Editor: Đoàn Linh Linh
Beta: Lục
Mãi đến khi cả hai đã về đến Thanh Trúc Uyển, Ma Tôn vẫn nắm tay Tô Thu Diên chẳng buông.
Tô Thu Diên cũng quên bẵng việc buông tay.
Cứ nắm như thế đến khi y ngồi xuống giường mình.
“Thành chủ, ngài có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Ma Tôn uốn gối quỳ xuống rồi ngẩng đầu nhìn lên Tô Thu Diên.
Tô Thu Diên cúi đầu nhìn xuống đôi mắt màu hổ phách của Tần Việt, lúc này mới chợt choàng tỉnh.
Linh lực của người trước mặt này có thể khiến y cảm thấy ấm áp lên rất nhiều.
Nhưng cảm xúc nảy lên trong lòng y bây giờ lại chẳng phải vui mừng mà là lo lắng.
Y không kiềm được phải nhíu mày: “Linh căn của ngươi, ta nhớ rõ nó chỉ là loại hỏa linh căn bình thường.”
Sở dĩ y nói bình thường là vì nếu nó là linh căn biến dị thì ánh sáng phát ra từ trắc linh thạch đã có sự khác biệt.
Ma Tôn lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu: “Vừa rồi thành chủ cũng hỏi về linh căn của ta, chẳng lẽ linh căn của ta có vấn đề không ổn gì sao?”
Tô Thu Diên dứt khoát nói: “Ta sẽ kiểm tra linh căn cho ngươi thêm một lần nữa.”
Tất nhiên nhiên là Ma Tôn không có lí do gì để từ chối.
Ngay sau đó, Tạ Ngang đã mang theo trắc linh thạch tới.
Vẫn là viên đá lần trước, thế nhưng lần này, sau khi bàn tay của Ma Tô đặt lên nó thì bên trong ánh đỏ đã bao phủ toàn bộ viên đá lại xen lẫn một vài tia ánh kim.
Ánh kim này chợt lóe đã khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi đến không dám chạm vào mảy may, ngọn lửa thông thường chắc chắn không đủ tư cách để so sánh.
Tô Thu Diên đã đọc qua khá nhiều điển tịch, nhưng y chưa thấy ghi chép nào về tình huống này.
Y đoán rằng đó có thể là một loại linh căn biến dị nào đó, nhưng hện tại y vẫn không có bất kỳ manh mối để truy vết ra cả.
Sắc mặt của y trở nên nghiêm túc, y nhìn sang Tần Việt đang đứng trước mặt rồi hỏi:”Sau khi tu luyện, ngươi có cảm thấy chỗ nào khác thường không? Ví như kinh mạch đau đớn, linh lực mất kiểm soát hay triệu chứng nào khác đại loại như thế?”
Nếu đó thật sự là linh căn biến dị thì với e rằng đây chẳng phải là chuyện tốt gì với Tần Việt.
Ma Tôn nghe vậy đã biết ngay thành chủ đang nghĩ về điều gì.
Thành chủ là đang lo lắng cho hắn ta.
Ý nghĩ này khiến trái tim hắn ta lập tức mềm mại đến tan chảy thành một vũng nước.
Bao lâu rồi không có người lo lắng cho hắn nhỉ?
Ma Tôn cũng không nhớ rõ nữa.
Nhưng những chuyện quá khứ đều đã không quan trọng, quan trọng là hiện tại, quan trọng là người trước mặt này.
Vì vậy, hắn ta lắc đầu rồi nói: “Không có gì khác thường, ta chỉ cảm thấy tu luyện rất nhanh. Nhưng mà…”
Tô Thu Diên hỏi tiếp: “Nhưng mà sao?”
Ma Tôn suy nghĩ một lát mới nói: “Luôn cảm thấy trong người cực kỳ nóng, ngay cả khi trời băng tuyết cũng vậy. Đặc biệt là những ngày gần đây, mỗi đêm ta luôn thấy nóng đến không thể ngủ được. Nhưng ban nãy, khi ta đỡ lấy tay thành chủ, ta bỗng cảm thấy mát mẻ dễ chịu rất nhiều. ”
Hắn ta nói vậy cũng không phải nói dối, có hỏa linh căn trong người tất nhiên là không sợ lạnh.
Hơn nữa mấy đêm nay, hắn ta thật sự ngủ không ngon giấc.
Tần Việt hết thấy hắn ta nắm tay thành chủ lại nghe hắn ta nói dối thành chủ, lúc này đang mắng hắn té tát trong linh thức.
“Ngươi muốn làm gì?!” Tần Việt trong tiềm thức cảm thấy được người này nói như vậy, e là lòng lại mang ý xấu gì đây.
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Ma Tôn diễn cảnh mắt điếc tai ngơ trước lời của Tần Việt, bên ngoài làm như sợ hãi: “Thành chủ, thật sự có cái gì không ổn với linh căn của ta sao?”
Thân thể hiện tại của hắn ta mới mười sáu tuổi, tuy rằng đã trưởng thành và trầm ổn rất nhiều nhưng mặt mày xinh đẹp, lại xen chút thiếu niên ngây ngô, vậy nên khi hắn ta cau mày, ai nhìn đề sẽ nảy sinh thiện cảm trong lòng.
Tần Việt đang ở trong thức hải* không nhìn thấy được chính mình, nhưng hắn có thể nhìn thấy thành chủ.
(*) Thức hải: Tri thức tinh thần là những gì thuộc về trí thức, tri thức, ngộ tính, cảm quan và sự hiểu biết, cách nhìn nhận về các khái niệm nhân sinh quan, thế giới quan của chúng sinh đối với các lý sự diễn ra trong Đại Vũ Trụ (toàn vũ trụ). Tất thảy những điều này được tập hợp và liên kết lại trong tiểu vũ trụ (mỗi cá nhân), tạo nên một thế giới đầy hình ảnh, âm thanh, sắc màu và cảm xúc sống động gọi là thức hải hay tâm thức pháp giới, thế giới nội tâm của một cá thể.
Sau khi thành chủ nghe thấy những lời này của Ma Tôn, một chút đồng cảm chợt lóe lên từ đáy mắt tựa như chính y cũng đang lo lắng trong lòng.
Đúng là Yô Thu Diên đang lo lắng cho Tần Việt. Tuy rằng lúc này, y không xác định rõ Tần Việt có vấn đề gì với linh căn không, nhưng y dám khẳng định rằng tình huống này tuyệt đối không bình thường.
Đây mới chỉ là Luyện khí kỳ thôi mà đã nóng đến không ngủ được. Về sau chỉ sợ…
Hắn nghiêm túc nói với Tần Việt: “Nếu về sau mà vẫn còn xuất hiện vấn đề gì nữa thì ngươi hãy tạm thời dừng việc tu luyện lại, chờ ta tra điển tịch xem xem tình huống này của ngươi đến tột cùng là như thế nào. ”
Tất nhiên là Tô Thu Diên không chỉ tra điển tịch không mà y còn dự định sẽ hỏi thử sư phụ.
Nếu như Tần Việt thật sự là linh căn biến dị…
Chỉ hy vọng hắn sẽ không đi lên vết xe đổ của y.
Ma Tôn nói: “Thành chủ không phải lo cho ta. Nếu ngài thực lo lắng thì hãy cho ta lúc nào cũng được đi bên cạnh ngày. Những lúc ở gần ngài, ta sẽ không thấy nóng.”
Lời Ma Tôn nói ra vừa đáng thương lại vừa đáng yêu nhưng lại khiến Tần Việt nghe vào nổi giận đùng đùng. Một thiếu niên mười sáu tuổi chân chính như hắn còn chẳng thốt ra được những lời như thế!
Những lúc ở trước mặt thành chủ, hắn chỉ muốn ngài nhìn thấy sự vững vàng và trưởng thành của mình. Vậy mà ngày hôm nay, cái tên Ma Tôn này lại làm hỏng hình ảnh của hắn trước mặt thành chủ thế kia!
Ai có ngờ, sau khi thành chủ nghe xong lời này, không những không phản đối mà còn gật đầu rồi nói: “Ngươi nói rất đúng, ngươi đi theo ta, không chừng lại có thể làm giảm bớt sự khó chịu trong người. Vậy sau này, ngươi hãy hầu hạ bên cạnh ta đi.”
Y là Băng linh căn biến dị còn Tần Việt lại là Hỏa linh căn, cả hai người ở chung với nhau, đối với cả hai đều có lợi cả.
Tạ Ngang ở một bên nhìn mà không thể hiểu nổi, Tần Việt chỉ mới ngỏ lời một câu thôi, thành chủ đã sẵn lòng để Tần Việt hầu hạ bên cạnh ngài.
Phải biết dù rằng, tuy đó giờ Tần Việt có mác là người hầu hạ bên cạnh thành chủ, nhưng quỹ thời gian có thể ở bên thành chủ mỗi ngày của hắn là rất hạn chế, cũng chỉ nhỉnh hơn một chút so với những người hầu khác trong phủ Thành chủ mà thôi.
Tạ Ngang nhìn chằm chằm vào Tần Việt đầy trầm ngâm.
Thằng nhóc Tần Việt này không đơn giản đâu nha.
Không ngờ hắn vì bám vào sự mềm lòng của thành chủ, đến chiêu làm nũng cũng dám dùng tới.
Quả nhiên là người trẻ tuổi có khác, gan đã lớn mà ý tưởng cũng thiệt nhiều.
Thế nhưng Tô Thu Diên vẫn là Tô Thu Diên, tuy rằng đồng ý với Tần Việt, nhưng đến lúc đi ngủ thì y vẫn sẽ đuổi Tần Việt ra ngoài.
“Ngươi lui ra ngoài trước đi, ta sẽ gọi nếu có chuyện cần.”
Sắc mặt Ma Tôn trở nên cứng đờ, hắn tưởng ban nãy mình nói nhiều như vậy thì thành chủ chắc chắn sẽ nương theo đó giữ hắn ở lại. Cho dù không có gì để làm, làm người ấm giường cũng tốt mà.
Không ngờ thành chủ chưa từng nghĩ sẽ dùng hắn sưởi ấm giường!
Thấy biểu cảm của hắn hơi là lạ, Tô Thu Diên bèn hỏi: “Sao thế?”
Ma Tôn lắc đầu, nói: “Không có gì, thuộc hạ sẽ đi ra ngoài ngay. Nếu thành chủ có việc gì, cứ gọi thuộc hạ một tiếng.”
Dục tốc bất đạt*, Ma Tôn đã hiểu rất rõ đạo lý này.
(*) Dục tốc bất đạt: Đây là một câu thành ngữ, có nghĩa gấp gáp là hư bột hư đường. (dục = ham muốn, tốc = nhanh, bất đạt = không thành.)
Thành chủ đã không có ý định dùng hắn như công cụ thì tất nhiên là hắn sẽ không làm trái ý của thành chủ.
Tô Thu Diên nhìn bóng người đã đi khuất của bọn họ, không khỏi thở dài.
Không phải là y không muốn nhờ Tần Việt sưởi ấm. Nhưng mà Tần Việt là một con người, không phải một tiểu hài tử ấm áp, y sợ ý chí của mình không đủ kiên định sẽ sa lầy vào ấm áp đó. Về lâu dài, y sẽ giữ mãi Tần Việt lại bên cạnh để sử dụng hắn như một cái lò sưởi.
Nghĩ đến đây, y từ bỏ kế hoạch viết thư cho bốn vị sư phụ. Nếu thật sự để cho các sư phụ biết về sự đặc biệt của Tần Việt, e rằng bọn họ sẽ thật sự bắt giữ Tần Việt ở bên cạnh y, mỗi ngày sưởi ấm cho y.
Tần Việt mới mười sáu tuổi, còn có rất nhiều điều tốt cần khám phá học hỏi, y không thể vì lợi ích cá nhân của mình mà liên luỵ đến Tần Việt.
Dù gì đã qua nhiều năm như vậy rồi, y cũng quen rồi.
Tô Thu Diên nằm trên giường, từ từ nhắm mắt lại.
Chỉ là không biết vì sao mà lòng bàn tay y, dường như vẫn còn cảm nhận được độ ấm từ làn da của Tần Việt.
Ma Tôn và quản gia Tạ không đi bao xa, họ đứng lại ngay bên ngoài Thanh Trúc Uyển.
Tạ Ngang cười ha hả, nói: “Thành chủ đã đồng ý cho ngươi hầu hạ bên người rồi, bên đông sương của Thanh Trúc Uyển cũng đủ đồ cả, ngươi chuyển qua đó trong đêm nay luôn đi.”
Từ đó đến nay, Thanh Trúc Uyển đều không có ai ở, nhưng theo cách nói vừa nãy của thành chủ, Tạ Ngang đoán thằng nhóc Tần Việt này hẳn là gặp may thật rồi.
Ma Tôn nói: “Cảm ơn quản gia Tạ.”
Tạ Ngang nói: “Cũng nhờ cái số của ngươi thôi. Có điều lưu ý thành chủ là người thích tự quyết định mọi thứ, cho nên ngươi phải thông minh một chút, biết nghĩ về điều thành chủ đang nghĩ và đưa những thứ thành chủ cần đưa. Đôi khi thành chủ không muốn làm phiền đến người khác đâu, nên là người phải tinh ý, phải chủ động làm ngay chứ đừng đợi thành chủ nói ra. “
Hắn thở dài rồi nói thêm: “Ngươi được vào đó và ở lại như vậy, ta cũng mừng, cuối cùng cũng có người có thể tự tay chăm sóc thành chủ. Chờ lát nữa ngươi không cần phải trở về đâu, ta sẽ cho người đưa đồ đạc của ngươi đến đây. Ngươi cứ ở trong khu viện, nếu thành chủ có sai bảo gì thì chạy quanh qua. Ta e rằng hôm nay thành chủ đã mệt mỏi, cho nên ngươi phải vất vả rồi. “
Tất nhiên là Ma Tôn không hề ngại vất vả, hắn cảm ơn Tạ Ngang xong bèn đi vào sân kiếm cái ghế đá rồi ngồi xuống.
Khi nãy Tần Việt đã tức giận đến sắp nổ, nhưng lúc này hắn lại lấy về bình tĩnh. Hắn cũng nhận ra được, ma đầu này không có ý xấu với thành chủ.
Nhưng điều này cũng không làm hắn thấy vui mừng, bởi vì ma đầu này quá ân cần với thành chủ!
Ân cần cứ như đã phải lòng thành chủ vậy.
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tần Việt vang lên, hắn nghiến răng nói: “Ngươi muốn làm cái quái gì hả? Vừa nãy mới nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ là ngươi muốn làm người ấm giường cho thành chủ hay sao?!”
Ma Tôn nhoẻn miệng cười: “Chẳng lẽ ngươi không muốn?”
Trong phút chốc, Tần Việt bị hỏi đến nghẹn họng. Hắn, hắn, đương nhiên là hắn cũng muốn rồi, thế nhưng hắn sẽ không dùng cách đê tiện như vậy!
Ma Tôn nói: “Cái gì gọi là đê tiện? Nếu ta không nói như vậy, có lẽ cả đời này thành chủ cũng không để ta sưởi ấm giường cho ngài. Chỉ là ta không ngờ, dù ta đã nói như vậy thì ngài… cũng không muốn.”
Tuy lời nói có vẻ như đang hờn dỗi, nhưng từ khóe mắt đến nét mày đều tản ra sự dịu dàng.
Nếu để đối thủ kiếp trước nhìn thấy biểu cảm này của hắn ta, nói không chừng bọn họ còn nghĩ rằng hắn ta đã bị đoạt xá.
Bởi vì ai nấy đều biết rằng Ma Tôn của Tiên Lục, ngoài sát khí ra sẽ chẳng có bất cứ thứ gì khác.
Thế nhưng lúc này đây, sự dịu dàng ấy của hắn ta là thật, phần tình cảm trong lòng hắn ta cũng là thật.
Tần Việt lại không biết được suy nghĩ trong lòng Ma Tôn, hắn chỉ không muốn tiếp tục nói về đề tài trước đó nữa nên đã hỏi thẳng: “Vừa rồi ngươi đã làm cái gì? Ta thấy biểu hiện của thành chủ có gì đó khác thường. Tại sao thành chủ lại lo lắng về linh căn của ngươi, thậm chí còn đồng ý để ngươi lại bên người hầu hạ? ”
Ma Tô nói:“ Bởi vì hỏa linh của ta.”
Tần Việt cau mày sửa lại:“ Là hỏa linh của ta, thân thể này thuộc về ta, không phải ngươi! ”
Ma Tôn cười khẽ một tiếng: “Nếu không có ta, ngươi sẽ chẳng thể luyện thành Huyền Dương Hỏa – ngọn lửa có thể thiêu cháy vạn vật.”
“Huyền Dương Hỏa? “Tuy rằng kiến thức của Tần Việt không sâu rộng bằng Ma Tôn nhưng hắn không hề ngốc: “Huyền Dương Hoả, đó có phải là chìa khóa giúp thành chủ tục mệnh không?”
Ma Tôn không phủ nhận: “Đúng, nhưng Huyền Dương Hoả này không phải thứ ai cũng có thể luyện được. Trên thực tế, trên Tiên Lục này có một và chỉ một người có thể luyện hóa được nó, đó chính là ta. ”
Huyền Dương Hoả, nghe đồn là ngọn lửa này được mồi từ Kim Ô*. Mặc dù nó được một số sách cổ ghi chép lại nhưng người đời cũng chỉ nghe tên chứ chẳng thấy bóng, là một ngọn lửa chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
(*) Kim Ô: Quạ vàng hay còn được gọi là quạ ba chân. Đây là một trong những loài chim thần thánh của truyền thuyết Trung Quốc cổ đại. Nó được tin là có tồn tại trong văn hóa Đông Á và là đại diện cho mặt trời.
Sở dĩ hắn ta có thể tu luyện thành cũng là nhờ vừa may gặp được một cơ duyên.
Mà điểm kỳ lạ của ngọn lửa này nằm ở việc nó là một thứ phi vật thể, chỉ tồn tại bên trong thần thức. Vậy nên dù hắn ta chết đi thì Huyền Dương Hoả vẫn không thể dập tắt.
Bấy giờ nghĩ lại, kiếp trước hắn trải qua trăm cay ngàn đắng mới có được Huyền Dương Hỏa, có lẽ không phải để giết địch báo thù mà là để kiếp này gặp được người ấy.
Tần Việt nghe vậy thì không còn giữ được bình tình như ban nãy nữa.
Hắn hiểu được ý trong lời nói của tên ma đầu này.
Huyền Dương Hoả có thể cứu thành chủ, mà hắn lại không thể tu luyện ngọn lửa này.
Nhưng Tần Việt vẫn không chịu thua: “Chỉ có ngươi mới dùng được Huyền Dương Hỏa còn ta không thể sao?”
Ma Tôn đã sớm đoán được Tần Việt sẽ hỏi chuyện này, hắn ta nói: “Đợi ngươi bước qua Kim đan, ta có thể dạy ngươi.”
Hai người bọn họ vốn là một, thân thể giống nhau, thức hải cũng giống nhau, tất nhiên là ai cũng có thể sử dụng Huyền Dương Hỏa. Thế nhưng hiện tại Tần Việt chỉ mới Luyện khí, sức mạnh thần thức chưa đủ để khống chế Huyền Dương Hỏa. Nếu hắn chưa tu luyện đến Kim đan kỳ, dùng Huyền Dương Hoả chỉ có nước phản phệ chính mình.
Kiếp trước hắn ta không trân trọng bản thân, nhưng kiếp này hắn ta bắt buộc phải trân trọng thân thể này.
Tần Việt nghe xong vẫn không dám thả lỏng, hắn biết ma đầu này chắc chắn sẽ có điều kiện.
Không ngoài dự đoán, Ma Tôn nói: “Điều kiện rất đơn giản, ta muốn ra ngoài ít nhất mười lăm ngày mỗi tháng.”
Tần Việt nghiến răng: “Ít nhất là mười lăm ngày? Không được, nhiều nhất là năm ngày!”
Nếu không vì hắn không đủ mạnh thì dù chỉ là một ngày đi nữa, hắn không muốn cho ma đầu này xuất hiện.
Ma Tôn nói: “Vậy thì mười lăm ngày, mỗi người một nửa.”
Tần Việt kiên quyết không đồng ý: “Không được.”
Ma Tôn cười giễu cợt: “Thân thể này vốn là của hai chúng ta cùng sở hữu. Trước đây ta không ra là bởi ta không muốn ra mà thôi. Nếu như ngươi vẫn không đồng ý, ngươi không sợ ta sẽ không trả thân thể này lại cho ngươi sao? ”
Thái độ Tần Việt chợt khác, lạnh lùng nói:“ Ngươi không sợ ta sẽ tự hủy đi thần thức của mình, cùng ngươi cá chết lưới rách hay sao? ”
Thức hải là nơi chứa đựng thần thức của tu sĩ, nhưng thức hải của Tần Việt lại khác với người thường ở chỗ trong thân xác hắn có đến hai luồng ý thức. Nhưng cho dù luồng ý thức kia có mạnh cỡ nào thì hắn mới đúng là chủ nhân thực sự của thân xác này.
Vậy nên một khi thần thức của hắn bị tổn hại và kéo theo toàn bộ thức hải trở nên hỗn loạn thì dù ma đầu có mạnh đến cỡ nào cũng sẽ bị thương.
Nhưng thần thức của hắn vốn được sinh bởi thức hải, dưỡng bởi thức hải, sau khi thần thức bị tổn hại ắt sẽ tự khôi phục. Nhưng với ma đầu này thì khác, một khi thần thức hắn ta bị tổn hại sẽ không có cơ hội phục hồi.
Từ trước đến nay, Tần Việt luôn tỏ ra yếu thế hơn trước mặt Ma Tôn, nhưng điều này không có nghĩa hắn là một tên khờ.
Hắn nhỏ yếu, không sai, thế nhưng hắn không yếu đến mức không thể tự vệ.
Ma Tôn nghe vậy lại bật cười: “Ngươi thật thông minh, vậy mà nghĩ ra cách này để uy hiếp ta.”
Nếu là người khác, có lẽ họ e ngại trước lời đe dọa này.
Nhưng thân xác này vốn cũng là của hắn ta, nên cho dù thần thức có bị tổn hại thì hắn ta cũng có thể từ từ khôi phục.
Có điều là nếu bây giờ hắn ta không đồng ý, dựa vào sự khôn khéo của Tần Việt thì e rằng sẽ sớm sinh nghi về thân phận của bản thân.
Hắn ta vẫn chưa muốn để Tần Việt biết nên đành nhượng bộ: “Vậy thì mười ngày.”
Tuy rằng tự mình bắt nạt mình cũng thú vị thật đấy, nhưng hành hạ quá trớn, lại cảm thấy không đành.
Thì thôi vậy, hắn ta là trưởng bối, là trưởng bối thì nên phát huy tinh thần kính già yêu trẻ, xem như là nhường một đứa nhóc.
Thế nhưng Tần Việt lại không có chút cảm thông nào cho sự nhượng bộ này của Ma Tôn, hắn vẫn nói tiếp: “Ngươi muốn ra ngoài thì không vấn đề gì, nhưng không được làm bộ làm tịch nữa! Nếu chuyện hôm nay còn tái diễn, thành chủ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường.”
Ma Tôn nói: “Y sẽ không phát hiện”
Hắn và Tần Việt vốn là một, nhất cử nhất động của hai người đều giống nhau. Hơn nữa thiếu niên tính khí vốn thất thường, cho dù thành chủ có nghi ngờ thì cũng chẳng ngờ được đến chân tướng.
Nhưng Tần Việt vẫn không quên nhắc nhở: “Nói chung là ngươi không được phép nói như vậy với thành chủ!”
Như thế quá là hấp tấp!
Ma Tôn nói: “Nói cái gì? Kêu thành chủ giữ ta ở lại cạnh ngài sao?”
Hắn ta chỉ là đưa ra yêu cầu đơn giản thôi, hà cớ gì lại không thể nói. Không ngờ mình thời trẻ đúng là ấu trĩ đến đáng yêu thật. Với kiểu người kỷ cương rạch ròi như thành chủ, nếu không chủ động một chút thì sao mà tiếp cận được đây.
Hai người lại tranh cãi hết nửa ngày, khó khăn lắm mới có thể thống nhất.
Ma Tôn vốn tưởng rằng Tần Việt sẽ yêu cầu hắn ta giao trả cơ thể ngay, nhưng Tần Việt chỉ rầu rĩ nói: “Thành chủ trông có vẻ mệt mỏi, ta thì không sử dụng được Huyền Dương Hoả, ngươi phải chăm sóc tốt cho thành chủ đó.”
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Theo tính cách thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành của hắn, nếu không vì ma đầu này có ích cho thành chủ thì hắn đã không uất nghẹn cam chịu yêu cầu của ma đầu này.
Ma Tôn nhướng mày, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ nổ lực hết sức làm ấm giường cho thành chủ. Chứ nếu đổi thành ngươi, e là phải đợi thêm mấy năm nữa mới được.”
Tần Việt lại bị chọc cho một phát: “Ấm giường thì được, nhưng những thứ khác thì không!”
Cơ thể thành chủ bẩm sinh lạnh lẽo, nếu có được cái lò sưởi bên cạnh cũng tốt, nhưng hắn lại lo là ma đầu này dám có mưu đồ bất chính với thành chủ.
Ma Tôn nói một cách nghiêm túc: “Ở trước mặt thành chủ, ta không dám làm càn và sẽ không làm càn.”
Thành chủ trân trọng yêu quý hắn ta, tất nhiên là hắn ta cũng sẽ trân trọng và yêu quý thành chủ.
Trước những thứ thành chủ không muốn, hắn ta còn chẳng bao giờ ép buộc ngài làm chứ đừng nói là khinh bạc.
Tần Việt thấy hắn ta đã nghiêm túc nói như vậy cũng tin được phần nào, nhưng hắn vẫn phải nói: “Ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, nếu ngươi dám gây bất lợi cho thành chủ, chúng ta một xác hai hồn cùng chết!”
Sau khi hai người bàn chuyện xong, Tần Việt không để lãng phí thời gian mà bắt đầu chìm vào thức hải tu luyện thần thức.
Tu sĩ ở Luyện khí kỳ đến thần thức của chính mình nằm ở đâu còn chẳng cảm giác được, cho nên tự nhiên không có cách nào tu luyện, nhưng mà hắn thì khác. Bấy giờ hắn đang ở ngay trong thức hải của chính mình nên tất nhiên là hắn có thể củng cố thần thức của mình lớn mạnh.
Thời gian còn lại của hắn là quá ngắn, hắn cần tận dụng hết mọi thứ nằm trong khả năng để nâng cao tu vi của mình.
Trong khi đó ở bên khác, Tô Thu Diên đã rời đi một lúc lâu rồi mà người ở thành Thanh Châu vẫn chưa thể định thần lại.
Lúc này, Lâm Lộ vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy qua cửa sổ ban nãy nhém chút đã khiến hắn ta sợ đến hồn xiêu phách lạc.
Vốn dĩ trong suy nghĩ của hắn ta, thành chủ thành Dương đã là tu sĩ đứng ở đỉnh cao nhất không ai có thể với tới. Nào ngờ hôm nay, ông ta lại bị buộc phải rút lui chỉ bằng một chiêu kiếm của thành chủ Thanh Châu.
Thế thì thành chủ Thanh Châu phải lợi hại đến cỡ nào?!
Lúc này, Hứa Hoàng đã đứng lên trước hắn ta, sắc mặt cũng bình thường trở lại. Y vươn tay đỡ hắn ta rồi nói: “Không sao cả, không sao cả, tên thành chủ thành Dương kia đã rời đi rồi. Có thành chủ bảo vệ chúng ta, sẽ không sao đâu.”
Lâm Lộ nuốt xuống nước bọt, hỏi một cách thận trọng: “Thành chủ của huynh lợi hại như vậy, huynh không sợ sao?”
Hứa Hoàng sửng sốt, đúng là y không hề sợ thành chủ. Mặc cho một chiêu kiếm vừa rồi của thành chủ đã khiến họ tưởng chừng mình đã thấy được ngày tận thế, nhưng không biết vì sao mà y lại dám khẳng định rằng chỉ cần y không phản bội thành Thanh Châu thì thành chủ sẽ không tổn thương đến y.
Vì vậy, y ngẫm lại một lát rồi nói: “Thành chủ rất tốt, ta tôn kính ngài, yêu quý ngài nhưng ta không sợ hãi ngài.”
Lâm Lộ không thể hiểu hết được ý nghĩa của những lời này, tâm trạng lại đang hốt hoảng nên chỉ biết gật đầu theo quán tính.
Thành Thanh Châu này quá khác so với những gì hắn ta tưởng tượng.
Hắn ta ở trong nhà của Hứa Hoàng, trong chốc lát cũng không biết nên làm gì bèn hỏi thẳng: “Không bằng ta giúp huynh dọn dẹp nhà cửa?”
Hứa Hoàng lắc đầu và nói: “Không cần.”
Y nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài rồi nói: “Cũng sắp đến giờ ăn chiều rồi, trời tối đến là ta còn phải đi học lớp xóa mù chữ nữa. Còn ngươi thì ta phải hỏi lại tổ trưởng, nếu được thì ngươi có thể đi học chung với ta.“
“Lớp xoá mù chữ? ” Lâm Lộ nghe hiểu hết cả bốn từ này, nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì hắn ta lại mù mờ.
Hứa Hoàng giải thích: “Lớp học xoá mù chữ là nơi dạy chúng ta đọc sách và tính toán, mấy buổi tối tới đều có tổ chức. Hôm nay là buổi học đầu tiên cho nên ta phải đi sớm một chút.”
Lâm Lộ nghe vậy bèn thay đổi sắc mặt: “Đọc sách và tính toán? Mọi người có thể học đọc và làm tính sao? “
Hứa Hoàng không hiểu lắm: “Tại sao không?”
Lâm Lộ nói lẩm bẩm: “Ở thành Dương, phàm nhân không được phép học hành. Trừ những người đến từ vùng trung ương Tiên Lục thì những người khác trong thành đều có mắt như mù.”
Nghe thấy điều này, Hứa Hoàng không nhịn được mà đứng thẳng lưng: “Thành Thanh Châu ngày trước vốn cũng giống như vậy. Nhưng sau khi thành chủ đến, ngài đã cho bọn ta cơ hội được học chữ học toán. Quản gia Tạ có nói rồi, nội trong mùa đông này là mỗi người bọn ta phải nhận biết được mặt chữ của các từ thông dụng dễ nhận biết cũng như phải tính được các phép toán đơn giản, nếu không sẽ bị chấm trượt bài kiểm tra và bị phạt. “
Mặc dù Lâm Lộ biết rằng Hứa Hoàng không có lý do gì để nói dối mình nhưng hắn ta vẫn không dám tin những lời nói này của y.
Hôm nay hắn ta cũng đã gặp thành chủ thành Thanh Châu, ngài là một tu sĩ vô cùng mạnh mẽ. Làm sao một tu sĩ như thế lại có thể có thiện cảm với phàm nhân và thậm chí là cho phép họ được học tập?
Lâm Lộ đã sống hơn hai mươi năm, những gì hắn ta từng được nghe, từng được nhìn đều là về các tu sĩ đã ức hiếp phàm nhân như thế nào, đã nô dịch họ ra sao. Các tu sĩ càng mạnh, càng khinh thường phàm nhân. Làm sao mà thành chủ Thanh Châu lại mở lớp xoá nạn mù chữ nhằm giúp phàm nhân được đọc sách tập viết cơ chứ?
Hứa Hoàng nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Lâm lộ, y bèn nói thẳng: “Buổi tối ngươi sẽ biết thôi. Bây giờ ngươi cứ ở lại đây trước, ta đi qua hỏi tổ trưởng vụ của ngươi xem sao. Với cả thức ăn cho mùa đông này của ngươi cũng phải nhờ tổ trưởng đến phủ Thành chủ nhận về dùm.”
Khi nghe thấy từ thức ăn, bụng của Lâm Lộ bắt đầu réo lên, hắn ta đã không ăn gì cả ngày hôm nay. Ban nãy hắn ta không cảm thấy đói bụng vì quá căng thẳng hồi hộp, nhưng bây giờ vừa thả lỏng bèn cảm thấy bên trong dạ dày của mình trống rỗng, thật sự rất khó chịu.
Nhưng hắn ta cũng không quên hỏi Hứa Hoàng: “Ta cũng có khẩu phần ăn nữa sao?”
Hắn ta vốn nghĩ rằng mỗi ngày, thành Thanh Châu có thể cho hắn ta một ít thức ăn thừa thì đã tốt lắm rồi. Nhưng theo cách nói của Hứa Hoàng thì có vẻ như hắn ta sẽ được nhận một khẩu phần ăn cho riêng mình?
Hứa Hoàng gật đầu rồi nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự có thể làm ra bùn và gạch thì thức ăn cho mùa đông năm nay sẽ không thiếu phần của ngươi.”
Lâm Lộ gật đầu thật mạnh: “Ta không gạt huynh, ta dám chắc sẽ làm ra được bùn và gạch!”
Hứa Hoàng không tiếp lời của Lâm Lộ nữa mà chạy qua hỏi Mạnh Đa. Mạnh Đa nói: “Vậy hãy cứ kêu hắn đi học lớp xóa mù chữ đi. Ngày mai ta có đến phủ Thành chủ để lãnh lương thực, sẵn đó báo cáo sự việc của Lâm Lộ cho quản gia Tạ rồi nhờ ông ta giúp đỡ thu xếp. Nếu Lâm Lộ thực sự có thể làm được bùn và gạch đúng như những gì hắn đã nói thì thành chủ chắc chắn sẽ rất mừng. “
Hứa Hoàng nghe Mạnh Đa nói vậy bèn quay về báo tin cho Lâm Lộ hay ngay.
Lâm Lộ cũng rất mừng khi biết về điều này. Hắn ta rất tự tin về bản thân, hắn ta vừa có sức lực, có kinh nghiệm, có tay nghề lại còn sẵn sàng chịu đựng gian khổ. Chỉ cần thành Thanh Châu chịu giữ hắn ta lại, hắn ta sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn gian dối để lừa gạt.
Tuy rằng hiện tại, hắn ta vẫn chưa biết được tường tận thành Thanh Châu ra làm sao, nhưng những gì hắn nhìn thấy hôm nay đã làm lật đổ hoàn toàn những tưởng tượng của hắn ta về nơi này. Nếu hắn ta thực sự có thể ở lại thành Thanh Châu…
Lâm Lộ đang ăn cơm nhưng trong lòng đã không nhịn được mà bắt đầu nghĩ về cuộc sống sau này của mình.
Sự kỳ vọng này lên đến đỉnh điểm khi hắn ta theo Hứa Hoàng đến lớp học xóa mù chữ.
Nhà bếp chật ních người, dạ minh châu treo trên tường phát ra ánh sáng đủ để chiếu rọi mọi ngóc ngách trong phòng. Một tu sĩ đang đứng ở phía trước, trên tay cầm một quyển danh sách.
Hắn thấy mọi người đã đến đủ bèn nói: “Ta xin tự giới thiệu trước, ta tên là Trịnh Minh, là thầy giáo của lớp xoá nạn mù chữ này. Ta chủ yếu dạy mọi người đọc và viết. Nhưng trước hết, chúng ta sẽ gọi tên để điểm danh. Sau này, nếu ai không có lí do chính đáng mà đến muộn sẽ bị phạt đứng cả đêm, một khi gom đủ ba lần đến muộn mà không có lý do sẽ phải nhận hình phạt khác. Được rồi, bây giờ người mà ta gọi tên sẽ đứng lên cho ta biết mặt.”
Lâm Lộ nghe vậy cũng bắt đầu hồi hộp, bởi vì hắn ta không biết mình có tên trong danh sách hay không.
Hắn ta thấy đã khá nhiều người lần lượt đứng lên, trong lòng càng thêm nơm nớp lo sợ.
Chờ mãi đến khi người khác đều được gọi tên xong hết, hắn ta đã không giấu nổi sự mất mát trên mặt.
Ai ngờ ngày lúc này, tu sĩ trẻ tuổi có gương mặt rất thanh tú kia lại nói: “Người được cứu ở ngoài thành hôm nay đâu rồi? Để ta ghi lại tên, những buổi sau ngươi cũng phải tham gia điểm danh.”
Lâm Lộ vui vẻ lại ngay, hắn đứng dậy và nói: “Dạ đây, ta tên là Lâm Lộ.”
Bởi vì Lâm Lộ quá hưng phấm nên giọng nói trở nên to hơn rất nhiều. Tất nhiên là những người khác thì thấy không có gì, thế nhưng chính hắn ta lại tự thấy khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nói chuyện lớn tiếng với một tu sĩ như vậy.
Đến khi hắn ta ngồi xuống, lồng ngực vẫn đang thình thịch liên hồi.
Hứa Hoàng ở bên cạnh nhận ra hắn ta đang căng thẳng bèn nói: “Đừng sợ, hai ta đều là bữa đầu đi học, ta cũng rất căng thẳng.”
Không chỉ hai người bọn họ mà là ở đây ai nấy đều đang hồi hộp cả.
Đây là học viết đó!
Một khi học xong thì chẳng phải bọn họ sẽ có học thức giống các tu sĩ sao?
Nhưng mà bọn họ cũng lo là đầu óc của mình chậm chạp, không học được, cho nên ai nấy đều chú tâm nghe giảng.
Trịnh Minh tự mình xưng phong làm thầy nên tác phong của hắn ta rất tích cực, thấy mọi người như vậy bèn an ủi: “Không sao đâu, lần đầu tiên học từ vựng và cách viết chắc chắn sẽ gặp những khó khăn nhất định. Nhưng mọi người cứ yên tâm, ta sẽ điều chỉnh tiến độ dạy học theo khả năng của mọi người, sẽ không đốt cháy giai đoạn. ”
Mọi người nghe xong những lời này của hắn ta cũng yên tâm phần nào.
Sau đó Trịnh Minh chỉ vào tấm bảng trắng được ghim ở phía sau rồi nói: “Hôm nay chúng ta học từ đầu tiên …”
Một canh giờ thấm thoắt trôi qua.
Nhưng Lâm Lộ tưởng như chỉ vừa mới đây.
Hắn ta lắng nghe rất chăm chú, những người khác cũng như vậy. Trong suốt một canh giờ này, không có ai dám lén lúc nói chuyện riêng cả.
Sau giờ học, hắn ta vừa nhẩm lại sáu từ đã học hôm nay cho thuộc lòng vừa nhớ lại các nét bút của từng từ.
Hắn ta đang đọc, người khác cũng đang đọc, trong phút chốc mà cả con đường đã tràn ngập sáu chữ “Nhân chi sơ, tính bản thiện”.
Thầy có nói ngày mai sẽ tiếp tục học sáu chữ này, đợi khi tất cả mọi người đều nhận biết và viết được thì sẽ tiếp tục học những chữ tiếp theo. Vậy nên ai cũng không dám lười biếng trễ nãi, vì sợ mình sẽ kéo cả lớp chậm trễ theo.
Phải biết rằng trong tòa thành này chỉ có sáu lớp học chữ, bởi vậy mỗi lớp học, dù là thầy hay trò đều muốn là người dẫn đầu. Bọn họ sợ nếu mình không theo kịp tiến độ sẽ khiến thành chủ nghĩ là họ vừa chậm tiêu lại còn lười biếng.
Hứa Hoàng thấy Lâm Lộ nghiêm túc được vậy thì cũng yên tâm, cảm thấy người đến từ thành Dương này khá tốt, ít gì cũng có chí cầu tiến.
Vào ngày nhà trẻ khai giảng, thành chủ từng nói với y rằng chỉ cần một người có chí cầu tiến và học hỏi thì dù gặp khó khăn gì, người đó cũng sẽ tìm được cơ hội cũng như có đủ khả năng để vượt qua.
Kể từ ngày đó, y đã ghi sâu những lời này vào trong lòng. Vậy nên khi thấy Lâm Lộ làm việc chăm chỉ, y đã có ấn tượng tốt hơn về hắn ta.
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
“Sáng mai ta phải qua nhà trẻ, có gì ngươi dậy rồi tự đến nhà bếp kiếm gì ăn đi. Ngươi chưa được nhận lương thực nên tạm thời cứ lấy của ta mà ăn, khi nào nhận rồi trả lại sau cũng được.”
Hai người đang nằm chung một giường, Lâm Lộ nghe vậy bèn khựng ngón tay đang viết của mình lại: “Nhà trẻ là cái gì?”
Người mà hắn quen biết nhất ở thành Thanh Châu là Hứa Hoàng, vì vậy vừa nghe nói y phải rời đi sớm vào sáng mai thì không nhịn được hơi lo lắng.
Hứa Hoàng nói: “Là nơi chăm sóc và giáo dục các đứa bé dưới mười tuổi. Ta là hiệu trưởng, có rất nhiều việc phải giải quyết nên ta trời tờ mờ sáng là ta phải qua đó.”
Lâm Lục trợn to mắt: “Tụi nhỏ cũng có thể đi học?”
Mỗi khi nhắc đến nhà trẻ là Hứa Hoàng nói không ngớt lời: “Đúng vậy, trong thành thì có khá nhiều trẻ nhỏ mà người lớn lại có công việc phải làm, họ không thể chăm sóc hay dạy dỗ chúng. Vậy nên thành chủ đã xây một cái nhà trẻ và đưa tất cả trẻ con vào học. Hôm nay là ngày nghỉ của nhà trẻ nên ta mới có thời gian rảnh. ”
Lâm Lộ cảm thấy vị thành chủ này của Thanh Châu thực sự khiến người ta kinh ngạc, không chỉ cho người lớn học tập mà cả trẻ nhỏ cũng vậy. Hắn ta trở mình lại, nhìn Hứa Hoàng rồi nói: “Những đứa trẻ mà huynh đang nói đến bao gồm cả con của phàm nhân ư?”
Hứa Hoàng gật đầu: “Tất nhiên, tất cả bọn nhỏ đều học chung với nhau hết.”
Lâm Lộ không nhịn được phải hỏi: “Ngày mai cho ta đi theo huynh được không? Dù sao bây giờ ta cũng chưa cần làm bùn với gạch, ở trong phòng cũng không có làm gì chỉ lãng phí thời gian.”
Hắn ta thật sự rất tò mò về nhà trẻ.
Hứa Hoàng hơi nghĩ ngợi rồi nói: “Thế cũng được, nhưng nếu đến thì phải giúp đỡ đấy.”
Lâm Lộ gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi, ta chưa lười biếng bao giờ.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Lộ dậy từ rất sớm, còn sớm hơn cả Hứa Hoàng. Hắn ta rón ra rón rén đến nhà bếp mới phát hiện có người dậy sớm hơn cả mình, hơn nữa còn vừa ngồi canh lửa vừa khua tay múa chân.
Lưu Khải nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại: “Là ngươi à.”
Lâm Lộ gật đầu.
Cả hai chẳng có chủ đề gì để nói nên cứ mạnh ai nấy đun nước sôi và ôn bài.
Hứa Hoàng vừa dậy đã thấy Lâm Lộ bưng nước nóng đi về, còn mang theo hai củ khoai lang đỏ nướng. Y cảm ơn Lâm Lộ, cả hai im lặng ăn sáng rồi vội vàng đi tới nhà trẻ khi trời chỉ vừa hửng sáng.
Bấy giờ, các cán bộ khác cũng đã tới nhà trẻ rồi.
Hứa Hoàng gọi mọi người vào họp mặt buổi sáng: “Bây giờ còn một tiếng nữa mới đến giờ học chính thức, mọi người cứ dọn dẹp công viên theo phân công lao động. Đêm qua có tuyết nhỏ nên mọi người nhớ là phải dọn sạch tuyết, lớp học cũng phải được quét dọn kiểm tra xem cửa sổ có bị lọt gió không, nóc nhà có bị dột không. Thời tiết bây giờ lạnh lắm, thành chủ nói mỗi phòng học đều phải đốt đất Xích Viêm. Ta đã nhận được số định mức của nhà trẻ vào hôm trước rồi, các ngươi nhớ lưu ý gửi cho các thầy có tiết dạy. ”
Lâm Lộ đứng ở phía dưới nghe Hứa Hoàng nói chuyện, hắn ta vừa được thấy rất rõ, tất cả mọi người ở đây đều là phàm nhân và những phàm nhân đó đều là cán bộ.
Nếu đổi lại là thành Dương, có lẽ những công việc này cũng sẽ do phàm nhân đảm nhận nhưng theo cách bị sai bảo chứ không phải ra lệnh.
Hắn ta còn bất ngờ hơn khi nghe Hứa Hoàng nói rằng phàm nhân phải kiểm tra việc dạy học của các tu sĩ. Nếu các tu sĩ vào lớp trễ mà không có lý do, hoặc nếu nội dung của chương trình học bị người thân của học sinh phàn nàn thì họ sẽ trừ phần lương thực của các tu sĩ trong tháng này.
Đây là điều không tưởng ở thành Dương.
Lâm Lộ tưởng mình đang mơ.
Cũng vào giờ này ngày hôm qua, hắn ta còn bị các tu sĩ thành Dương lùa ra khỏi thành như đám trâu ngựa. Vậy mà bây giờ, hắn ta đã được đứng ở một nơi hoàn toàn khác.
Hắn ta đã học thuộc được câu “Nhân chi sơ, tính bản thiện”.
Hắn ta đã có một bữa sáng nóng hổi và ngon lành.
Cả miệng vết thương ở tay trái cũng không còn đau nữa.
Trước mặt hắn ta là một nhóm phàm nhân giống mình nhưng lại không giống hoàn toàn.
Hắn ta nhịn không được mà ngẩng đầu lên.
Ánh dương dần nhô lên từ phía chân trời, mang những tia nắng ấm áp chiếu sáng khắp thành Thanh Châu.
Xuyên qua ánh sáng hơi chói mắt kia, hắn ta như nhìn thấy một tương lai mới, một cơ hội mới đang đến với mình.