*Thảm họa tuyết
Editor: Yến Uyên
Beta: Mika
Tu sĩ càng cường đại, cảm giác đối với không khí càng nhạy bén.
Cho nên Tô Thu Diên đã nhạy bén cảm giác được biến hóa của thời tiết.
Độ ấm cũng không có đột nhiên tăng cao hoặc hạ thấp, nhưng Tô Thu Diên tin tưởng trực giác của mình. Chỉ sợ mùa đông năm nay thời tiết sẽ không quá tốt.
Y lập tức cho Tạ Ngang đi kiểm kê kho dự trữ vật tư của Phủ Thành chủ.
Tạ Ngang kỳ thật cũng cảm thấy thời tiết năm nay có chút không thích hợp, nhưng ông không có lo lắng như Tô Thu Diên, bởi vì hiện tại thành Thanh Châu có sung túc vật tư, nhà cửa lại mới được sửa sang, trong nhà có giường sưởi có nhà xí, cho dù thời tiết thế nào hẳn cũng sẽ không quá khổ sở.
Ma Tôn thấy Tô Thu Diên đã phát giác được, trong lòng buông lỏng, làm bộ nghi hoặc nói:
“Thành chủ, ngài là nói thời tiết năm nay không thích hợp?”
Tô Thu Diên nói: “Quả thật không thích hợp lắm, chỉ là hiện tại ta cũng không rõ ràng rốt cuộc là nguyên nhân gì.”
Ma Tôn nói: “Hay là nó có quan hệ với việc năm nay không có tuyết rơi? Sau đó sẽ không có tuyết tai chứ?”
Nghe những lời nói này của hắn, Tô Thu Diên liền buông bút trong tay xuống.
“Tuyết tai?” Y theo bản năng nhíu mày.
Tần Việt đã nhắc nhở y.
Kỳ thật năm nay sau khi vào đông, dựa vào cảm ứng của y, tuyết lớn hẳn là đã sớm bay lả tả. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra mãi đến sau khi tuyết đầu mùa qua đi, một đợt tuyết cũng không rơi xuống.
Nếu sau đó có tuyết tai thì khẳng định không phải mức độ bình thường.
Ma Tôn thấy biểu tình y ngưng trọng, lập tức vô tội sửa lời: “Ta cũng chỉ là đoán mò, thành chủ, sẽ không thật sự có tuyết tai chứ? Nghe nói năm ta sinh ra có tuyết tai rất lớn, rất nhiều người đã chết.”
Đây cũng là một đợt thiên tai mà người thế hệ trước luôn nhắc tới, nhưng lần đó tuyết cực kỳ lớn duy trì tận một tháng, lần này thời gian lại sẽ tăng gấp bội.
Tạ Ngang còn chưa có đi, vội vàng nói: “Hẳn là sẽ không đâu, mười mấy năm nay, thành Thanh Châu chưa hề gặp tuyết tai.”
Lời vừa nói ra, bản thân Tạ Ngang cũng cảm thấy có chút miệng quạ đen.
Ông là người tin số mệnh, sống ở thành Thanh Châu nhiều năm như thế, nhớ lại trước kia, tính toán một chút biết được tuyết tai không có thường xuyên nhưng mỗi mười mấy năm sẽ luôn có một lần. Nếu dùng một loại logic đơn giản thô bạo mà xem, như vậy khả năng năm nay có tuyết tai vẫn là khá lớn.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Tạ Ngang có chút đen, ông nói: “Thành chủ, ngài thấy thế nào?”
Từ sau khi nghe được hai chữ tuyết tai, Tô Thu Diên có chút tâm thần không yên, y hỏi Tạ Ngang: “Hiện tại nhà cửa được sửa sang lại có thể cho người vào ở được chưa?”
Tạ Ngang tính nhẩm một phen, nói: “Có thể, hiện tại tổng cộng đã sửa mười hai căn nhà, nếu một gian phòng ngủ có một người ở, ít nhất có thể tiếp nhận hai trăm năm mươi hai cá nhân. Nếu chen chúc một chút, như vậy tất cả các phàm nhân đều có thể vào ở.”
Tô Thu Diên lại hỏi: “Bây giờ đội thi công sửa một căn nhà cần bao nhiêu thời gian?”
Nếu chỉ có các phàm nhân ở trong đó cũng không được. Đa phần các tu sĩ đều là Luyện Khí kỳ. Tuy là tu sĩ nhưng thân xác họ vẫn chỉ là phàm thai, nếu thực sự có tuyết tai, căn nhà bọn họ hiện tại đang ở căn bản ngăn không nổi gió tuyết. Đến lúc đó chỉ sợ có một đống người bị tổn thương do giá rét.
Tạ Ngang nói: “Trước đó ta đã hỏi qua Phùng Đào, một đội thi công có kinh nghiệm nhất sửa một căn nhà chỉ cần thời gian mười lăm đến hai mươi ngày. Nếu đội thi công khác chỉ sợ phải hơn hai mươi ngày.”
Tô Thu Diên không có do dự, trực tiếp nói: “Vậy thì tập hợp đội thi công, tận lực rút ngắn thời gian thi công.”
Y đứng dậy: “Về phần có tuyết tai hay không, trước khi ta xác định thì đừng cho những người khác biết.”
Nói đến cùng chỉ là một cái suy đoán mà thôi. Nếu không phải bởi vì y có cảm giác tâm thần không yên, y cũng sẽ không coi trọng như thế.
Nhưng rất nhiều thời điểm, tu sĩ nên học cách tin tưởng trực giác của mình.
Phương pháp xác định của Tô Thu Diên cũng rất đơn giản.
Y từ trong túi trữ vật lấy ra một tờ giấy, viết vấn đề của mình lên đó. Ngón tay thon dài vừa động, giấy trắng kia liền biến thành một con hạc giấy nho nhỏ từ cửa sổ bay ra ngoài.
Sau một ngày, trên đỉnh băng ánh sáng lập loè u lam, một tu sĩ ở trong gió lạnh gào rít nâng tay lên, chuẩn xác bắt được con hạc giấy loạng choạng này.
Hắn khoác áo choàng màu thuần đen, thấy không rõ diện mạo, chỉ là ngón tay kia thật sự rất đẹp. Nếu con hạc giấy bị cầm kia có linh trí, chỉ sợ cũng vì vậy mà đỏ mặt.
Sau một lát, một tiếng cười nhẹ từ trong cổ họng hắn tràn ra.
Hắn thu hồi hạc giấy, mũi chân vừa điểm, cả người liền biến mất tại chỗ. Nếu không phải trên đỉnh băng ngàn năm đó lưu lại dấu chân, có lẽ căn bản sẽ không có người biết nơi này đã từng có người đặt chân.
Tô Thu Diên ở ngày thứ ba liền nhận được hồi âm của đại sư phụ.
Y còn chưa có xem nội dung bên trong, nhưng chỉ là cầm con hạc giấy kia khiến cho y lộ ra tươi cười hiếm thấy.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ma Tôn nhìn thấy Tô Thu Diên cười.
Chuông cảnh báo trong lòng hắn nổi dậy, nhưng không dám hỏi chủ nhân của con hạc giấy kia là ai.
Có điều chờ sau khi Tô Thu Diên xem xong chữ viết trên hạc giấy, thoải mái giữa mày y liền biến mất.
“Một tháng sau, tuyết tai, tháng tư chấm dứt.”
Vậy mà thật sự có tuyết tai, lại còn liên tục suốt hai tháng.
Y thu hồi hạc giấy, nói với Tần Việt:
“Sư phụ ta đã xác định, tuyết tai xảy ra vào một tháng sau, cho mọi người bắt đầu chuẩn bị đi. Đợt tuyết tai này không hết tháng tư sẽ không ngừng.”
Lời này vừa nói ra, thần sắc Ma Tôn liền thay đổi.
“Tuyết tai?!” Trong miệng hắn phun ra là hai chữ này, nhưng trong lòng kinh ngạc lại là vì người có thể đưa ra phán đoán chính xác như thế.
Tô Thu Diên thấy thần sắc hắn không đúng, hòa hoãn ngữ khí nói:
“Chẳng qua là tuyết tai mà thôi, nếu đã biết, vậy thì không có gì đáng sợ.”
Ma Tôn viện cớ “Chính mình” cái gì cũng không hiểu, lại hỏi:
“Sư phủ Thành chủ là ai? Vậy mà lợi hại như vậy.”
Ma Tôn vốn dĩ cho rằng Tô Thu Diên sẽ không trả lời, không nghĩ tới lại nghe y nói: “Người sơn dã mà thôi.”
Các sư phụ của y tuy rằng ở Tiên Lục được tôn là tiên chủ, nhưng bọn họ lại chỉ xưng hô bản thân là người sơn dã.
Bốn chữ này vốn là bình thường, nhưng sau khi Ma Tôn nghe được lại thiếu chút nữa bóp nát chén trà trong tay.
Giống như các tu sĩ tu thành Kim Đan thì sẽ có danh hiệu là chân nhân. Tu sĩ cường đại, đã sớm không có ai dám hô thẳng tên của bọn họ, cho nên liền có danh hào tự xưng hoặc người khác xưng, người trước là chính mình lấy, người sau là người khác lấy.
“Người sơn dã” —— chính là cái tên độc thuộc về bốn vị Tiên chủ của Tiên Sơn.
Người khác nghe xong lời này, chắc chắn chỉ cho là khiêm tốn, nhưng các tu sĩ cấp cao của Tiên Lục lại biết trọng lượng phía sau mà bốn chữ này đại biểu.
Cho nên thành chủ đến từ Tiên sơn?
Sư phụ của thành chủ chính là bốn vị tiên chủ của tiên sơn?
Mà đợi trước trong lúc vô tình hắn đã hại bốn vị sư phụ của thành chủ?!
Nghĩ đến đây, mặt của Ma Tôn lập tức liền trở nên trắng bệch.
“Làm sao vậy?”
Tô Thu Diên lần đầu tiên thấy Tần Việt bất an như vậy, cho là nguyên nhân tuyết tai, khó được vỗ vỗ hắn tay nói: “Không có việc gì, tuyết tai mà thôi, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng sẽ không có việc gì.”
Ma Tôn trong lòng cười khổ nhưng là gật gật đầu nói: “Thành chủ không cần lo lắng cho ta, ta chỉ là không nghĩ tới vậy mà thật sự có tuyết tai. Ngày đó ta chẳng qua thuận miệng nói một câu, hiện tại nhớ tới, cảm thấy trong lòng bất an.”
Tô Thu Diên bật cười nói: “Điều này lại không có quan hệ với ngươi, ngươi không cần bất an, được rồi, đi giúp ta gọi quản gia Tạ tới.”
Ma Tôn gật đầu, rời khỏi Thanh Trúc Uyển.
Mà Tần Việt thì đã nhạy bén phát giác ra không thích hợp: “Ngươi làm sao vậy? Không phải ngươi đã sớm biết có tuyết tai rồi sao?”
Nếu đã biết, vừa nãy lại lộ ra thần sắc bất an, chẳng lẽ là vì tranh sủng?
Cái này cũng quá không biết xấu hổ rồi!
Ma Tôn không cách nào cũng không muốn nói chân tướng cho Tần Việt, cũng chỉ có thể nhận cái nồi đen thui này.
Tâm trí hắn luôn luôn kiên định, nhưng thành chủ chính là vảy ngược của hắn. Cho nên giờ phút này hắn vẫn khó mà bình tĩnh.
Đời trước hắn xác thật đã lên Tiên sơn giết người.
Nhưng mà lại không nhìn thấy bốn vị tiên chủ đó, chỉ là giết một vài nhân vật nhỏ.
Lúc ấy hắn thần trí hỗn loạn, đã nhập ma, không gặp được Tiên chủ đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cho nên hắn gần như lật tung khắp cả tòa Tiên Sơn, cuối cùng thật sự không tìm được bóng người nào, lúc này mới rời đi.
Lúc ấy hắn cảm thấy Tiên Sơn là có danh mà không có thực. Sau này mới biết được, bốn vị tiên chủ đó sớm đã mất tích.
Thậm chí nguyên nhân mất tích còn có một chút quan hệ với hắn.
Nói đến cũng thật buồn cười, lúc đó hắn một lòng muốn giết Tiên chủ Tiên Sơn chứng đạo, nhưng sớm trước khi hắn bước lên Tiên Sơn thì đã trở thành hiệu ứng cánh bướm, vô tri vô giác sắm vai nhân vật quan trọng dẫn đến các Tiên chủ mất tích.
Hơn nữa đời trước hắn căn bản không có nghe nói qua Tiên chủ có đồ đệ, càng chưa bao giờ biết Tiên Lục còn có một vị sinh ra đã là thiên chi kiêu tử của Tiên sơn.
Chỉ sợ lúc ấy, thành chủ đã…
Hắn không muốn nghĩ thêm nữa.
Tạ Ngang thấy Tần Việt thần sắc ngưng trọng liền biết thành chủ gọi hắn qua đi khẳng định không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng hắn không ngờ đến, sự việc vậy mà xấu thành thế này.
“Tuyết tai liên tục hai tháng?!”
Tạ Ngang lớn tuổi như vậy, từng gặp tuyết tai đáng sợ nhất cũng chỉ là duy trì một tháng mà thôi.
Tô Thu Diên nói: “Cho nên trước khi tuyết tai đến cần phải làm tốt tất cả chuẩn bị, lương thực, lửa than, quần áo hiển nhiên không cần phải nói, trong thời kỳ tuyết tai, nước làm sao bây giờ? Củi lửa ra làm sao? Có người sinh bị bệnh thì làm thế nào? Những điều này đều cần phải suy xét đến.”
Tuyết lớn như vậy, thậm chí có thể sẽ đè sụp nóc nhà, tuyết đọng trên mặt đất cũng cần phải có người dọn dẹp, bằng không sau hai tháng, chỉ sợ ngay cả tầng một của tiểu lâu cũng sẽ bị ngâm đến mục nát.
Những việc này, các phàm nhân là làm không được, chỉ có tu sĩ có thể làm.
Mà các tu sĩ cũng cần phải chuyển vào nhà mới mới được, bằng không dựa vào cái sân tồi tàn của bọn họ căn bản ngăn không nổi tuyết tai.
Đầu óc Tạ Ngang cũng bay nhanh theo đó xoay chuyển:
“Vậy ta lập tức liền đi gọi chủ nhiệm Tổ dân phố tới mở họp, việc này vẫn là phải nói cho tất cả mọi người mới được.”
Tô Thu Diên nói:
“Ừ, khó khăn phải nêu ra, nhưng tin tưởng cũng phải có. Chúng ta đã rất may mắn, vừa khéo đã sửa nhà cửa, hơn nữa còn có thời gian một tháng trù bị vật tư, cho nên tuyết tai lần này khẳng định cũng có thể vượt qua bình an.”
Nói tới đây, Tô Thu Diên lại nghĩ tới thành Đông Cảnh: “Ngoại trừ thành Dương, Đông Cảnh còn có những thành trấn nào?”
Tạ Ngang vừa nghe liền biết Tô Thu Diên suy nghĩ cái gì, hắn nói: “Lớn lớn bé bé có không ít, thuộc hạ kỳ thật cũng không rõ lắm tổng cộng có bao nhiêu bởi vì Thanh Châu thành vẫn luôn không lui tới với ngoại giới.”
Tô Thu Diên trầm ngâm nói: “Ta đã biết.”
Tạ Ngang có chút thật cẩn thận dè dặt hỏi: “Thành chủ ngài định nói cho mọi người?”
Ngón tay Tô Thu Diên gõ mặt bàn nói: “Không cần ta đi nói, có đôi khi chỉ cần một vài lời đồn đãi là được rồi, Khúc An là thành thị lớn nhất Đông Cảnh, nếu lời đồn đãi từ đó truyền ra cũng có thể lan truyền đi nhanh nhất.”
Khúc An không chỉ có dân bản địa Đông Cảnh, còn có rất nhiều tông môn phái tu sĩ lưu lại ở đó, thậm chí một vài thành thị cũng sẽ phái người đóng quân ở nơi đó để kịp thời bù đắp nhau.
Một khi có người nổi lên lòng nghi ngờ, như vậy liền sẽ phát hiện khí hậu năm nay xác thật khác thường.
Mặc dù hiện tại còn không rõ ràng, nhưng Tô Thu Diên tin tưởng, qua nửa tháng nữa, chỉ sợ các tu sĩ liền sẽ tin lời đồn đãi này.
Mà tông môn là sẽ không nhìn thành thị mình quản hạt gặp phải tổn thất cực lớn. Một khi có nhiều người chết, sang năm bọn họ sẽ có không ít phiền toái.
Cho nên chỉ cần làm cho phố lớn ngõ nhỏ Khúc An đều biết năm nay sẽ có tuyết tai, như vậy thành thị của Đông Cảnh chắc hẳn liền có thể nhận được tin tức này.
Điều Tô Thu Diên có thể làm cũng chỉ có nhiều như vậy.
Tạ Ngang nhịn không được khen: “Thành chủ anh minh.”
Tô Thu Diên nói: “Được rồi, ngươi đi xuống đi.”
Sau đó y lại gấp mười mấy con hạc giấy, mấy con hạc giấy lảo đảo lắc lư bay ra cửa sổ, sau đó lại lảo đảo lắc lư dừng ở Khúc An.
Có người tò mò nhặt lên, liền nghe bên tai truyền đến một thanh âm xa lạ.
Đến lúc chờ hắn phục hồi tinh thần lại, hạc giấy trên tay cũng đã hóa thành tro bụi bay đi.
Hắn cũng đã quên rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ nhớ rõ có người nói cho hắn, tháng ba năm nay sẽ có tuyết tai, hơn nữa là trận tuyết tai lớn liên tục kéo dài.
Tuyết tai lớn?!
Thần sắc hắn biến đổi, theo bản năng muốn đi tìm những người khác hỏi một chút tin tức này có phải thật hay không.
Thế là chỉ qua mấy ngày mà thôi, lời đồn tuyết tai đã lưu truyền khắp thành Khúc An.
Thành chủ thành Khúc An tự mình ra tay cũng không có tìm được ngọn nguồn lời lưu truyền này rốt cuộc từ nơi nào.
Xảy ra chuyện khác thường chắc chắn có nguyên nhân, hắn không thể không tự mình bói toán một hồi, không nghĩ tới được kết quả lại là chứng thực cái lời đồn này.
Tô Thu Diên cũng không biết sự việc phát sinh ở Khúc An, nhưng y vẫn luôn cho Tạ Ngang lưu ý động tĩnh ở phụ cận.
Cho nên sau khi y biết ngay cả thành Dương cũng có người biết được tin tức tuyết tai, y liền không lo lắng thêm nữa.
Việc y có thể làm đã làm rồi, kết quả không phải y có thể khống chế, y cũng không có năng lực trở thành chúa cứu thế của rất nhiều người Đông Cảnh.
Chỉ là vì sao ngay cả thành Dương đều đã biết mà thành Thanh Châu còn không biết?
Thành Thanh Châu trước kia rốt cuộc có bao nhiêu quái gở mới thành hiện trạng này?
Cũng may thành Thanh Châu chính là ngọn nguồn của tin đồn, không cần những người khác tới thông báo, mọi người đã hừng hực khí thế bắt đầu chuẩn bị cho tuyết tai.
Ngay cả các tu sĩ cũng không hề thương tiếc chính mình.
Thời điểm nên tiêu linh lực liền tiêu, lúc nên phí linh khí liền phí. Tóm lại toàn bộ thành Thanh Châu phía trước thảm họa, đạt đến đoàn kết hơn bao giờ hết.
Chẳng qua hơn mười ngày ngắn ngủi, lại sửa xong sáu tòa tiểu lâu.
Sáu tòa tiểu lâu này hộ hình đều được sửa theo kích thước lớn nhất, ngũ phòng hai sảnh, nếu một gian phòng ngủ ở được hai người, một tòa là có thể chứa được sáu mươi cá nhân.
Nhưng mọi người vẫn là không dám nghỉ xả hơi, bởi vì nếu tuyết quá lớn, lầu một chỉ sợ trụ không được dù cho bọn họ trong lúc tu sửa đã nâng móng nhà cao lên.
Ngoại trừ sửa nhà, những chuẩn bị khác cũng không có dừng lại.
Củi đốt là dùng túi trữ vật đựng, lương thực và vật tư giữ ấm cũng dựa theo đầu người mà phân phối ổn thỏa, các tu sĩ tuần tra đã lập ca xong. Mỗi tòa nhà có người nào ở cũng đã an bài xong, thậm chí dự án khẩn cấp khi có người sinh bệnh có người bị thương các loại cũng đều đã hoàn thành.
Mới bắt đầu còn có không ít người cảm thấy sợ hãi hoảng hốt, nhưng sau khi bọn họ nghe được tin tức truyền đến từ phủ Thành chủ bên kia, trái tim treo lên cũng không dao động lợi hại như vậy nữa.
Lâm Lộ không nghĩ tới, bản thân xui xẻo hơn hai mươi năm nhưng năm nay lại may mắn đi tới thành Thanh Châu.
Nếu hắn ở thành Dương, tuyết tai lớn như vậy chỉ sợ là sống không nổi.
Cho dù nghe nói thành Dương bên kia cũng đã sớm bắt đầu làm chuẩn bị, nhưng hắn không tin thành Dương.
Mặc dù lúc này thành chủ Khúc An cho hắn đi qua, hắn cũng sẽ không rời khỏi Thanh Châu.
Hắn chỉ tin thành chủ của bọn họ.
Lâm Lộ lau lau mồ hôi trên trán, tiếp tục cong eo mân mê bùn phôi trong tay.
Có thành chủ ở đây, bọn họ chắc chắn có thể tiếp tục sống sót.