nàng nhìn thấy Thương Tiêu giấu tay vào ống tay áo, dấu vết ở đầu ngón tay
sưng tấy lên rõ ràng như thế, cảm thấy rất đau lòng, lại cảm thấy hạnh
phúc nho nhỏ.
Thương Tiêu đưa lưng về phía nàng, tựa hồ như đang hờn dỗi, cả người tản ra
hơi thở lạnh như băng. Nhược Nhất nhẹ nhàng than một tiếng, vòng tay ôm
hắn từ phía sau: “Tiêu hồ ly, trên đời này, cũng chỉ có ta mới dám như
vậy đối với chàng.”
Thương Tiêu hừ lạnh một tiếng.
“Ta biết, cũng chỉ có ta mới có thể ăn được mì do chàng nấu, cũng chỉ có ta mới dám ăn mì do chàng nấu.” Giọng nói của Nhược Nhất mềm mỏng, “Tiêu
hồ ly, bây giờ ta rất thỏa mãn, vạn phần thỏa mãn. Một tháng trước, ta
chưa bao giờ dám tưởng tượng chúng ta có thể cùng tản bộ với nhau như
vậy, nói chuyện, trêu ghẹo lẫn nhau. Ta thật muốn vĩnh viễn cứ như vậy
thôi.”
Thương Tiêu không nói gì, chỉ dùng tay ôm trọn tay Nhược Nhất.
Ánh sáng của song nguyện xoay chuyển, chiếu vào trên người bọn họ, Nhược
Nhất lẳng lặng nghe tiếng tim đập của Thương Tiêu, cảm nhận được hơi ấm
từ người hắn truyền tới, một làn gió lạnh trong đêm thổi qua: “Thương
Tiêu.” Nhược Nhất bỗng nhiên nói, “Có một chuyện ta vẫn muốn hỏi chàng!”
Thương Tiêu xoay người lại, nhướng mày nhìn nàng. Nhược Nhất hùng hổ chọc chọc vào ngực hắn, giận dữ nói: “Hai trăm năm trước, thời điểm ta bị trói
trên đỉnh Hàn Ngọc, chàng chết ở nơi nào!”
“Ta tưởng nàng không thèm để ý chuyện trước kia chứ.”
“Tất nhiên là không thèm để ý rồi, nhưng muốn làm cho rõ ràng.” Nhược Nhất
dùng sức chọc chọc hắn: “Chàng có biết trên đỉnh Hàn Ngọc lạnh lắm
không? Chàng có biết là ta rất sợ hãi không? Chàng có biết lúc đó nếu
cây đao chỉ cần động lệch một cái thì đầu ta lìa khỏi cổ không? Ta chờ
chàng chờ tới tuyệt vọng, chàng đang làm gì!” Nhược Nhất vạn phần ủy
khuất, tức giận đánh hắn một quyền.
Thương Tiêu trầm mặc, hạ mắt nói: “Trận chiến làm phản lúc trước của Quý Tử
Hiên, Tử Đàn vốn là muốn cùng đối phương đồng quy vu tận [2], hấp thu
tất cả độc khí trên chiến trường, kết quả còn chưa hoàn thành thì bị đối phương phong ấn. Hai trăm năm trước, sau khi Tử Đàn tỉnh lại, độc khí
bị phong ấn cũng dần thức tỉnh, khi đó… ta đang giúp Tử Đàn thanh trừ
độc khí. Ta chỉ nói người của Quý Tử Hiên không dám lấy đi mạng của
nàng, nhưng cũng không ngờ nàng lại quyết tuyệt như thế.”
“Khi đó ta không biết quan hệ của chàng cùng Tử Đàn, nếu ta vì nam nhân khác cũng đối xử như vậy với chàng, chàng sẽ đối xử với ta như thế nào!”
Đôi mắt của Thương Tiêu phát lạnh: “Nàng dám!”
“Chàng cũng làm qua như vậy, ta có cái gì mà không dám!”
Không khí lặng im một lúc lâu: “Là ta không đúng.” Thương Tiêu nhận sai,
Nhược Nhất lại hung hăng đánh hắn một quyền, tức giận nói: “Chàng ở Quỷ
Khốc Hà tìm ta ba tháng?”
Thương Tiêu gật đầu.
“Chàng thật ngốc! Nếu ta thực sự rơi vào đó, ngày đầu tiên chàng tìm không
thấy rồi, lúc đó xương cốt ta đã bị ăn mòn hết rồi, chẳng phải là chàng
càng tìm càng không thấy! Thương Tiêu, chỉ là chàng không tin ta chết có đúng không?”
Hắn trầm mặc.
“Chàng nhập ma là do ta hại? Đem U Đô đổi thành Vô Tư cũng là bởi vì cái này?”
Lần này không đợi Thương Tiêu có phản ứng, Nhược Nhất ngã đầu vào lòng hắn, âm thanh buồn bực nói: “Thật sự là cái miệng hồ lô. Đều là tai vạ chàng tự rước vào.”
“Nhược Nhất cô nương! Nhược Nhất cô nương!” Một giọng nữ từ xa truyền tới,
Nhược Nhất từ trong lòng Thương Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn về nơi có thanh âm truyền tới.
Thiển Phù bước nhanh đi đến bên lương đình, qua loa hành lễ đối với hai
người: “Nguyệt Hoàng sư tỷ đã tỉnh rồi, la lối muốn gặp cô nương, chủ tử phái người đi tìm cô nương đến đó.”
_______
[1] Em ngươi: thay cho câu mắng chửi “cha ngươi” hay “mẹ ngươi” vì nó quá nặng nề, xúc phạm đến người lớn.
[2] Đồng quy vu tận: Cùng đến chỗ chết