Editor: Triên
Beta: Lục
Sau khi nhà bếp và nhà xí được xây lên, cuộc sống của các phàm nhân cũng thay đổi rất nhiều.
Không chỉ tiết kiệm được thời gian đi đổ bô mà còn có cả nước ấm để uống vào buổi sáng, với điều kiện là bọn họ chịu siêng năng đi nấu.
Nhưng chuyện này cũng đem đến một vấn đề khác.
Lu nước ở nhà bếp cần có người múc nước vào, nhà xí cũng cần có người vệ sinh nên người ở đường phố bắt đầu chia nhau ra thay phiên dọn dẹp.
Trời còn chưa sáng là Mạnh Đa đã thức dậy. Hắn là tổ trưởng của khu phố thứ nhất, vậy nên để làm gương thì hắn sẽ là người mở đầu công việc này.
Mạnh Đa hà một hơi, giờ đã là tháng mười rồi, thời tiết cũng trở lạnh hơn. Hắn ta chỉnh lại quần áo lại rồi nhanh chân đi ra đường.
Đầu tiên phải đi qua nhà bếp kiểm tra lại bếp lửa một chút, xác nhận không có vấn đề gì mới cẩn thận đi kiểm tra lu nước.
Nước này là dùng để cứu hỏa, không thể thiếu được.
Rất may là mọi người đều hiểu chuyện này, không ai múc nước trong này để uống.
Mạnh Đa gánh đòn gánh ra bờ sông, múc hai xô nước rồi gánh tới nhà xí.
Nền của nhà xí được lót bằng đá phiến nên tạt ngang một xô nước là đã dội sạch được phần nào. Ngoài mặt đất ra, hắn ta còn quét tước sạch sẽ luôn từng vách tường một.
Sau đó hắn ta lại tới bờ sông thêm lần nữa để gánh hai xô nước mang về rồi đem nước đó đổ vào cái lu bên ngoài nhà xí để rửa tay.
Làm xong việc rồi hắn mới vỗ đầu sực nhớ ra mình suýt quên một chuyện quan trọng.
Mạnh Đa quay lại nhà xí, đốt một mẩu huân hương lên.
Loại này có mùi rất nồng, gió thổi một cái đã bay khắp nơi. Toàn bộ nhà xí trong chớp mắt đã được hương thơm này bao phủ, hầu như không ngửi thấy mùi hôi nữa.
Trên mặt Mạnh Đa khẽ nở nụ cười tươi.
Hắn ta đã làm việc suốt nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy mệt chút nào.
Những ngày tháng thế này thật tốt quá. Có lúc nửa đêm hắn ta giật mình tỉnh dậy cũng hay hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Từ nhỏ Mạnh Đa lớn lên ở thành Thanh Châu, những cay đắng mà hắn ta từng nếm là đếm không xuể. Cha mẹ hắn ta không gượng nổi, thê tử cũng không gượng nổi, ngay cả nhi tử cũng vì sốt cao mà qua đời. Vốn dĩ hắn ta nghĩ chắc mình cũng sắp chết đến nơi rồi.
Nhưng có ai ngờ, hắn ta lại chờ được tới ngày thành chủ xuất hiện.
Bỗng nhiên, bụng hắn ta phát ra tiếng kêu, hắn ta bèn nhanh chân chạy về phòng lấy nửa trái bắp, đây là phần cơm chiều ngày hôm qua ăn không hết còn dư của hắn ta. Nhân lúc nhà bếp chỉ có vài người, hắn ta đem bắp bỏ vào trong nồi rồi đổ chút nước vào nấu cùng.
Lúc này ánh dương đã lên cao.
Càng lúc càng nhiều người rời giường, trên đường cũng ngày càng náo nhiệt hơn.
Tiếng rửa mặt hòa cùng tiếng nói chuyện, toàn bộ ngoại thành như chậm rãi tỉnh giấc trong khung cảnh ồn ào đó.
Lúc này, các tu sĩ nội thành cũng thức dậy.
Nơi ở của bọn họ và phàm nhân không giống nhau, gần như là mỗi người đều có một cái tiểu viện, tuy đơn sơ nhưng vật dụng cần thiết thì đều có đủ.
Trang Thừa đang ăn cơm sáng, hắn ta nhìn sắc trời không còn sớm bèn chuẩn bị ra ngoài thành tập trung.
Hôm nay tới phiên hắn ta đi săn thú. Từ tối qua là hắn đã bắt đầu mong đợi rồi, thậm chí vì để càng có tinh thần mà còn thay cả một bộ quần áo mới.
Bộ quần áo này màu sắc tươi sáng, nói không chừng nó có thể khiến thành chủ nhìn thoáng qua là đã chú ý đến hắn ta.
Lúc Trang Thừa vội vàng tới cửa thành là nơi này đã tập trung rất đông người. Mọi người đều đứng theo tổ đã được phân chia đúng theo quy tắc.
Bọn họ nghe có tiếng động là dường như ai nấy đều quay đầu lại nhìn. Nhưng khi thấy người đến là Trang Thừa thì vẻ thất vọng như hiện rõ trên từng nét mặt.
Trang Thừa bật cười rồi nói: “Lúc thành chủ đi đường không có tiếng động lớn như vậy đâu.”
Có người nói trêu hắn ta: “Hôm nay mặc quần áo mới đấy à?”
Trang Thừa đã không còn là thằng nhóc cù lần của hai tháng trước, sau khi hắn ta lên làm phó bộ trưởng đã được mài dũa rất nhiều. Vậy nên khi hắn ta bị trêu ghẹo cũng không còn đỏ ửng mặt lên nữa mà thẳng thắn đáp trả: “Thế sao hôm nay có người đổi dây buộc tóc vậy cà?”
Tuy bọn họ là tu sĩ nhưng rất ít người có khả năng dùng mão*. Nếu trong nhà có của cải thì may ra có thể mang trâm ngọc, còn người bình thường thì chỉ dùng dây cột tóc để búi tóc lên.
(*) Mão: Một thuật ngữ chung cho các đồ trang trí trên đầu, được sử dụng để chỉ các chức vụ, địa vị và nghi thức chính thức.
Thế nhưng dây buộc tóc cũng phải xem màu sắc, xem chất liệu. Mọi người không còn thứ gì khác để so bì với nhau nên đành so vật nhỏ bé này.
Trịnh Minh nghe vậy thì sờ lên dây buộc tóc của mình rồi cười khì khì: “Hôm nay theo thành chủ ra khỏi thành, kiểu gì cũng phải chăm chút một xíu chứ đúng không?”
Ở đây cũng có một vài vị tu sĩ là nữ, nghe vậy cũng nhìn qua bọn họ che miệng cười.
Nhưng các nàng cười là cười vậy thôi, chứ thật ra mỗi lần ra khỏi thành thế này là các nàng đều trang điểm cả.
Bởi vì đó là thành chủ kia mà.
Không giống với cách sùng bái ngây thơ của các phàm nhân, sự hiểu biết của các nàng về thành chủ càng sâu hơn nhiều.
Đó là một nam nhân vô cùng mạnh.
Mạnh tới mức y chỉ cần bước một bước vào trong núi rừng, tất cả yêu thú trong đó đều quỳ mọp dưới chân y xin tha mạng.
Nếu không phải vì huấn luyện cho bọn họ, có lẽ một canh giờ là thành chủ có thể giết sạch yêu thú quanh đây và mang chúng về thành Thanh Châu rồi.
Một người tu sĩ như vậy, dường như là mộng tưởng của tất cả bọn họ.
Cho nên mỗi lần mọi người ra khỏi thành săn thú đều ngấm ngầm cạnh tranh với nhau, đặc biệt là những người trẻ tuổi. Họ muốn trổ hết tài năng của mình ra chỉ để thu hút được sự chú ý của thành chủ.
Truyện chỉ được đăng tải Diễm Sắc Cung
Đám người nói chuyện phiếm trong chốc lát thì nghe được tiếng xé gió.
Hôm nay thành chủ ngồi kiệu tới!
Trong đầu mọi người dường như đồng loạt hiện lên ý nghĩ này, sau đó đều ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là thành chủ!
Trang Thừa không nhịn được khẽ cong khóe môi.
Hắn ta nhìn cỗ kiệu đang chậm rãi hạ xuống, mong chờ thành chủ sẽ vén rèm bước ra.
Nhưng không.
Đúng là trong cỗ kiệu to có thể chứa vài người kia có bước ra một người, nhưng người nọ không phải thành chủ mà là một thiếu niên cao lớn.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo màu xám, thoạt nhìn có hơi cũ nhưng đường kim mũi chỉ rất khéo léo, hoàn toàn phác họa ra được bờ vai rộng, vòng eo rắn chắc cũng như đôi chân dài tăm tắp kia của hắn.
Tóc của hắn được buộc rất gọn gàng đến một sợi tóc mái cũng không rơi xuống, từ đó để lộ ra cái trán trơn bóng.
Đôi mắt ấy đen láy mà sáng ngời, là đào hoa là vẻ anh tuấn không tả xiết. Nhưng đi kèm với nó lại là hốc mắt sâu thẳm khiến con người ta bỏ qua vẻ đẹp của đôi mắt ấy và chỉ chú tâm đến mỗi cái khí chất phóng túng không sợ trời không sợ đất đang toát ra kia.
Nhóm người Trang Thừa vừa thấy Tần Việt đến thì giống như những con mèo bị xâm lấn lãnh địa, lông trên người đều dựng hết cả lên.
Người này là ai vậy?
Tại sao hắn lại đi ra từ trong kiệu của thành chủ?!
Người đi ra tất nhiên là Tần Việt.
Hắn lướt mắt nhìn qua các tu sĩ, nhớ kĩ mấy gương mặt đẹp nhất trong đó rồi tự giới thiệu: “Ta tên Tần Việt, hiện giờ là trợ lý của thành chủ. Sau này ta sẽ là người phụ trách cuộc sống hàng ngày của thành chủ, mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn“.
Thành chủ không dùng danh xưng “gã sai vặt” để chỉ hắn mà ngài đã dùng một cái tên khác
Tuy hắn không hiểu gì nhưng vẫn rất vui vẻ.
Trong khi đó, những người khác nghe hắn giới thiệu xong thì lại chẳng vui chút nào.
Trước đó bọn họ cũng biết là có phàm nhân được vào phủ Thành chủ. Nhưng trong đó vốn đã có quá nhiều người rồi, bây giờ thêm vào một người nữa cũng không có vấn đề gì, huống hồ đó còn là một phàm nhân.
Nên mọi người đều không mấy để tâm đến.
Nói các khác, trong danh sách tranh sủng của bọn họ không hề có chỗ của kẻ phàm nhân đến tên cũng chưa biết kia.
Nhưng ai mà ngờ được vào giờ phút này, kẻ phàm nhân đó lại đang đứng trước mặt bọn họ một cách công khai.
Trang Thừa hít hai hơi thật sâu, khó khăn lắm mới đè nén sự ghen ghét trong lòng xuống để cười nói: “Ta tên Trang Thừa, là tổ trưởng tổ ba. Sau này mong ngươi chỉ giáo nhiều hơn“.
Các tu sĩ nghe vậy cũng kiềm chế lại suy nghĩ trong lòng mỗi người, bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
Mới sáng sớm là Tô Thu Diên đã phải dậy nên y không có chút tinh thần nào, hiện giờ còn đang bận ngủ gà ngủ gật, không có thời gian bận tâm bọn họ đang nói gì.
Còn nói về lý do tại sao y lại dẫn theo Tần Việt thì phải ngược dòng về lại chuyện đã xảy ra vào mấy ngày trước.
Sau khi Tần Việt tới phủ Thành chủ đã nhờ vào biểu hiện tốt của mình mà khiến cho Tạ Ngang sinh ra lòng quý trọng người tài. Tạ Ngang cảm thấy một người tài giỏi như vậy mà cả đời chỉ có thể làm phàm nhân thì thật quá đáng tiếc. Vì thế sau khi ông xin chỉ thị của Tô Thu Diên đã giúp Tần Việt kiểm tra (trắc) linh căn.
Dụng cụ dùng để kiểm tra linh căn là trắc linh thạch, cần có tu sĩ ở cạnh mới có thể sử dụng.
Tạ Ngang đã là tu sĩ Trúc Cơ, việc nghĩa không lựa người làm thay nên ông đã tự mình giúp Tần Việt kiểm tra.
Thực ra Tần Việt đã biết linh căn của mình. Hắn có linh căn hệ hỏa, hơn nữa linh căn còn vô cùng to lớn rắn chắc. Hoặc nói cách khác, thiên phú của hắn cực kỳ cao.
Và đương nhiên, lần kiểm tra này cũng cho ra kết quả như thế.
Tạ Ngang vốn dĩ là tu sĩ tam linh căn, loại linh căn tốt nhất mà ông từng gặp chỉ là song linh căn. Vậy nên đây là lần đầu tiên ông được nhìn thấy đơn linh căn ở thành Thanh Châu này.
Hơn nữa linh căn này còn làm cho toàn bộ viên trắc linh thạch đều nhiễm ánh đỏ, có thể thấy được thiên phú không phải dạng tầm thường.
Việc này tất nhiên kinh động tới Tô Thu Diên.
Tô Thu Diên cũng không ngờ tới thành Thanh Châu thế mà lại có tu sĩ đơn linh căn
Hiện tại toàn bộ Tiên Lục đều khó có thể tìm được đơn linh căn. Với bảo bối thế này, chắc chắn cả Thiên Nguyên Tông đều đồng ý thu vào tông môn.
Cho nên y không muốn và cũng không thể làm Tần Việt lãng phí thiên phú, tất nhiên sẽ trở thành người thầy, chuẩn bị dạy Tần Việt tu luyện.
Tất nhiên là Tần Việt ngàn lần sẵn lòng rồi.
Sau khi hắn tới phủ Thành chủ, mỗi ngày chỉ có thể ở bên thành chủ vào buổi tối.
Tuy rằng đây đã là điều mà trước kia hắn không dám mơ tưởng đến nhưng khi hắn có thể chân chính đứng cạnh thành chủ rồi thì lại thấy không thỏa mãn.
Hắn vẫn muốn được đến gần thành chủ hơn nữa.
Cho nên hắn đã tìm ra cách che giấu tu vi của mình trong truyền thừa, sau đó gật đầu đồng ý với thành chủ.
Cũng nhờ vào tu vi hiện giờ của hắn mới chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ nên rất dễ ẩn giấu tu vi. Nhưng đợi khi bước vào Kim Đan thì e là việc này sẽ không còn dễ dàng như thế.
Dù thế nào thì những điều này không thể để những người khác biết.
Sau khi Tần Việt và các tu sĩ giới thiệu qua lại xong xui thì hắn gia nhập vào tổ đội của Trang Thừa.
“Thành chủ bảo ta đi theo các ngươi.” Hắn nói với Trang Thừa.
Trang Thừa gật đầu, trong lòng lại vừa ghen ghét vừa vui mừng. Ghen ghét vì Tần Việt được đi theo thành chủ và vui mừng vì không ngờ thành chủ vẫn còn nhớ hắn ta.
Sau khi mọi người ra khỏi thành bèn ngựa quen đường cũ đi về phía đông cánh rừng.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Tần Việt tham gia nên Tô Thu Diên chú ý tới hắn nhiều hơn thường ngày.
“Hôm nay ngươi ở cạnh ta quan sát là được, chờ khi tu vi của ngươi cao hơn mới bắt đầu săn giết yêu thú“.
Tô Thu Diên đã nói thế rồi thì tất nhiên Tần Việt sẽ không có dị nghị gì.
Những người khác nghe vậy, ánh mắt nhìn Tần Việt càng bốc hỏa hơn.
Thật ra đấy không phải là ác ý mà chỉ đơn giản là ghen ghét mà thôi.
Tần Việt nhướn mày, cảm thấy ánh mắt kiểu này cũng không tệ, sau đó không chú ý tới nhóm tu sĩ này nữa.
Hắn nhìn Tô Thu Diên rồi nói: “Thành chủ, vậy ta đứng đây luôn nhé.”
Tô Thu Diên lắc đầu: “Ngươi đứng ở chỗ đó sẽ rất dễ bị yêu thú tấn công.”
Y trực tiếp ôm lấy eo Tần Việt, đạp chân nhảy thẳng lên rồi đáp xuống một nhánh cây.
“Như vậy sẽ thấy rõ ràng hơn“. Tô Thu Diên nói
Tần Việt lấy tay che lại lồng ngực đang đập mãnh liệt của mình: “Vâng.”
Đúng là nhìn rõ ràng hơn thật. Dưới ánh mặt trời, Tần Việt dường như có thể thấy rõ cả ảnh ngược phản chiếu trên đồng tử của thành chủ.
Tô Thu Diên cũng chú ý tới ánh nhìn của Tần Việt, quay mặt lại nói: “Bị dọa rồi sao?”
Y chỉ cho rằng Tần Việt sợ độ cao.
Tần Việt rất muốn gật đầu theo bản năng, sau đó mượn cơ hội để tới gần thành chủ hơn. Nhưng hắn là nam nhân, sau này phải muốn chăm sóc thành chủ, sao có thể nói dối mấy chuyện thế này. Nếu thành chủ thật sự cho rằng hắn là người nhát gan thì phải làm sao?
Thế nên Tần Việt lắc đầu nói: “Không có, chỉ là lần đầu tiên bay lên nên ta có hơi kinh ngạc“.
Tô Thu Diên nói: “Không sợ thì tốt, nếu sợ phải nói với ta.”
Hai người yên lặng ngồi trên cây, ai không biết nhìn vào còn tưởng rằng bọn họ đang dạo chơi ở ngoại thành.
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Nhưng rất nhanh thôi, tiếng ồn ào dưới tán cây đã phá vỡ sự an tĩnh của khu rừng, là yêu thú tới.
Tần Việt cẩn thận quan sát biểu hiện của các tu sĩ dưới tán cây, trong chốc lát đã biết rõ hết trình độ của những người này.
Bước chân quá chậm, né chiêu không chút linh hoạt, động tác cũng không lưu loát, giống như chưa được ăn no vậy. Khả năng phối hợp giữa bọn họ lại càng rối tung rối mù, thậm chí còn gây thương tích cho đồng đội
Nếu người ở dưới là hắn thì hắn chắc chắn sẽ làm tốt hơn thế.
Tô Thu Diên thấy hắn xem chăm chú như thế bèn nói: “Sợ không? Đợi sau khi ngươi bước vào giai đoạn Luyện Khí, có đồng ý xuống thử xem không?”
Tần Việt rất muốn nói với thành chủ rằng một mình hắn cũng có thể giết hết các yêu thú kia nhưng hắn không thể. Thế nên hắn đành gật đầu với vẻ tràn đầy tự tin và nói: “Ta không sợ“.
Tô Thu Diên nghe vậy, ánh nhìn cũng nhu hòa hơn: “Tốt lắm, dựa theo tư chất bẩm sinh của người mà nói, Luyện Khí hẳn là chuyện ngày một ngày hai mà thôi“.
Quả đúng như Tô Thu Diên nói, ngay ngày hôm sau là Tần Việt đã bước vào Luyện Khí tầng một.
Chuyện này cũng dấy lên một cuộc thảo luận không nhỏ trong thành Thành Châu.
Các phàm nhân cảm thấy Tần Việt bay lên cành cao biến thành phượng hoàng*, không ngờ chỉ đi phủ Thành chủ một chuyến là đã biến từ phàm nhân thành tu sĩ.
(*) Câu nói ẩn dụ có nghĩa tương đồng với cách nói “trèo cao” bên mình nhưng “trèo một cách thành công” chứ không “té đau“.
Trong khi đó, các tu sĩ lại kinh ngạc với tốc độ tu luyện của hắn. Nhanh như vậy mà hắn đã Luyện Khí, tư chất bẩm sinh hẳn là vô cùng tốt rồi nhỉ? Chẳng trách thành chủ lại chú ý đến hắn.
Tần Việt như một viên đá đột nhiên rơi xuống nước, đập vào khiến cho cả mặt hồ gợn lên từng cơn sóng nước cuồn cuồn lan ra bốn phía.
Ngay cả Tạ Ngang cũng lo lắng rằng liệu Tần Việt có trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích hay không.
Bởi xét cho cùng thì ở thành Thanh Châu này, thành chủ là đối tượng mà tất cả mọi người vừa sùng bái vừa kính yêu.
Nhưng trước khi xảy ra sự kiện của Tần Việt, mọi người chỉ có thể theo đuổi thần tượng một cách âm thầm trong lòng. Ai ngờ đâu đột nhiên lại có người xuất hiện đứng bên cạnh thành chủ, thậm chí còn được thành chủ quan tâm.
Dù là với các tu sĩ đã nhìn nhận tư chất của Tần Việt hơn người đi nữa, cũng đều cho rằng nếu không phải có sự giúp đỡ của thành chủ thì Tần Việt chắc chắn sẽ không bước vào Luyện Khí nhanh như vậy.
Phải biết rằng được không ít người công nhận là thiên tài ở thành Thanh Châu như Trang Thừa cũng phải tu luyện suốt ba tháng mới có thể bước vào Luyện Khí kỳ.
Vì thế người lúc nào cũng chú ý tới ý kiến và thái độ của công chúng như quản giả Tạ đã lập tức tới ngay chỗ thành chủ để bẩm báo lại chuyện này.
Lần bẩm báo này là tiếng chuông gõ tỉnh Tô Thu Diên, y nói: “Đợi sau khi vào đông, ngươi hãy thống nhất cho các phàm nhân kiểm tra linh cănn, chỉ cần có thể tu luyện đều sẽ được tu luyện“.
Tạ Ngang sửng sốt, không ngờ chuyện này lại phát triển theo hướng như vậy. Ban đầu ông chỉ muốn xem thành chủ có muốn khống chế dư luận hay không mà thôi.
“Nếu có quá nhiều người tu luyện thì chỉ sợ không đủ người đào quặng.” Tạ Ngang đưa ra ý kiến phản đối như một bản năng.
Tuy rằng ông biết thành chủ xem trọng phàm nhân, nhưng đối với ông mà nói thì phàm nhân và tu sĩ vẫn không thể giống nhau. Ông có thể giúp Tần Việt tu luyện là bởi vì ông quý năng lực của Tần Việt, nhưng những phàm nhân khác thì...
Định kiến đã ăn sâu bén rễ làm ông phản đối quyết định này của thành chủ như một phản xạ tự nhiên.
Nhưng lý do vì sao phản đối thì Tạ Ngang lại không nói rõ được. Thực ra theo lý mà nói, tất nhiên là có càng nhiều tu sĩ ở thành Thanh Châu càng tốt.
Trước kia, Thiên Nguyên Tông không cho các phàm nhân tu luyện, không cho các phàm nhân kiểm tra linh căn. Tất cả là vì thứ bọn họ cần không phải người mà là công cụ. Cho nên tất nhiên họ sẽ không để công cụ có năng lực phản kháng.
Mà dưới môi trường như thế, dần dần các tu sĩ cũng bắt đầu tiếp thu lối tư duy này. Cảm thấy phàm nhân là phàm nhân, tu sĩ là tu sĩ, giữa hai bên có một ranh giới quá lớn không thể vượt qua.
Nhưng thực tế là trước khi các tu sĩ bước vào Luyện Khí kỳ thì tất cả bọn họ đều là phàm nhân. Chỉ khác ở chỗ vận may của bọn họ tốt hơn, được sinh ra trong gia đình có tu sĩ mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tạ Ngang đột nhiên giật bắn.
Ông đi theo thành chủ đã lâu như thế, sao lại còn giữ tư tưởng hẹp hòi của thời Thiên Nguyên Tông cơ chứ? Đúng là không nên.
Tạ Ngang cẩn thận nhìn sang thành chủ, sợ nhìn thấy biểu cảm thất vong hiện lên trên mặt ngài.
Nhưng Tô Thu Diên lại rất hiểu cho Tạ Ngang, hay nói rộng hơn là hiểu cho lối suy nghĩ của tất cả các tu sĩ. Nhưng hiểu là hiểu thế thôi, còn cách làm thì vẫn do y quyết định.
Vì thế Tô Thu Diên nói: “Sau khi bước sang mùa đông vốn là không cần đào quặng. Nếu không đủ người thì năm sau lại nghĩ cách tiếp“.
Tiên Lục không thiếu người, có rất nhiều người không có cơm ăn đến độ bị đói chết.
Không cần biết là vùng trung tâm Tiên Lục hay vùng rìa Tiên Lục, nơi nào cũng có rất nhiều sức lao động.
Hơn nữa, đào quặng cũng không phải kế lâu dài. Tu sĩ có thể làm được nhiều chuyện hơn phàm nhân, vậy nên nếu muốn thành Thanh Châu phát triển về lâu về dài thì vẫn phải gia tăng số lượng tu sĩ mới được.
Tạ Ngang nhanh chóng hiểu được dụng ý của Tô Thu Diên. Với thời thế hiện tại, mạng người như cỏ rác. Nếu cần người thì có rất nhiều cách.
Thành chủ muốn bồi dưỡng càng nhiều tu sĩ hơn cho thành Thanh Châu, ngài đang thật lòng suy tính cho Thanh Châu.
Ông hổ thẹn cúi đầu, cảm thấy bản thân quả thật không bằng thành chủ.
Tô Thu Diên lại nói: “Nếu tu sĩ không luyện đến Trúc Cơ thì sức lực chỉ mạnh hơn phàm nhân một chút mà thôi. Sau này có nhiều tu sĩ hơn, ai không thể tham gia săn thú, ai không dám hoặc không muốn tham gia thì vẫn có thể quay về làm việc ở chỗ khai thác mỏ. Ai nói chỉ phàm nhân mới có thể đào quặng?”
Sở dĩ hiện giờ điều động tu sĩ đi săn thú là vì hiệu suất đào quặng của mấy tên tu sĩ này quá thấp, nhưng nếu biểu hiện lúc săn thú còn kém hơn nữa thì chi bằng quay về đào quặng còn hơn. Nếu đào quặng cũng không tốt nữa thì đi sửa nhà quét đường xá.
Tóm lại với y mà nói, tu sĩ không có gì đặc biệt cả, tất cả đều là thành dân của y. Chỉ cần là thành dân thì đều phải lao động.
Một mình y làm cá mặn là đủ rồi.
Tạ Ngang nghe vậy cũng chợt tỉnh ngộ. Đúng vậy, với thành Thanh Châu trong quá khứ thì các tu sĩ là đặc biệt, nhưng hiện tại không còn như vậy nữa. Bọn họ cũng cần dựa vào công việc để đổi lấy lương thực.
“Trước khi báo cho phàm nhân chuyện này, ngươi hãy chuẩn bị sẵn công tác tư tưởng cho các tu sĩ. Về phần dùng cách gì thì tùy ngươi quyết định, nhưng ta không muốn thấy có tiếng phản đối.” Tô Thu Diên giải quyết một cách dứt khoát.
“Phải rồi, ngươi có thể dẫn theo Tần Việt đi giúp ngươi.” Tô Thu Diên đang cố ý rèn luyện Tần Việt, cũng sẵn lòng cho hắn nhiều cơ hội mài dũa hơn.
Nhưng lí do quan trọng nhất là vì y phát hiện ra Tần Việt quá ỷ lại vào y.
Chỉ cần nơi nào có y là Tần Việt cứ như không nhìn thấy được ai khác, không nghe lọt tai bất kì vấn đề nào khác.
Tuy rằng vào đời này, Tô Thu Diên không thích động não nhưng mắt nhìn nhận vấn đề vẫn phải có.
Y nghĩ có lẽ là do y đã cứu Tần Việt nên hắn mới có thể sinh ra tâm lý khác đối với y.
Tuy rằng cảm giác được người khác ỷ lại cũng không tệ. Nhưng vì muốn tốt cho Tần Việt nên y vẫn phải giúp Tần Việt thoát khỏi tâm lý này mới được.
Mà cách tốt nhất đó là khiến hắn tu luyện nhiều hơn, làm việc nhiều hơn, gặp người nhiều hơn. Một khi cuộc sống của ai đó trở nên phong phú muôn màu thì tự nhiên người đó sẽ không còn nhìn chằm chằm một người mỗi ngày nữa.
Tô Thu Diên nghĩ cách này khá tốt nên vẫy tay bảo Tạ Ngang lui xuống.
Tần Việt hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Tô Thu Diên, chỉ cảm thấy do thành chủ xem trọng hắn nên đã đồng ý rất sảng khoái, sau đó đi giúp Tạ Ngang làm việc.
Chỉ lạ một điều là Ma Tôn, người gần đây không nói gì bỗng dưng lên tiếng, giọng điệu còn hơi phức tạp: “Thành chủ của ngươi đồng ý kiểm tra linh căn cho tất cả phàm nhân?”
Tần Việt nói với vẻ kiêu ngạo: “Trong lòng thành chủ không phân biệt là tiên hay phàm, cũng sẽ không vì bản thân là tu sĩ mà khinh thường phàm nhân. Ngài...ngài là tốt nhất.”
Lần này hiếm khi Ma Tôn không bác bỏ mà chỉ từ từ thở dài.
Không hiểu sao mà khoảng thời gian gần đây Ma Tôn lại dần hâm mộ “chính mình“.
Có lẽ là do “chính mình” không bị tàn phế, không cần ở bờ ở bụi, không vì miếng cơm hay một viên linh thạch mà suýt nữa bị người ta đánh chết, cũng không bị cuốn vào ân oán của Tiên Lục.
Phiên bản “Chính mình” này được sống dưới sự che chở của người khác.
Thậm chí “hắn” còn không hiểu, hiện giờ là lúc Tiên Lục nổi lên gió tanh mưa máu. Một khi không được bảo vệ thì tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không khác phàm nhân là bao, mạng đều như cỏ rác.
Ma Tôn không biết nên vui hay nên khó chịu.
Thậm chí có đôi lúc hắn còn nghĩ, tại sao kiếp trước hắn không gặp được vị thành chủ này cơ chứ?
Ma Tôn cười khổ, ép buộc bản thân chìm vào trạng thái ngủ say.
Bởi vì hắn ta bắt đầu hơi sợ rồi. Sợ bản thân sẽ không nhịn được phải chiếm lấy cơ thể này.
Tần Việt không hay biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết giọng nói trong đầu đã biến mất.
Việc này cũng không khiến hắn bối rối lâu. Bởi vì hiện giờ đã khác với trước kia, hiện giờ hắn có chuyện gì thắc mắc có thể hỏi trực tiếp thành chủ, không cần ỷ lại vào người trong đầu nữa.
Hắn và Tạ Ngang thương lượng suốt buổi trưa, không bao lâu đã nghĩ ra được một cách. Một già một trẻ nhìn nhau cười, đều cảm thấy cách này hẳn là sẽ giúp bọn họ có một báo cáo kết quả công tác tốt.
Thế là mấy ngày qua sau, trong đội săn thú của các tu sĩ bắt đầu có người càm ràm về một số vấn đề.
“Hiện giờ chúng ta chỉ cần sáu bảy người là có thể vây giết một con yêu thú, nhưng mỗi lần đi săn chỉ có sáu bảy chục người. Hiệu suất săn giết yêu thú thế này là thấp quá rồi, nếu có nhiều tu sĩ cùng săn thú hơn thì tốt rồi.”
Những lời này dấy lên một làn sóng đồng ý.
“Nhiều người thì chúng ta có thể thay ca, phân ra ca sáng ca chiều. Như vậy thì mỗi ngày đều có thể săn được nhiều gấp hai lần so với trước đây rồi.”
“Ta nghe nói thành Dương ở cách vách là như thế. Bọn họ không cần đào quặng cũng không cần làm việc khác, chỉ cần săn yêu thú là có thể cho tất cả mọi người trong thành cuộc sống sung túc rồi.”
Ngay lập tức, vị tu sĩ vừa nhắc tới thành Dương kia đã thu hút được ánh mắt của mọi người.
“Ngươi qua thành Dương rồi sao?”
“thành Dương như thế nào vậy? Ta nghe nói bọn họ rất giàu, không thiếu ăn không thiếu mặc có đúng không?”
Đề tài về thành Dương quả rất mới mẻ.
Tính toàn bộ người ở Thanh Châu từng đi qua thành Dương chỉ có hai tu sĩ, đều là người trong phủ Thành chủ. Nhưng không ai trong số hai người bàn tán về tu sĩ thành Dương với các tu sĩ khác. Bởi vì tuy là trước đây cả thành Dương và Thanh Châu đều được quản lý bởi Thiên Nguyên Tông nhưng cuộc sống của những người bên đó lại tốt hơn quá nhiều. Nếu chuyện này truyền tới tai người dân thành Thanh Châu, không biết sẽ quậy ra bao nhiêu chuyện.
Nhưng giờ đã khác nên vị hắc y tu sĩ kia cũng cười rồi nói tiếp: “Đúng là thành Dương rất giàu. Bởi vì trong thành của bọn họ có hơn phân nửa người là tu sĩ mà.”
Các tu sĩ nghe vậy thì nhìn nhau: “Hơn phân nửa đều là tu sĩ ư? Sao bọn họ lại có nhiều tu sĩ như vậy chứ?”
“Bởi vì bọn họ cần săn yêu thú nên phải bồi dưỡng tu sĩ.”
Việc này phải nói tới cơ chế quản lý của bên thành Dương.
Đúng là bọn họ sẽ chọn ra người ở trong đám phàm nhân để đào tạo tu sĩ. Bởi vì suy cho cùng thì toàn thành của bọn họ đều phải dựa vào việc săn yêu thú để sống. Nếu không đủ tu sĩ thì sao có thể nuôi sống hết toàn bộ người trong thành được chứ.
Nhưng điều này cũng kéo một vấn đề tiêu cực, đó là địa vị của các phàm nhân đã thấp lại càng thấp hơn.
Tuy rằng địa vị các phàm nhân ở thành Thanh Châu không cao, nhưng các tu sĩ đều dựa vào công việc đào quặng của các phàm nhân để duy trì sinh hoạt. Các tu sĩ có ngừa mắt cỡ nào cũng không dám xằng bậy quá mức.
Thế nhưng trong mắt các tu sĩ thành Dương, người chỉ có thể làm được một ít nặng nhọc như phàm nhân cũng không khác súc vật là bao.
Các phàm nhân thường xuyên ăn không đủ no, thậm chí còn là công cụ cho các tu sĩ trút giận.
Vì thế mỗi năm, thành Dương đều chết không ít người, sau đó bọn họ lại dùng linh thạch ra ngoài mua về bổ sung lại.
Nhưng những việc này không cần thiết nói cho các tu sĩ thành Thanh Châu.
Bởi vì thành chủ không thích.
Cứ thế, tin tức về thành Dương đã trở thành chủ đề số một.
Không biết ai nói một câu “Chi bằng chúng ta học tập bọn họ thử xem” đã giúp đẩy chủ đề này lên cao trào.
Có người đồng ý, có người phản đối, cứ thế khiến chủ đề càng thêm nổi bật. Thủy quân do Tạ Ngang tìm được cũng bắt đầu trình diễn tất cả trình độ và năng lực của mình.
Chốc lát có người nói nhiều tu sĩ thì săn được yêu thú cũng nhiều hơn một chút. Cuộc sống của mọi người cũng sẽ được cải thiện.
Chốc lát lại có người nói nếu có nhiều tu sĩ thì lỡ thành Dương hoặc ai khác muốn bắt nạt bọn họ, vậy bọn họ cũng có sức để phản kháng.
Tóm lại có đủ loại lý do không biết từ đâu chui ra. Không tới nửa tháng, hơn phân nửa tu sĩ bắt đầu cảm thấy ý tưởng bồi dưỡng phàm nhân này cũng được lắm.
Đúng lúc này, phủ Thành chủ cũng truyền tin đến. Bởi vì nghe được kiến nghị của mọi người nên thành chủ sẽ chuẩn bị kiểm tra linh căn cho tất cả phàm nhân vào mùa đông sắp tới.