Hàn Ly Trăn không chỉ là quái nhân, mà còn là người được một tấc lại muốn tiến một thước. Hắn không chỉ muốn nàng đút cơm, còn muốn nàng tô son môi. Nhưng nàng vì sao phải nghe lời, làm theo hắn? Nàng chính là Nhạc đại phu tế thế cứu dân a, sao có thể bị loại tiểu kỹ xảo này câu dẫn hồn!
Nàng vội vàng thu tay, cầm chén lên, tiếp tục ăn hết cơm trong chén, không rảnh lo nhai kỹ nuốt chậm, ăn cơm xong.
Lúc nàng buông chén xuống, thấy trong chén hắn cũng không. So với nàng chật vật, hắn nhìn qua cực kỳ thong dong.
“Ngươi nhìn, ta cũng ăn xong rồi, một hạt gạo cũng không thừa.” Hắn cho nàng cái chén không.
“Ngươi ——” Miệng nàng nhét đầy cơm, thiếu chút nữa bị sặc.
“Không có việc gì.” Tay hắn đặt sau lưng nàng, nhẹ nhàng giúp nàng thuận khí. Thật là tức chết người, cũng là ăn cơm, nàng sắp sặc chết, hắn lại bình tĩnh tự nhiên như thế.
Nàng phảng phất như một con thỏ xù lông, bật dậy, đoạt chén đũa đặt trên bàn qua, nhai cơm nói: “Ta......Đi rửa chén.”
Hắn cũng đứng dậy, một phen xách cổ áo nàng.
Cổ xiết lại, lửa giận trong nháy mắt nổi lên trong lòng, nàng thở phì phì hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì?” Hắn thật sự ngang ngược, leo tường nhà nàng, lại xách cổ áo sau nàng, giống như mấy cái *trĩ đồng không hiểu chuyện.
(*) Trĩ đồng: Trẻ con.
Tay hắn kéo về sau, khiến cho nàng không thể không lùi bước, sau lưng lại đâm vào trong lòng ngực hắn. Cánh tay dài ôm tới, một tay cầm chén trong tay nàng, một tay cầm tay nhỏ nàng, ngón tay dài thong thả mở ngón tay nàng. Hắn rũ đầu, cơ hồ muốn dán lên sườn mặt nàng, cỗ hương hoa hạnh thấm vào ruột gan lại bắt đầu đảo loạn nỗi lòng của nàng.
“Ngươi rốt cuộc ——”
“Ta đi rửa.” Hắn cầm chén dơ đi, nháy mắt liền buông tay ra, không chút lưu luyến nào bước qua ghế dựa, đi về phía phòng bếp.
Cái gì........Thế nhưng là muốn rửa chén.
“Ta không có dư tiền để trả thêm cho ngươi” Nàng hướng về phía thân ảnh tuấn tú nói.
“Không lấy một xu, rất vui lòng.”
Nhạc Linh đuổi theo, duỗi tay đoạt lấy chén dơ, hắn nghiêng người đi, tránh thoát tay nàng, giơ cao chén dơ, liếc xéo nàng: “Đoạt cái gì mà đoạt.”
“Vẫn là để ta đi, nào có đạo lý làm không công. Như vậy người khác nói ta thế nào a!” Nhạc Linh vội vàng la lên.
“Kia.......Ngươi nói cho người khác, ngươi đút cơm cho ta, ta có qua có lại, cho nên liền rửa chén. Như vậy không ai nói đâu.” Hắn nói mi mắt cong cong.
Sao có thể nói như vậy.......Này sợ không phải ngốc tử đi. Hắn muốn làm nháo đến khi lời đồn bay đầy trong thôn sao?
“Thích rửa thì rửa!” Nhạc Linh hung hăng nói, dọn ghế gỗ nhỏ của mình ở trong góc bếp.
Vốn dĩ nghĩ chọn thức ăn cho ngày mai, nhưng trong bất tri bất giác, hai tay giơ lên ôm má, nhìn về phía Hàn Ly Trăn. Hắn đốt ánh nến lên, ánh nến mờ nhạt hắt thân ảnh hắn lên trên mặt tường trắng bệch, thế nhưng làm trong phòng ấm áp hơn một chút.
Hắn cuốn tay áo lên, cánh tay mảnh khảnh, lại có đường vân cơ bắp. Da thịt trên tay hắn cũng là một mảnh tuyết trắng, ở trong bóng đêm, màu sắc chớp động nhu hòa. Bên mái rớt xuống một sợi tóc đen, che khuất nửa ô mắt thủy sắc nhộn nhạo.
Hắn một bên rửa chén, một bên môi mềm hơi chu lên, thổi bay tóc đen rũ xuống phiền lòng kia. Sợi tóc bay lên, lần thứ hai rơi xuống, một lần lại một lần che tầm mắt hắn. Hắn kiên trì thổi khí không dứt, giống cái người gỗ cố chấp, Nhạc Linh nhìn đến buồn cười.
“Ngươi có phải ngốc không a?” Nàng đi đến bên người hắn, giơ tay vén sợi tóc kia ra sau tai hắn. Hắn nghiêng mặt đi, ánh mắt nàng đối diện với cặp con ngươi đen nhánh như lụa kia, ý cười nháy mắt hóa thành hư vô, hoảng hốt mà rũ đầu.
✽