Không Tang.
Hai trăm năm trước mặc dù kết giới của Không Tang bị ma khí đánh vỡ một
lần, thế nhưng trải qua hai trăm năm được linh khí trời đất chữa trị,
kết giới thần ban cho này cũng từ từ kết lại hình dạng.
Thác nước từ trên vách núi cao đổ thẳng xuống dưới, bọt nước màu bạc bắn ra
hòa nhập vào làn nước trong đầm sâu màu xanh biếc. Dòng nước trong suốt
chảy dọc theo đường nước được lót bằng đá vụn tạo thành dòng suối chảy
chậm.
Nhược Nhất xách hai thùng nước ở bờ sông, có chút vất vả khi xách lên, chậm
rãi đi vào trong rừng núi. Vượt qua sườn núi nhỏ cây cối xanh mượt, một
căn nhà trúc u tĩnh xuất hiện ở trước mắt của nàng. Ngẩng đầu nhìn mây
đen tích tụ trên bầu trời như muốn trĩu xuống, nàng không khỏi than nhẹ
một tiếng: “Sắp ứng kiếp rồi.”
Bước vào trong viện, Mạc Mặc đang nằm ngồi xích đu ở cửa, đang buồn ngủ đánh đu qua lại, một chút cũng không giống với dáng vẻ lo lắng. Nhược Nhất
đặt thùng nước trên mặt đất. Có chút bội phục nói: “Mạc Mặc, ngươi thật
sự lạnh nhạt như thế sao? Hiện giờ đã thấu hiểu được sinh tử, liền tính
toán bỏ qua tất cả để thuận theo tự nhiên?”
Mắt chậm rãi mở ra, Mạc Mặc nhìn bầu trời nặng trĩu màu đen kịt, chậm rãi
ngồi dậy, bóp bóp chân bóp bóp tay nói: “Đã thấy ra cái rắm, trời cao
biển rộng bao la rất tuyệt đẹp, ta còn chưa hưởng thụ đủ đâu. Chỉ là tay chân ngày nay càng phù, ta còn tinh thần và sức lực đâu mà chạy tới
chạy lui.”
Nhược Nhất nhất thời cười khổ cũng không được: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn mỗi
ngày hầu như phải chạy tới chạy lui với ngươi sao? Ta còn không phải vì
chăm sóc cho hai mẹ con ngươi! Khi đứa nhỏ này sinh ra, sẽ bảo hắn gọi
ta là mẹ ruột.”
“Hắn gọi ngươi là mẹ, thì gọi ta là gì?”
Nhược Nhất nghe xong lời này có chút kỳ quái nói: “Ngươi không phải là cha sao?”
Mạc Mặc bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu: “Ừ, ngươi nói như vậy, là lúc đó ta dùng “hoa cúc” làm việc sao?”
Nhược Nhất đứng đắn nói: “Quả thật được việc.”
“Một khi đã như vậy.” Biểu hiện của Mạc Mặc lại rất nghiêm túc, nàng nghiêng người, vỗ mông mình nói, “Mẹ của đứa nhỏ, nhân lúc hiện tại ngươi đến
giúp ta hoạt động hoạt động đi.”
Cuối cùng Nhược Nhất nhịn không được khóe miệng co rút, vô cùng bái phục: “Được rồi, ngươi thắng .”
Mạc Mặc ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, vừa định chế nhạo Nhược Nhất hai câu, chân mày lại bỗng nhiên nhíu lại.
“Làm sao vậy?”
Sau khi Mạc Mặc im lặng một lúc lâu, mặt mày càng nhăn càng chặt. Nàng đưa
tay sờ sờ bụng mình, thái dương dần dần có mồ hôi chảy ra: “Mẹ của nó,
nấu nước, hàng hãm hại cha nó sợ là phải chui ra rồi.”
Nhược Nhất bị dọa nhảy dựng. Từ từ đỡ Mạc Mặc vào phòng, vừa vội vàng chạy đến bên ngoài nấu nước.
Ba tháng trước các nàng thật vất vả tìm được một cái cơ hội, cuối cùng
cũng xâm nhập được vào trong kết giới Không Tang. Từ đó về sau, Nhược
Nhất liền vẫn chuẩn bị đỡ đẻ cho Mạc Mặc, nàng đọc bản thiên thư Mạc Mặc thuận tay đem từ trong Tầm Thường Cung ra tham khảo được không ít vấn
đề về mang thai. Lại làm không ít thử nghiệm.
Nhưng trong ấn tượng vẫn cho rằng ngày này còn rất xa xôi. Ngay thời khắc này thực sự đã đến, Nhược Nhất vẫn có cảm giác nằm mơ như trước.
Mạc Mặc đau bụng suốt một ngày một đêm, đến ban đêm ngày hôm sau, Mạc Mặc
kêu to một tiếng, Nhược Nhất biết bắt đầu sinh rồi. Nàng làm theo lời
thiên thư, dạy Mạc Mặc hô hấp, giúp nàng dùng sức, dùng lời nói để dời
đi lực chú ý của nàng ta.
Nhưng tới thời điểm mấu chốt của cơn đau nhất, cho dù Nhược Nhất nói cái gì
Mạc Mặc đều nghe không vào. Nàng ta túm chặt tay của Nhược Nhất, cắn
chặt răng nanh, đầu đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt cũng trắng bệch. Nhược Nhất
vẫn kêu nàng ta cố lên cố lên. Mà Mạc Mặc lại cuối cùng nhịn không được, một tiếng nức nở u buồn ở bên môi.
Tiếng khóc trầm thấp này giống như bờ đê bị hồng thủy xói lở, cuồn cuộn chảy
xiết. Đau đớn của nàng đều hóa thành nước mắt tuôn rơi từng giọt.
“Quý. . . . . . Tử Hiên.”
Xưa nay Nhược Nhất biết Mạc Mặc thích cậy mạnh, nhưng không ngờ nàng ấy
ngày thường cậy mạnh nhưng lại đem tâm tư của mình chôn sâu như vậy.
Mạc Mặc vô lực mà tái nhợt gọi tên người kia. Một lần rồi lại một lần, như đau xót như oán, giống như bi thương giống như hận.
Nhược Nhất nhìn không ra được….
“Nhược Nhất. . . . . .” Mạc Mặc tựa hồ đau đến có chút hoảng hốt, nàng túm giữ tay Nhược Nhất, bụng dưới từng đợt dùng sức, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn chằm chằm Nhược Nhất nói: “Nói cho ta biết hắn không ở đây! Nói cho ta
biết.”
Nhược Nhất nghe xong lời này chỉ cảm thấy trong lòng chua xót. Nàng hít sâu
một hơi ổn định giọng, bắt buộc chính mình nói rõ ràng: “Hắn không ở
đây, Mạc Mặc, hắn không ở đây. Thế nhưng vậy cũng không sao, ngươi là
Mạc Mặc, là vu nữ, ngươi rất kiên cường. Hắn có ở nhà hay không đều
không sao cả.”
Mạc Mặc cắn răng, nhếch miệng. Dùng sức mạnh, Nhược Nhất đi xuống vừa nhìn, vui vẻ nói: “Đầu đang ra, phải đang ra, Mạc Mặc dùng thêm sức đi.”
Một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên ở bên tai. Khớp hàm đang cắn chặt
của Mạc Mặc buông lỏng, cả người như yếu ớt xụi lơ ở trên giường. Sau
khi Nhược Nhất đem đứa nhỏ tắm rồi mặc áo quấn khăn đặt xuống bên người
Mạc Mặc. Nàng nhẹ giọng nói: “Bé trai.”
Mạc Mặc xoay người… Không nhìn đứa bé một cái, giọng lạnh lùng nói: “Ẵm nó bỏ ra ngoài đi.”
Tiểu hài tử khóc thê lương.
Nhược Nhất ngây người: “Mạc Mặc. . . . . .”
“Đem nó ném xuống sông, để cho nó theo trôi theo dòng nước ra ngoài. Sống
chết tùy trời.” Thấy Nhược Nhất vẫn không có phản ứng, Mạc Mặc lạnh lùng nói, “Ném xuống!”
“Nó gặp phải lôi kiếp, khẳng định không có đường sống.”
“Đúng là bởi vì nó sẽ dẫn tới kiếp lôi.” Mạc Mặc nói, “Nhan Nhược Nhất, chẳng lẽ ngươi muốn cùng chết với nó sao?”
Nhược Nhất cả giận: “Cho nên ta mới mang theo ngươi tới Không Tang! Kết giới
nơi này ít nhiều cũng có thể ngăn trở một ít thiên lôi.”
“Chắn được bao nhiêu?” Âm sắc của Mạc Mặc tuy rằng suy yếu, nhưng lạnh lùng
chưa từng có, “Một cái, hai cái? Chờ ta ma lực khôi phục, ta lập tức sẽ
trở về. Mà thế giới này vốn là không nên lưu lại dấu vết của ta.”
Lòng Nhược Nhất quặn thắt: “Ngươi. . . . . . Ngươi ngay từ đầu đã tính toán bỏ nó đi?”
Sau khi Mạc Mặc im lặng một lúc lâu, giọng nói cố gắng bình tĩnh cũng không cẩn thận lộ ra nghẹn ngào:
“Ta muốn cứu nó.”
Nghĩ muốn cứu nó, lại bất lực.”Nhan Nhược Nhất, coi như là ta cầu ngươi. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, hàn quang chợt lóe ngoài phòng, Nhược Nhất cùng Mạc Mặc
đồng thời cứng đờ. Nhược Nhất bước nhanh đi ra ngoài phòng. Nhưng thấy
mây đen trên bầu trời từ từ tích tụ trên đầu mình, trong tầng mây cuồn
cuộn thỉnh thoảng có ánh chớp hiện lên. Nàng trầm ngưng nói: “Sợ là dù
ta muốn bỏ nó, hiện giờ cũng không được .”
Tia sét thứ nhất đánh từ trên đỉnh mây cao xuống, đánh mạnh ở phía trên kết giới Không Tang, kết giới dao động một phen, cũng chịu được tia sét
này. Nhưng mà Nhược Nhất biết, tia sét thứ nhất này chính là một loại
thăm dò và uy hiếp, sau này, mỗi một tia sét sẽ từ từ mạnh hơn.
Mạc Mặc tự trên giường chống đỡ muốn ngồi dậy. Nhược Nhất hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi còn muốn làm chi?”
Sắt mặt tái nhợt của Mạc Mặc nghiêm nghị hừ lạnh một tiếng: “Dù sao không
phải giống ngươi chờ chết như vậy. Ngươi không ném, ta đi ném.” Nói
xong, xách đứa nhỏ lên, làm ra vẻ phải đi ra ngoài. Trẻ con khóc nỉ non
càng thê lương. Nhược Nhất tức giận đến chịu không được, hướng trở lại
đẩy Mạc Mặc quay về nằm trên giường, lại đoạt lấy đứa nhỏ.
“Ném cái gì mà ném! Ngươi một thân máu chảy đầm đìa còn phải đi ra ngoài muốn chết sao?”
“Vậy chẳng lẽ ở lại nơi này chờ chết sao!” Mạc Mặc tức giận lên, tiếng thét
này của nàng vừa xong, lập tức liền ho, thở hổn hển ngã ở trên giường.
Nhược Nhất nhìn ngũ quan của đứa trẻ chưa trưởng thành trong lồng ngực mình,
đứa bé vẫn gào khóc, tựa hồ muốn làm hư giọng của mình. Nàng nhẫn tâm
nói: “Không phải là ném đứa nhỏ sao? Ta giúp ngươi ném nó!” Dứt lời,
liền xoay người chạy ra khỏi phòng.
Mạc Mặc ở trên giường nằm nghỉ ngơi một hồi lâu, đôi tay tái nhợt dần dần nắm chặt thành nắm tay, vô lực đánh lên giường.
“Hàng hóa hãm hại cha nó. . . . . .”
Nhược Nhất ôm đứa bé chạy một mạch đến bờ sông. Còn chưa đến gần bờ sông, một tia sét đánh nổ vang trên đỉnh đầu, Nhược Nhất theo bản năng ôm lấy đứa nhỏ ngồi chồm hổm xuống. Sau khi kết giới Không Tang chịu tia sấm sét
này thì rung chuyển dữ dội, hình dáng như như bọt biển, tan biến thành
tro.
Không có kết giới ngăn cản, tia sét tiếp theo sẽ đánh trực tiếp lên người bọn họ. . . . . .
Nhược Nhất đứng dậy chạy liên tục về hướng bờ sông. Nhưng cuối cùng khi nàng
tới bên bờ sông, đưa tay muốn bỏ đứa bé vào làn sóng trên dòng sông, lại do dự . Nàng nhìn ngũ quan còn nhăn thành một đống trên mặt đứa nhỏ, nó đã ngừng khóc lớn, nhưng vẫn hoa chân múa tay vui sướng không biết muốn làm gì.
Đám mây sấm sét trên đỉnh đầu như vang lên tiếng thúc giục, hai chữ lạnh
nhạt “ném đi” của Mạc Mặc vang vọng trong đầu nàng. Nhược Nhất cắn chặt
răng, hai tay rút về ôm chặt lại, ôm chặt lại đứa nhỏ trong lồng ngực.
“Chết thì chết vậy.” Nàng chỉ chỉ vào mũi của đứa nhỏ, “Ngươi xấu tốt gì cũng là một Cửu Vĩ Bạch Hồ đó, lại có mẫu thân dũng mãnh như vậy, đừng để
cho ta thua cược đó.”
Gót chân của Nhược Nhất vừa chuyển hướng chạy về hướng thác nước.
Phía sau thác nước Không Tang có một cái động rất sâu. Nếu Nhược Nhất chui
vào trong cái động đó, như vậy thiên lôi muốn đánh trúng bọn họ, trừ phi bổ đôi cả ngọn Không Tang Sơn mới xuống tới cái động, bằng không thì
phải đánh những tia gấp khúc vào.
Nàng ôm đứa nhỏ chạy gấp một mạch tới chỗ thác nước, lại bị cái hồ sâu trước thác nước ngăn cản.
Nếu một mình nàng bơi qua thì có thể miễn cưỡng, nhưng đứa nhỏ này, mới
sinh ra không lâu, nước này lại lạnh đến thấu xương như thế. . . . . .
Nhược Nhất còn đang do dự, ánh sét trên đỉnh chợt lóe, Nhược Nhất chỉ thấy
ánh sáng trắng đẹp mắt xẹt qua, trong lòng nàng nói một tiếng không
xong, không kịp phản ứng gì, liền cảm thấy được một làng khí nóng rực
làm da nàng bỏng rát từ trên bầu trời thẳng xuống áp chế nàng.
Nhược Nhất che chở đứa nhỏ trong ngực, cuộn mình trên mặt đất. Phía sau lưng
bị cháy đến nóng lên, Nhược Nhất nghĩ, đại khái nàng sẽ bị cháy như vậy. Nhưng mà một luồng khí lạnh từ nơi ngực nàng phát ra, từ từ đuổi đi lo
lắng trong lòng nàng. Nhược Nhất giật mình, nhìn về đứa nhỏ trong ngực
mình. Chỉ thấy tay chân ngắn của đứa nhỏ ngủn quơ múa lung tung, miệng
kêu a a, mặt mày có nhăn nhúm, ngực lại bốc lên một làm khí lạnh màu
lam.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nhược Nhất cũng không biết nên biểu hiện như thế nào.
Cửu Vĩ Bạch Hồ! Thật không hỗ là Cửu Vĩ Bạch Hồ!
“Thiên lôi cũng chống đỡ được, một chút nước lạnh ấy hẳn là không xem là gì, đúng không.”
Nhược Nhất quấn chặt quần áo của hắn lại, thả người nhảy vào trong nước, mà
nàng còn chưa tới kịp xuống nước, một tia sét long trời lở đất đánh
xuống.
Lập tức bên hồ nước, một đám bụi đất bay lên, đợi bụi đất rơi xuống xong,
Nhược Nhất thoáng nhìn, tiếng điện sét đùng đùng trong nước hồ. Nhược
Nhất im lặng, nàng cư nhiên đã quên, nước là thứ dẫn điện .
Một khắc chần chờ này, sét trên trời vội vàng đánh xuống một cái. Uy lực
của tia sét này so với tia trước, Nhược Nhất cảm giác rõ ràng có sự khác biệt —— mặt đất lung lay thoáng qua hai cái.
“Khụ khụ!”
Đứa nhỏ này tựa hồ cũng chống không nổi tia sét càng ngày càng lợi hại, sặc ho ra tiếng, tốc độ động đậy hai chân cũng chậm dần.
Nhược Nhất nóng lòng, liền đánh bạo nghĩ muốn liều mạng một lần, mà chân nàng còn chưa có bước được một bước nào, sấm sét trên bầu trời lại xẹt qua
tia kế tiếp.
Khối màu lam trong ngực đứa trẻ lay động hai cái, ánh sáng màu lam băng dần
dần có tia yếu ớt. Tay chân hắn lại giống như tê liệt, động tác cứng
ngắc.
Trong lòng Nhược Nhất biết, nếu lại một lần nữa, đứa nhỏ này sợ là thực chống đỡ không được, lúc đó bọn họ sẽ chết chung. . . . . . Sau đầu chợt
lạnh, Nhược Nhất đột nhiên nhớ tới lần trước Thương Tiêu nói với nàng,
hắn chưa giải song sinh ấn cho nàng.
Song sinh tử kết, đồng sinh cộng tử.
Nếu hôm nay nàng chết ở trong này, như vậy Thương Tiêu. . . . . .
Tâm thần Nhược Nhất sợ hãi.
Không được, nàng không thể chết như vậy được! Thế nhưng, bây giờ có biện pháp nào. . . . . .
Đám mầy sấm sét cuồn cuộn nổ vàng trên đỉnh đầu. Mắt nhìn thấy một đợt công kích lớn hơn giáng xuống, sắt mặt Nhược Nhất trắng bệch, ngăn không
được, tránh không khỏi, chẳng lẽ nàng và Tiêu Thương thật sẽ phải gặp
lại nơi cõi âm sao. . . . . .
Tia sáng màu trắng chói mắt đâm tới. Trong đầu Nhược Nhất nhất thời trống rỗng.
Bên trong sự hoảng hốt, nàng mơ hồ thấy một thân ảnh màu đen chắn trước mặt của nàng, cùng với tiếng chuông bạc thanh thúy vang lên, mạnh mẽ chặn
sấm sét thay nàng.
Một năng lượng thật lớn tạo nên một trận phong ba, cuồng phong thổi đi cái
nón rộng trên đầu người nọ, Nhược Nhất chỉ thấy một đầu tóc màu bạc của
hắn bay loạn trong làn gió