Thương Tiêu
Nhược Nhất biết là hắn. Tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của hắn. Nhưng khi ánh sáng trắng chói mắt bắn lại đấy, trực giác nói cho nàng, đúng là hắn.
Nằm trên lưng hắn, Nhược Nhất ho đến tê tâm liệt phế, cổ họng đau giống như bị xé thành mảnh nhỏ, nước mắt lại ngừng không được rơi xuống, hít một hơi liền giống như kéo ống bễ, gắng sức lại khó chịu. Nàng thật sự tưởng rằng vừa rồi mình sẽ bị treo cổ chết. Qua một lúc lâu, nàng mới có thể hô hấp thông thuận, chỉ là hô hấp.
Nằm ở trên tấm lưng rộng lớn của hắn, bốn phía đều là hương vị thanh tuyền cùng lông rậm màu trắng mềm mại, nàng tựa như bị chôn ở bên trong.
Ngón tay của Nhược Nhất khẽ run, nhẹ nhàng vuốt ve lông của hắn, cảm giác ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền thẳng tới đáy lòng, dẫn đến khóe miệng của nàng không ngừng run run, cười đến rất khó nhìn.
Bỗng nhiên nhớ tới một một đêm pháo hoa rực rỡ, nàng nhìn thấy Thương Tiêu nhìn chăm chú pháo hoa khuôn mặt cười dịu dàng đến dị thường. Giống bị nhiếp hồn, nàng buộc miệng nói ra: “Ngươi rõ ràng bởi vì vui vẻ mà cười.”
Thương Tiêu quay đầu nhìn nàng: “Bằng không thì sao? Chẳng lẽ lúc ta vui vẻ nên giống nàng run rẩy sao?”
Trên trán Nhược Nhất nổi gân xanh, cắn răng nói: “Thực xin lỗi a, ta cười rộ lên dường như giống run rẩy, cản trở đến mắt quý của ngươi!”
“Ha ha.” Thương Tiêu thấp giọng cười, giọng nói so với tiếng vang trong trẻo của lục lạc còn muốn êm tai hơn, “Đúng vậy, cho nên vì vậy đại gia ta suy nghĩ, sau này. . . . . .” Câu nói kế tiếp bị một trận tiếng pháo hoa nổ vùi lấp. Nhưng Nhược Nhất thấy, hắn nói:
Về sau nàng cũng chỉ cản trở một mình mắt của ta là tốt rồi.
Chỉ cười cho hắn xem thì tốt rồi. . . . . .
Thương Tiêu thực cao ngạo, nhưng là đối nàng cũng phúc hắc quá nhiều lạnh lùng. Lời này quả thực chính là một nam nhân phúc hắc đùa giỡn nữ nhân Tiểu Bạch.
Khi đó nàng không phải xứng chức Tiểu Bạch nữ, nàng không có lộ ra vẻ mặt thuần khiết lại mờ mịt. Nàng cũng không có phát huy chí khí cường đại, trả lời đùa giỡn lại, nói ‘ như vậy trong mắt của ngươi chỉ cần có ta là đủ rồi. ’.
Nàng chính là giống nữ sinh bình thường, sau khi nghe thấy lời này mặt đỏ lên, rồi lại không dám xác định cuối cùng hắn là có ý gì. Vì không cho hắn cảm thấy được bản thân nàng là tự mình đa tình, vì ở trước mặt hắn miễn cưỡng mình giữ lại một chút rụt rè cùng cốt khí, nàng bắt buộc mình đem tầm mắt từ trong đôi mắt hắn chuyển sang chỗ khác.
Bắt buộc chính mình bỏ qua rung động mãnh liệt trong lòng, bắt buộc chính mình nghĩ đến Tử Đàn. . . . . .
Sau đó thức tỉnh.
Mặc dù khi đó trong lòng chua sót như vậy, nhưng bây giờ nhớ lại chuyện trước kia làm cho người ta áp chế không được khóe môi cong lên. Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, đêm đó pháo hoa nở rộ đầy trời, so ra còn kém xa một tia ánh sáng nhu hòa lưu chuyển trong mắt hắn.
Như thế khiến người mê muội, khiến người say đắm.
Thương Tiêu. . . . . .
Thì ra, ta thương nhớ ngươi như thế.
Hít sâu một hơi. Mặc kệ tim phổi đau đớn như thiêu như đốt như thế nào, mặc kệ cổ họng dường như khó chịu giống kim đâm như thế nào, nàng thầm nghĩ lại cảm nhận hơi thở của hắn nhiều hơn một chút, dù là nhiều một chút cũng tốt.
Bỗng nhiên, Nhược Nhất cảm giác thân thể bên dưới đang từ từ biến mất, nàng kinh hoảng muốn bắt lấy, lại có một bàn tay xuyên qua mái tóc dài của nàng, ôm vai của nàng. Tinh thần sửng sốt, nàng đã bị ôm trong lòng ngực quen thuộc.
Quen thuộc như thế.
Nàng không dám ngẩng đầu, lại nhịn không được ngẩng đầu. . . . . .
Đỉnh băng tuyết tinh khiết cô độc, nhưng khiến tâm tì của người ta cảm thấy đóng băng, đáy lòng người ta lạnh lẽo. Trời xanh mây bay tự tại, nhưng mờ mịt hư vô, không thể chạm đến.
Thương Tiêu tựa như đỉnh băng tuyết cô độc kia, trời xanh mây bay.
Hắn giống như không hề tồn tại trên nhân gian này.
Đúng rồi, chính là như vậy. Hai năm trôi qua không dám nhớ khuôn mặt này, giờ phút này rốt cục không hề mơ hồ. Chính là rõ ràng giống hai năm trước, hoặc nói là hai trăm năm trước đối với hắn mà nói, giờ phút này sắc mặt của hắn suy yếu và tái nhợt hơn vài phần.
Thương Tiêu ôm nàng không nói được một lời, tùy cho nàng nhìn chằm chằm. Bỗng dưng cấp tốc rơi xuống, dừng mạnh lại trên độ cao của thành lâu. Hắn nhìn tường thành đã trở thành một đống đổ nát, ánh mắt lạnh lùng tựa như một vị thần không vui không buồn.
Đại bộ phận binh lính thủ thành bị chôn ở dưới gạch kia. Đại quân yêu tộc đã tới, ở phía sau Vũ La xếp thành hàng chỉnh tề. Tông Dương thành đã là vật trong bàn tay.
Thái Phùng cũng lâm vào chết lặng, đứng đối diện với Thương Tiêu. Thần sắc lạnh lùng, nắm chặt trường kiếm trong tay .
“Cút.” Giọng nói du dương mà lạnh như băng, một chữ khiến cho người ta sợ không thôi.
Thái Phùng cười lạnh một tiếng, hóa thành quả cầu ánh sáng cấp tốc rời đi.
“Hoàng Kì tướng quân lãnh binh dọn dẹp cửa thành. Còn lại rút quân.” Một tiếng hô to của Vũ La, lúc trước quân đội có chút ồn ào lập tức yên tĩnh lại, các tướng sĩ yêu tộc bắt đầu có tự hoạt động. Rất ít người chịu ảnh hưởng của Thương Tiêu mà chậm trễ quân kỷ. An bài tốt quân đội, Vũ La bay đến bên cạnh Thương Tiêu, loại tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói, “Biểu ca, huynh tỉnh rồi!”
Thương Tiêu quét mắt lướt qua nàng một cái, mặt không chút thay đổi. Tựa như hoàn toàn không nhìn thấy nàng.
Vũ La ngẩn người, sau một lúc lâu mới nói: “Biểu ca có thể nhận ra ta?”
Nghe được lời này, Thương Tiêu nhíu nhíu mày, lúc này mới cẩn thận quan sát nàng. Sắc mặt của Vũ La bình tĩnh mặc hắn nhìn chăm chú, nhưng Thương Tiêu vẫn cũng chưa nói ra hai chữ “Nhận ra”. Vũ La đợi nhưng không thể nghe thấy buông tiếng thở dài, lại chỉ vào Nhược Nhất nói, “Biểu ca còn nhận ra nàng ta?”
Thương Tiêu thong thả đem ánh mắt chuyển qua gương mặt nữ nhân trong lòng mình.
Đôi mắt màu tím lướt qua gương mặt nàng, đảo qua cánh hoa môi của nàng, đảo qua hai vòng trên gò má lạnh lẽo của nàng, cuối cùng dừng ở trên cổ tay của Nhược Nhất đang bị hắn nắm chặt, thật lâu chưa rời đi.
Tựa như chỉ chớp mắt, người trước mắt sẽ biến mất.
Nhưng, nhìn hồi lâu hắn cũng thủy chung không có mở miệng nói “Nhận ra” .
Trong lúc đó, ba người đều im lặng.
Trong lòng Nhược Nhất chỉ cảm thấy một trận buồn cười, Vũ La nhớ rõ nàng, Thái Phùng chỉ gặp qua mặt nàng một lần cũng nhớ rõ nàng, có lẽ thế giới này còn có rất nhiều yêu quái lộn xộn khác nhớ rõ nàng. Nhưng, độc một người nên nhớ nhất này thì. . . . . .
Đã quên.
“Hay là về quân doanh trước đi.” Cuối cùng vẫn là Vũ La đánh vỡ sự im lặng, “Ta dẫn đường.” Nói là dẫn đường, thế nhưng nàng lại toàn lực bay về phía trước, nhưng trong chốc lát bóng dáng tan biến mất.
Thương Tiêu im lặng, thần sắc đôi mắt màu tím không rõ, nhưng vẫn gắt gao nhìn thẳng tay của Nhược Nhất .
(NV: Chắc a nhớ lại lúc chị té xuống vực đẩy tay a ra hi hi, đoán thui nha)
Nhược Nhất bị hắn nhìn chằm chằm có chút phát lạnh, trực giác nghĩ muốn đem tay rút về. Cổ tay mới vừa động, cả người Thương Tiêu cứng đờ, ngón tay giữ lấy tay nàng dùng sức mạnh, dường như muốn đem cổ tay nàng bẻ gãy.
Nhược Nhất thét đau một tiếng, nhìn về phía Thương Tiêu, trong lúc nhất thời giật mình ngây ngẩn cả người. . . . . .
Nàng chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt.của Thương Tiêu hoảng hốt cùng phẫn nộ như thế. Trong đôi mắt màu tím vẩn đục một mảnh, đầu ngón tay của hắn dùng sức đến trở nên trắng bệch, dường như muốn đem tay nàng bóp nát.
Trong chốc lát này Nhược Nhất nghĩ hắn nhớ ra rồi.
Bỗng dưng, mày của Thương Tiêu hung hăng nhíu lại, hô hấp của hắn dần dần nặng nề, hơi hơi cuộn người lại, giống như có nỗi đau đớn gì đang tàn sát bừa bãi ở trong thân thể hắn. Hắn dùng tay kia ôm lấy đầu mình, cúi đầu xuống trước ngực. Dòng ánh sáng màu bạc buông xuống làm cách trở tầm mắt của Nhược Nhất .
Nhược Nhất kinh hãi thấy móng tay Thương Tiêu từ từ dài ra, cái lỗ tai trở nên thực nhọn, miệng đồng thời phát ra tiếng rên của dã thú. Không khí bốn phía dường như ngưng đọng lại, rất nhanh trầm xuống, mang theo từng đợt gió mạnh lôi kéo tay áo hai người , giống hai con bướm gắn bó ở trong gió
Đau đớn trên cổ tay càng thêm sâu sắc, nhắc nhở Nhược Nhất, tuy rằng không biết Thương Tiêu làm sao vậy, nhưng nếu hắn tiếp tục biến hóa như thế, Nhược Nhất nhất định sẽ bị hắn xé nát!
“Thương Tiêu.”
Lại một lần nửa gọi tên đó ra khỏi miệng, trong nháy mắt Nhược Nhất giật mình như thế, lúc này mới chân chính phản ứng lại, mình thật sự đã trở lại Cửu Châu, thật sự nhìn thấy Thương Tiêu .
Có lẽ là ảo giác của nàng, người ôm nàng, trong nháy mắt này, cũng có chút cứng ngắc.
“Thương Tiêu.” Nhược Nhất thở dài, giống như mê mang giống như trở về chỗ cũ một lần, “Thương Tiêu. . . . . .” Tựa như ngày đó lúc rơi xuống vực, ở trong lòng nàng một lần một lần la lên tên của hắn.
Bất đắc dĩ mà chua sót.
Sau khi gọi ba lần chua chát này, Thương Tiêu chậm rãi nâng mặt lên.
Nhược Nhất không nói gì, thấy Thương Tiêu như vậy, trong lòng nàng ẩn ẩn hiểu được, vì sao lúc trước hắn bị phong ấn .
Tử Đàn không giúp hắn, Vũ La không giúp hắn, các trưởng lão yêu tộc không giúp hắn, có lẽ ngay cả chính hắn cũng là muốn cho chính mình bị phong ấn .
(NV: cũng tội a lắm hic hic! Coi Xà vương ngọt quá thì qua truyện này ăn đắng một chút để đổi khẩu vị hi hi)
Yêu văn màu tím ở trên khóe mắt trái của hắn dệt ra một đóa hoa cực kỳ yêu dị, từng tia từng tia của đóa hoa có những đường cong mị hoặc, vẫn kéo dài đến nơi bị cổ áo che khuất. Đôi mắt màu tím vốn trong suốt như thủy tinh, bây giờ đã hỗn độn vô tri vô thức, thậm chí hiện ra những sợi ánh sáng đỏ tươi khát máu.
Điều quan trọng nhất, là giữa trán của hắn. Nơi đó có một ấn ký màu đen ——
Đó là ma ấn ký.
Thương Tiêu từng nói qua với nàng, nhập ma đó là kẻ địch của thiên hạ.
Ở Cửu Châu, người đắc đạo liền thành tiên, không thuộc mình tộc đắc đạo liền thành yêu. Tiên với yêu căn bản không có khác biệt, chính là bởi vì suy nghĩ” Phi ngã tộc loại kì tâm tất dị” (Không phải tộc của ta lòng dạ nhất định khác), làm cho tiên yêu xung đột và đấu tranh với nhau.
Nhưng mà, nhập ma không vậy.
Ma là quái vật mất đi bản thân mình, nhập ma, sẽ có được sức lực cường đại cùng thân hình bất tử. Nhưng mà, ma sẽ dần dần quên đi chính mình, sẽ vì giết chóc mà giết chóc, cuối cùng trở thành cỗ máy chỉ biết giết chóc.
Ma là tử địch của thiên hạ.
Nhược Nhất bây giờ còn nhớ rõ lúc trước Thương Tiêu thở dài khi nói ra những lời này, trên mặt nghiêm túc cùng ngưng trọng.
Thương Tiêu, thoáng như nhân vật tiên giáng trần như vậy, nhưng lại thành tử địch của thiên hạ .
Vì cái gì là ma, mà không phải thần đây
Hắn, rõ ràng chính là sự tồn tại của thần như vậy a!
“Vì sao tìm không thấy?” bờ môi lam quang nhẹ nhàng kéo mở, gần như thì thầm nói nhỏ , “Vì sao tìm không thấy?” Thương Tiêu nhìn chằm chằm Nhược Nhất, lại tựa hồ cái gì cũng không phát hiện. Hắn nắm chặt cổ tay của Nhược Nhất từ từ buông ra, mềm nhẹ vuốt ve đường nét ngón tay của Nhược Nhất, ” Cùng trời cuối đất vô tận. . . . . . Vì sao lại đơn đôc tìm không thấy?”
Vẻ mặt mê mang cực độ tuyệt đẹp đang triển khai trên mặt, Nhược Nhất nhìn ngây người, giống như bị nhiếp tâm hồn, không tự kìm chế được hỏi: “Tìm cái gì?”
Nghe được lời này của Nhược Nhất, Thương Tiêu chuyển mở ánh mắt, đôi mắt màu tím một khoảng không mù mịt, hắn vẫn vuốt ve ngón tay của Nhược Nhất, dường như Nhược Nhất cảm giác hắn muốn dung nhập xương ngón tay của nàng vào thân thể, sau đó hắn nhẹ giọng thì thầm: “Tìm, cái gì?”
Bỗng dưng, mặt Thương Tiêu nhíu chặt mày, ngón tay run nhè nhẹ.
Nhược Nhất còn chưa kịp phát hiện, đã thấy Thương Tiêu giống như cực kỳ đau đớn cuộn mình lại. Không khí bốn phía kích động, cuồng phong lập tức gào thét. Nhược Nhất nắm chặt vạt áo của Thương Tiêu, kinh hoàng nhìn về phía hắn, chỉ thấy trong mắt Thương Tiêu một mảnh màu đỏ, khí hung thần không thể ức chế cuồn cuộn tỏa ra ngoài thân.
Thương Tiêu? Không, đây không phải là Thương Tiêu!
Hiện giờ nàng trở lại Cửu Châu nhìn thấy Thương Tiêu nên cùng người yêu tha thiết của hắn cầm tay cùng vui vẻ, nên tựa như tiên giáng trần đang đi dạo dưới ánh trăng. Hoặc là, nên rong ruổi sa trường, giết người bừa bãi.
Thương Tiêu có thể nào thành ma?
Có thể nào bỏ mặc hắn thành ma?
“Ngươi tỉnh tỉnh! Thương Tiêu!” Giọng nói của Nhược Nhất tan biến ở trong cuồng phong gào thét, nàng không biết Thương Tiêu có nghe thấy hay không, nàng bắt lấy áo của hắn, gần như cầu xin gào thét: “Ngươi tỉnh táo một chút! Ta là Nhan Nhược Nhất a! Ngươi nhìn ta, ngươi nhìn ta! Ngươi là vương giả của yêu tộc, là bá chủ của Cửu Châu, là thủ lĩnh cao nhất của cửu vĩ tộc, ngươi có thể nào buông trôi để cho chính mình nhập ma!”
Đôi mắt màu đỏ chậm rãi nhìn thẳng nàng, Nhược Nhất thậm chí có thể nghe thấy hắn chuyển đổi thấp giọng thì thầm: “Nhan Nhược Nhất. . . . . . Nhan Nhược Nhất. . . . . .” Hắn gọi tên của nàng một lần rồi lại một lần, phảng giống như hận không thể đem nàng mở ra ăn vào trong bụng, ngay cả xương thịt cũng ăn vào sạch sẽ.
“Nhan Nhược Nhất, nàng dám. . . . . .”
“Ngừng.” Một cái giọng nữ thanh u xâm nhập vào lỗ tay của Nhược Nhất, thân hình của Thương Tiêu nhất thời giống như bị cái gì đó giữ lại, mở to mắt như trước, nhưng lại vẫn không nhúc nhích, thoáng như thành một tượng điêu khắc.
Nhược Nhất nhìn lại theo tiếng nói, chỉ thấy một tiên nhân đạp trên đám mây nhiều màu. Người nọ dáng người nổi bật càng ngày càng tới gần, Nhược Nhất thấy người này tao nhã, không cần suy nghĩ, cũng biết là ai ——
Tử Đàn.
Khuôn mặt tuyệt sắc khuynh quốc kia, có thể nào quên? Trời cao sáng tạo ra nàng ta mục đích có lẽ chính là làm cho người ta cảm thán sự vạn năng của trời. Có điều khác biệt với trí nhớ chính là, trên mặt của nàng ta không hề còn nét tái nhợt xám tro, dòng máu tươi chảy xuôi ở trong thân thể của nàng ta, làm cho nàng ta có được hơi thở đầy sức lực của ánh mặt trời.
Nàng ta nhìn thấy bọn họ, từ từ đi tới. Bờ môi nứt ra một nụ cười nhẹ, tựa như một ánh mặt trời phá vỡ đám mây mỏng, vạn vật ấm áp, lại làm nổi lên bóng ma trong lòng của Nhược Nhất.
Tử Đàn thấy Nhược Nhất, gật đầu cười cười đối với nàng. Sau đó liền đi lại đây đỡ lấy Thương Tiêu, đưa hắn mang đi về phía trước.
Nhược Nhất lại kinh ngạc đứng ở tại chỗ.
Thương Tiêu nắm chặt lấy Nhược Nhất.
Tử Đàn quay đầu dịu dàng nói với Nhược Nhất: “Nhan. . . . . . Nhược Nhất, nếu ta nhớ không lầm, đây là tên của nàng. Trước hết đưa hắn trở về được không? Tại giữa không trung đây, cũng không phải là nơi nói chuyện gì cho tốt.”
Nhược Nhất hạ ánh mắt, dừng ở năm ngón tay nắm chặt của hắn trên cổ tay nàng, ngầm đồng ý lời nói của Tử Đàn.
Thấy biểu hiện khổ sở này của Nhược Nhất, ánh sáng trong mắt Tử Đàn lấp lánh, vòng lấy tay Thương Tiêu hơi căng thẳng, khóe môi lộ ra một nụ cười ý tứ không rõ ràng.