Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Mặt của cô gái đột nhiên cứng ngắc. Thảo nào, sao mà trên đời có thể có người đàn ông đẹp trai đến dường này. Nhưng nói đi nói lại, cho dù là Dhampir, anh chàng này cũng quá đẹp trai rồi.
“Thế nào? Chờ thêm chút nữa không chừng sẽ có Hunter khác đi qua đây, không cần miễn cưỡng.”
Thiếu nữ cay đắng nuốt nướt bọt, vươn tay về phía thanh niên. Tuy muốn mỉm cười, lại phát hiện nụ cười của mình rất đơ cứng.
“Nhờ anh rồi. Em là Doris Lang.”
Thanh niên không đưa tay ra. Cùng giống lúc đầu, không chút cảm xúc, vô cảm nói: “Gọi 'D'.”
Nhà của Doris ở chân đồi tự cách nơi hai người gặp nhau 30 phút cưỡi ngựa. Hai người giục ngựa phi nước đại, chỉ tốn không đến hai mươi phút đã tới nơi. Sau khi thượng lượng với D, Doris liên thúc ngựa cứ như bị ánh tà dương đang dần tắt truy đuổi. Bởi vì không chỉ có Vampire, mà tất cả yêu quái, bầy yêu thú nguy hiểm nhất, sẽ bắt đầu hoạt động sau khi bóng tối hoàn toàn phủ xuống.
Mặc dù không cần phải cuống quít như thế, D cũng chỉ yên lặng đi theo sau nàng chủ thuê xinh đẹp.
Hình như nhà của Doris đã vĩnh viễn màu mỡ, trong kế hoạch lớn cải tạo địa cầu vào ba ngàn năm trước. Là một trang trại được bao quanh bởi đồng cỏ xanh biếc dạt dào. Dùng vật liệu gỗ, gia cố nhựa cường hoá xây dựng nhà chính ở trung tâm. Trang trại thực vật protein tổng hợp làm bằng vải chống thấm được gia cố với bộ điều khiển nhiệt, chuồng nuôi gia súc được xây ở xung quanh. Chỉ riêng trang trại đã có diện tích 2 ha. Các protein tổng hợp được thu hoạch bởi các robot thời trung cổ, con người chỉ cần đóng gói chúng.
Sau khi buộc con ngựa vào xà ngang trước nhà, nguyên nhân Doris phi nước đại về nhà vừa nhìn đã rõ ràng -- một cậu bé bỗng từ trong lực đẩy mạnh cửa chạy ra, đứng ở cửa chính rất cao kêu lên: “Hoan nghênh về nhà!”
Đó là một cậu bé với đôi má hồng hồng khoảng 7, 8 tuổi, tay cầm một khẩu súng trường la-de cũ kỹ trước ngực.
“Đây là em trai của em, Dan.” Sau khi giới thiệu với D, Doris dùng giọng dịu dàng hỏi: “Không sao chứ? Quỷ Sương Mù không đến đây chứ?”
“Một con cũng không có.” Cậu bé ưỡn ngực. “Không phải lúc trước đã giết chết 4 con sao? Cho nên chúng sợ không dám đến gần. Nếu chúng dám tới, em sẽ dùng cây súng này nướng chín toàn bộ bọn chúng!”
Nói xong, Dan lập tức lộ vẻ không vui, nói: “À đúng rồi, cái tên Greco lại tới nữa rồi, cầm bó hoa bảo là kêu người mang từ 'Đô thành' tới, còn để hoa ở lại đây bảo chờ sau khi chị về sẽ giao cho chị.”
“Em xử lý bó hoa kia như thế nào?”
Doris hỏi với vẻ hài hước. Cậu bé vui vẻ cười nói: “Sau khi băm nhỏ bằng máy xử lý rác nhà bếp, nó được trộn vào thức ăn, rồi cho bò ăn.”
Doris gật đầu mạnh.
“Làm rất khá. Đêm nay sẽ ăn một bữa thịnh soạn, bởi vì có khách tới.”
Cho dù đang cùng chị nói chuyện, Dan cũng không ngừng trộm nhìn trộm D, lúc này trên mặt của Dan đang nở nụ cười đầy thâm ý.
“Ố ồ? Là một anh đẹp trai. Thì ra chị thích kiểu này. Còn bảo em muốn đi tìm nam công nhân để thay thế người máy sắp hỏng, thì ra là chạy đi tìm chồng.”
Doris đỏ bừng cả mặt.
“Đần... ngu ngốc! Chớ có nói lung tung! Đây là anh D, sẽ phụ việc ở nông trường. Em đừng có gây rắc rối đó nha.”
“Hắc hắc hắc... đừng xấu hổ nha. OK, ok. So với anh ấy, loại như Greco chỉ giống như cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Nếu như là em cũng sẽ chọn anh này. Xin chỉ dạy em nhiều hơn, anh D.”
“Xin chỉ dạy thêm, Dan.”
Thiếu niên không thèm để ý việc D ngay cả lúc nói chuyên với trẻ con cũng dùng giọng vô cảm, vào nhà trước, hai người cũng theo sau.
Không biết thích vị khách lạnh lùng này ở điểm nào, thiếu niên vẫn quấn lấy ở bên người D không đi.
“Nói cho em biết chuyện ở 'đô thành' nha! Chuyện nào về hành trình đánh thắng ma vật hoặc yêu quái, kể với em nha!” Dan không ngừng năn nỉ.
Đến cuối cùng thậm chí la hét: “Chị hay lải nhải lắm, nên đêm nay đàn ông chúng ta qua phòng của em nói chuyện tới sáng nha!!” Cứ lôi kéo D muốn mang hắn đến phòng của mình, cứ như vậy náo loạn một lúc lâu.
“Thật xin lỗi, chắc anh cảm thấy rất phiền.”
Ăn cơm xong, sau khi nửa ép nửa đuổi Dan trong miệng la hét không muốn ngủ trở về phòng ngủ, Doris bèn xin lỗi D. D đang cầm thanh kiếm trên lưng bằng tay trái, đứng bên cửa sổ và nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài.
Do trời nắng nóng trong suốt 4-5 ngày liền, pin mặt trời nóc nhà đã được sạc đầy điện, ánh sáng chói lóa từ các ngọn đèn trên trần chiếu sáng toàn bộ căn nhà.
“Bởi vì rất hiếm khách du lịch đến thăm, bọn em cũng hiếm khi giao dịch với người dân của làng Ransylva.”
“Không sao. Được yêu thích cũng chả có lý do gì để buồn.”
Tuy trong miệng nói như thế, nhưng với Doris, người đã thay áo sơ mi và quần tây ngồi trên ghế sô pha, D ngay cả nhìn cũng không nhìn, giọng điệu vẫn lạnh lùng. Sau khi hắn khẽ nhắm mắt lại, nói: “Thời gian chuẩn ở biên giới hiện giờ là 926N(Night). Tuy Vampire sẽ tìm đến người từng bị hút máu, nhưng chắc sẽ không quá nhanh, chắc cũng phải quá nửa đêm mới tới. Trước đó, có thể cho anh biết tin tức về kẻ thù của em không? Không cần lo, em trai của em đã ngủ rồi, đang ngáy rất to đó.”
Doris mở to hai mắt.
“Anh còn có thể nghe thấy âm thanh từ sau cánh cửa?”
“Ngay cả gió thổi qua vùng hoang dã, những lời than thở của vong linh du đãng trong cõi âm cũng có thể nghe được.”
D độc thoại xong, dùng tốc độ trượt áp sát Doris. Khi Doris cảm nhận được gương mặt lạnh lùng, đẹp trai ở ngay sau gáy mình, theo bản năng kêu to: “Đừng mà!”, toàn thân lập tức cứng ngắc.
Nhưng D vẫn không hề bị ảnh hưởng bởi giọng nói chán ghét trắng trợn này.
“Chỉ muốn nhìn vết thương trên cổ. Từ đó có thể hiểu được sơ qua về sức mạnh của kẻ địch.”
Giọng nói bình tĩnh khiến cho Doris cảm thấy rất có lỗi.
“Xin lỗi, mời xem.”
Nàng lộ ra cổ sau, quay mặt qua chỗ khác. Môi khẽ run, vì phản ứng dữ dội trước đó vẫn chưa lắng xuống. Nhưng nguyên nhân khiến đôi má ửng đỏ, là thiếu nữ ngượng ngùng khi bị nam thanh niên lạ mặt kiểm tra da thịt. Bởi vì cho dù đã 17 tuổi, nàng cũng không có chút kinh nghiệm với người khác phái.
Vài giây sau, nàng cảm giác D đã dời mặt đi.
“Gặp nó lúc nào?”
Âm điệu đều đều, điều này giúp Doris an tâm, nghĩ thầm: Tại sao tim mình lại đập dữ dội như vậy. Sau khi phát hiện mình không cách nào ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra nữa, nàng nhìn chăm chú mặt của D, cố dùng giọng tỉnh táo nhất, bắt đầu kể câu chuyện về cái đêm bị nguyền rủa kia.
“Đó là vào một đêm 5 ngày trước, trong lúc đang sửa chữa lá chắn điện từ, em đuổi theo con rắn lẻn vào trang trại để giết chết một con trâu, sau khi vất vả giết được nó, thì trời đã tối mịt. Nơi rất gần lâu đài của kẻ kia. Lúc em nóng lòng định trở về, nhưng không biết nên làm thế nào mới tốt. Bởi vì trước khi chết con rắn đột nhiên phun lửa, nửa thân dưới của con ngựa bị thiêu trụi, con ngựa vì vậy mà chết. Nhưng nơi đó cách nhà hơn 50 km, vũ khí trên người cũng chỉ còn lại súng trường và đoản kiếm giết chết dùng để giết con rắn. Vì vậy em bắt đầu liều mạng chạy. Sau khi chạy khoảng 30 phút, đột nhiên phát hiện dường như có người đang bám theo theo sau lưng mình.”
Doris đột nhiên im lặng không nói nữa. Nàng không chỉ là vì phải nhớ lại chuyện đáng sợ, mà còn vì nghe thấy tiếng gầm dữ dội gần đó vang vọng trong đêm đen. Nàng quay gương mặt xinh đẹp nhìn ra bên ngoài, sau khi phát hiện ra đó chỉ là tiếng kêu của dã thú, mới thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài trang trại trang bị lá chắn điện từ second-hand được mua với số tiền rất lớn, bên trong còn được trang bị nhiều loại vũ khí tầm xa.
lại bắt đầu kể về trải nghiệm kinh tởm của mình.
“Ban đầu tưởng Gimlet* hoặc là Người Sói, tuy nhiên lại không có tiếng đập cánh hoặc tiếng bước chân, ngay cả hơi thở cũng không có. Mặc dù như vậy, vẫn có thể cảm giác được có thứ gì đó đang ở sau lưng em không đến 30cm, hơn nữa di chuyển với cùng một tốc độ. Cuối cùng em không kìm được đột nhiên xoay người lại, cũng không thấy gì cả. Không đúng! Trên thực tế là trong khoảnh khắc đó y đã đi vòng ra sau lưng của em.”
Ký ức này khắc sâu nỗi sợ hãi lên gương mặt của thiếu nữ. Nàng cắn chặt môi, tận lực kềm nén âm thanh run rẩy. D chỉ yên lặng lắng nghe.
“Vậy nên em đã chửi ầm lên: “Đừng trốn sau lưng người khác, mau cút ra đây!' vừa nói xong thì y bỗng nhiên xuất hiện, cùng mặc áo choàng đen giống như trong truyền. Khi nhìn thấy hai chiếc răng nanh lộ ra từ trong đôi môi đỏ tươi, tàn nhẫn đó, em đã biết thân phận thực của y. Chuyện sau đó không cần nói chắc anh cũng hiểu, dù em giơ súng trường lên chuẩn bị bắn, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của y thì toàn thân lập tức mềm nhũn. Tiếp đó, khuôn mặt tái nhợt của y chậm rãi áp sát, sau gáy bỗng lạnh buốt như bị thoa băng mỏng, đầu óc hoàn toàn tối sầm. Sau khi tỉnh lại phát hiện đã là bình minh, còn em thì đang nằm trên đồng cỏ, trên cổ họng có dấu răng giống như trong truyền thuyết. Từ đó về sau mỗi ngày từ sáng sớm đến tối, em đều ở sườn dốc tìm kiếm người giống như anh, có thể giải thoát em khỏi cơn ác mộng.”
Kềm chế tâm tình nói một hơi, Doris có vẻ kiệt sức, ngả cả người ra ghế sa lon.
“Sau đó không bị hút máu nữa?”
“Ừ. Chắc là vì có súng tự vệ.”
D nheo mắt khi nghe câu nói đùa này.
“Nếu là 'Quý Tộc' chỉ đơn thuần vì khát máu, mỗi đêm sẽ đều tới hút máu. Càng thích nạn nhân, khoảng thời gian của mỗi lần hút máu sẽ càng dài, đây là vì muốn kéo dài khoái cảm uống máu. Nhưng khoảng cách 5 ngày cũng khá lâu, xem ra y vô cùng thích em.”
“Đừng nói nữa!”
Doris rít lên. Nào còn hình tượng nữ anh hào dũng cảm khiêu chiến D lúc hoàng hôn. Lúc này không còn sót lại gì cả, ngồi ở chỗ đó, chỉ còn là thiếu nữ xinh đẹp 17 tuổi đang vô cùng sợ hãi.
D lạnh lùng chăm chú nhìn nàng, đồng thời bổ sung những câu càng khiến người ta rợn cả tóc gáy.
“Khoảng thời gian bình quân giữa các lần tập kích thường là 3, 4 ngày, 5 ngày trở lên tương đương hiếm thấy, cho nên đêm nay y nhất định sẽ tới. Dù chỉ có thể từ vết thương suy đoán, nhưng đối phương chắc là Vampire quý tộc có thực lực rất mạnh trong vùng biên giới. Lúc trước em đã nói ra cái tên kia, em biết thân phận của y sao?”
Doris khẽ gật đầu.
“Đó chính là vị lãnh chúa đã cai quản khu vực này, từ rất lâu trước khi làng Ransylva xuất hiện, tên là Bá tước Magnus Lee, tuổi tác thì có người nói là 100 tuổi, cũng có người nói đã 1 vạn tuổi.”
“1 vạn tuổi? Năng lực của 'Quý Tộc' sẽ trở nên mạnh mẽ theo tuổi tác. Là đối thủ phiền phức đây.”
Nhưng giọng điệu cũng tuyệt không giống cảm thấy phiền phức.
“Năng lực của 'Quý Tộc'? Là loại năng lực phất tay một cái sẽ nổi lên gió to, biến thân thành rồng xanh kia sao?”
Thắc mắc của Doris không được giải đáp.
“Anh còn muốn hỏi một việc, làng này xử lý như thế nào với người bị Vampire hút máu?”
Sắc mặt của cô gái bỗng chuyển thành tái nhợt.
Trong tình huống này, phần lớn những nơi như làng hoặc khu phố đều sẽ cách ly người bị Vampire cắn, cũng trong khoảng thời gian này nghĩ cách tiêu diệt Vampire đã hút máu người. Nhưng nếu không thể tiêu diệt Vampire, thì sẽ đuổi người bị hút máu ra khỏi thành trấn. Tình huống tệ nhất, chính là xử tử. Vampire không thể hút được máu của người được nó chọn sẽ phẫn nộ, phát cuồng, ngược lại sẽ tập kích những người khác, vì thế những khu phố và thôn làng bị biến thành bãi hoang tàn nhiều không kể xiết.
Làng Ransylva cũng có phương thức xử lý tương đồng. Nên lý do Doris trước đó không xin giúp đỡ từ ai mà lén lút tìm kiếm Vampire Hunter chính là vì vậy. Không nói cho em trai, cũng vì sợ lúc em vào làng, sẽ từ cử chỉ của em mà bị thôn nhân phát hiện sự khác thường. Nếu không có em trai, không chừng nàng sẽ liều chết đánh một trận với Vampire, hoặc tự sát.
Vampire đối xử với nạn nhân của chúng theo 2 cách: Một là hút sạch máu trong một lần khiến nạn nhân biến thành xác chết; hai là sau vài lần hút máu sau biến đối phương thành đồng bọn của mình. Đây cũng không phải là từ số lần hút máu quyết định, mà như lúc trước D đã chỉ ra, quan trọng ở chỗ Vampire có thích nạn nhân hay không. Có người chỉ vừa bị hút máu một lần đã trở thành đồng bọn của vampire, cũng có kẻ bị hút máu liên tục mấy tháng trời, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Không cần nói, người biến thành Vampire, sẽ nhận lấy số mệnh phải lang thang hàng đêm, săn tìm máu tươi của người sống, bị coi là ác ma đáng ghét. Chỉ có thể trọn đời sống trong bóng tối. Chính vì vậy, đối với Doris mà nói, không phải, là đối với mọi nhân loại trên đời, trở thành Vampire chính là ác mộng đáng sợ nhất.
“Nơi nào cũng giống nhau.” D nói nhỏ: “Ác ma bị nguyền rủa, kẻ ăn xác bóng tối, yêu ma điên cuồng vì máu, chỉ cần bị hút máu một lần, sẽ trở thành đồng bọn của chúng. Bỏ đi, tới rồi, đứng lên đi.”
D hướng nhìn về phía Doris đang bối rối trước mệnh lệnh bất ngờ: “Dường như khách không mời mà đến đã tới, cho anh mượn thiết bị điều khiển lá chắn điện từ.”
“Sao! Đã tới? Không phải anh đã nói phải quá nửa đêm sao?”
“Anh cũng rất tò mò.”
Nhưng nhìn thế nào cũng không giống D cảm thấy kinh ngạc.
Doris lấy thiết bị điều khiển từ phòng mình tới đưa cho D. Vì đề phòng một vài thứ sẽ nhân lúc hai chị em không ở nông trang chạy vào quấy rối trang trại, nên phải dựng lá chắn bảo vệ ở bên ngoài. 4 năm trước sau khi ba qua đời, lập tức đi tới chợ đen ở “đô thành” sắm lá chắn bảo vệ cổ lỗ sĩ này, ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện trục trặc khuyết điểm ra, có thể nói là thiết bị quan trọng không thể thiếu. Nhờ có nó, số lần bị vong linh, cuồng thú trên đồng cỏ nhân đêm tối tập kích, ít hơn nhiều so với những hộ gia đình độc lập khác, thậm chí có thể nói là gần như không có. Nhưng bởi vì mua nó, đã tiêu hơn 2/3 số tiền mà ba đã tích góp lúc còn sống.
“Phải đối phó thế nào?”