“Chu Vũ học tỷ giỏi thật sự, chênh lệch tận hai tiểu cảnh nhưng vẫn có thể giữ trận đấu tới tận hơn ba tiếng. Thua nhưng vẫn tăng ba bậc trên bảng xếp hạng, nếu ta không phải chuyên gia tấn công thì chắc chắn sẽ cố gắng học hỏi cách chiến đấu này.”
Lý Nhã Kỳ nói xong thì quay lại nhìn Thiên Tiếu, tuy nhiên khi quay lại nàng thấy cả Băng Mị và Thiên Tiếu đều đang nhìn về một hướng nào đó. Vẻ mặt bọn họ đều cực kỳ căng thẳng, nàng hiếm thấy vẻ mặt này của Thiên Tiếu.
Nàng nắm tay áo của hắn lay hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Thiên Tiếu khẽ giọng nói:
“Khi huyết mạch của ta tiến hóa liền có thể nhìn thấy một thứ giống như “vận rủi”, không hiểu sao toàn bộ những người ở đây đều gặp xui xẻo.”
Dạ Nguyệt nhíu mày:
“Toàn bộ mọi người đều gặp xui xẻo, thật vô lý.”
Thiên Tiếu cười khổ:
“Ta cũng thấy vô lý, nhưng ta lại cảm giác được nguy hiểm càng lúc càng gần, thậm chí xác định được điểm xuất phát. Chỉ là ta không biết làm sao mình lại có được cảm giác đó nữa.”
Băng Mị lông đuôi xù lên:
“Đây là bản năng cảm nhận nguy hiểm của Yêu Thú cấp cao, trong một số trường hợp bọn họ có thể cảm nhận được. Ngươi nhìn qua chỗ Long Nhất liền biết, lần này hắn cũng cảm nhận được, đương nhiên không phải khi nào cũng có thể nhưng ít nhất hôm nay tất cả chúng ta đều cảm nhận được.”
Cùng lúc này Cầm Tử Nam đang ra ngoài xử lý chút chuyện của gia tộc thì có người thông báo với hắn rằng có khách không mời mà tới. Nguyên do hắn ra ngoài chính là sản nghiệp của hoàng gia có chuyện cần xử lý.
Cầm Tử Nam nghiêm túc hỏi lại:
“Ngươi có chắc người tới là Bạch Hoàng không?”
Người kia gật đầu:
“Ta chắc chắn, từ lúc tới liền giăng kết giới muốn nói chuyện với vương phi một mình, bọn họ là người đồng tộc nên nữ hoàng không tiện can thiệp, cũng có người tới hoàng cung tìm ngài ấy. Với lại các trưởng lão và cung phụng đều đang bận việc, người ở lại tu vi không ai mạnh hơn Bạch Hoàng cả, thế nên chúng ta bắt buộc phải đến tìm ngài.”
Cầm Tử Nam nhớ rõ Bạch Hoàng, người này từng gây cho hắn không ít rắc rối, cũng làm một trong số ít những người tham gia chuyện năm xưa. Nếu nói trong những người yêu Vân Ca đến điên cuồng thì La Long đứng đầu Bạch Hoàng chính là người thứ hai, hắn ta có thể làm mọi việc vì Vân Ca.
Chính vì thế để Bạch Hoàng ở một mình với Bạch Hằng khiến cho Cầm Tử Nam không thể nào yên tâm. Phải biết người kia đã không ít lần thuê sát thủ để giết Bạch Hằng, chuyện này không thể đùa được.
“Chúng ta mau về thôi.”
Vừa quyết đấu xong thì Cầm Vân Ca cũng cảm giác nôn nao trong lòng, tuy nhiên hiện tại nàng không thể nào trở về được. Có lẽ phải đợi xem xong vài trận nữa nàng mới về được, nếu về ngay bây giờ thì sẽ bị các lão sư trách, người đứng đầu như nàng không thể nào phá quy củ được.
“Vụt”
Trên bầu trời một cái bóng lướt qua, nàng nhìn thấy đây chính là cha của mình, biết chắc chắn có chuyện không hay ở nhà nàng cũng chẳng màng tới quy củ mà nhanh chóng đi về.
Cầm Tử Nam lo lắng ra mặt, Bạch gia của Bạch Hằng chỉ là một phân nhánh của Bạch gia ở tinh cầu khác. Tuy rằng đã tách ra từ rất lâu rồi nhưng quan hệ vẫn còn, tuy nhiên sẽ không tự nhiên mà bọn họ tìm tới, nhất định phải có chuyện gì rất quan trọng.
Nửa tiếng trước
Trong hoàng cung của Thanh Long Đế Quốc một sứ giả quỳ dưới mặt đất chắp tay hỏi:
×
— QUẢNG CÁO —
“Không biết Phụng Hậu có muốn giải thích hay không?”
Phụng Hậu cười nói:
“Hôn ước giữa ta và Thủy Thần đã sớm kết thúc, ta muốn làm gì là chuyện của ta, Thủy Thần của các ngươi vẫn muốn quản hay sao. Hắn ta hình như hơi ảo tưởng rồi đó.”
Người kia tỏ ra không sợ hãi:
“Hủy bỏ hôn ước theo luật của Thanh Long Đế Quốc thôi, còn Thủy Châu Đế Quốc của bọn ta vẫn coi hôn ước ấy có hiệu lực. Nếu ngài thật sự không có bất cứ giải thích nào thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được đâu.”
Phụng Hậu lạnh nhạt:
“Thanh Long Đế Quốc chúng ta hiện tại không còn dễ bắt nạt như xưa đâu, có lẽ sứ thần cũng nên suy nghĩ kỹ trước khi nói ra nhưng lời như thế. Ta cũng không tin Thủy Thần dám khơi mào một cuộc chiến cấp độ tinh cầu đâu, nghe đồn hành tinh các ngươi còn bị các vết nứt không gian ảnh hưởng nhiều hơn cả bọn ta.”
Sứ giả vẫn nghiêm túc:
“Đây chính là câu trả lời của ngài, thế thì thần xin phép cáo lui.”
Đi ra ngoài phạm vi hoàng cung sứ giả mở ra quang não, hình ảnh của Bạch Hoàng hiện lên.
Sứ giả bình thản:
“Bây giờ ngươi có thể làm những gì mình muốn.”
Bạch Hoàng cười nói:
“Thế thì tốt, tạ Thủy Hoàng vạn tuế.”
Liên lạc cắt đứt thì Bạch Hoàng nhìn thẳng vào người ngồi đối diện mình, vị biểu muội mà hắn ta đã từng hết mực thương yêu. Nhưng vì nàng mà ngươi con gái nàng coi như mạng sống phải bỏ mạng, cuộc đời đôi khi thật sự trớ trêu.
Trên mặt đất chỗ hai người ngồi là vô số đầu lâu, đều là người của Bạch gia ở Thiên Vương Tinh. Bạch Hằng nước mắt chảy dài, thế nhưng nàng không phản ứng gì quá ghê gớm, có vẻ như nàng biết được ngày hôm nay sớm muộn sẽ tới.
Nhìn những người thân vì ân oán của mình mà mất mạng Bạch Hằng lòng đau như cắt, nhưng nàng không thể trách ai khác ngoài chính mình.
Bạch Hoàng chăm chú nhìn biểu muội của mình:
“Biểu muội khi làm ra những chuyện kia có nghĩ tới ngày hôm nay chưa, hay ngươi nghĩ chỉ cần Vân Ca tha thứ cho ngươi, thì cả thế giới sẽ tha thứ cho mình. Ngươi nghĩ sẽ được chết thanh thản sau tất cả những chuyện mình đã làm ra, trên thế gian này làm gì có chuyện vô lý như thế.”
Bạch Hằng nhắm mắt:
“Ngươi muốn giết thì giết, nói nhiều như thế làm gì, ta chưa từng nghĩ đến chuyện chết đi thanh thản. Thực tế ta chưa bao giờ được thanh thản, tuy nhiên ta không nghĩ tới ngươi có thể lạnh lùng ra tay với tất cả mọi người trong tộc, dù gì bọn họ cũng đã chăm sóc ngươi những ngày tháng ngươi còn ở Thiên Vương Tinh.”
Bạch Hoàng vẻ mặt điên cuồng:
“Ta cũng chỉ giết những người này, làm sao có thể so được với ngươi đã hại chết ân nhân cứu mạng của mình. Từ xưa kia ta chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ trở thành như thế này, nhưng chỉ vì ngươi mà ta đã mất đi tất cả, ngày nàng ấy chết đi thì Bạch Hoàng xưa kia cũng đã chết rồi.”
Cánh tay của hắn ta vươn ra nắm cổ của Bạch Hằng nhấc lên không trung, thế nhưng hắn ta không vội ra tay. Thay vào đó chậm rãi siết chặt, ánh mắt chăm chú nhìn về phía kết giới giống như đang chờ đợi gì đó.
“Ruỳnh”
×
— QUẢNG CÁO —
Kết giới vỡ tan, Cầm Tử Nam chỉ dùng duy nhất một đòn để phá đi kết giới, hắn nhìn lấy cha con Cầm gia vẻ mặt chế nhạo.
Cầm Tử Nam lạnh giọng:
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Bạch Hoàng nhìn về phía Cầm Vân Ca rồi nói:
“Hóa ra đây là đứa bé được cứu sống bởi máu của nàng, quả nhiên không tệ, tuy ngươi rất tốt nhưng mẹ ngươi lại không được như vậy. Từ ngày xưa ta đã muốn có một ngày xem trái tim của nàng rốt cuộc là màu gì, tại sao nàng ta lại có thể vô tình như thế.”
Không còn thời gian để do dự Cầm Tử Nam và Cầm Vân Ca đồng loạt lao tới, Cầm Vân Ca tu vi yếu hơn đối phương quá nhiều nhưng vẫn không thể làm ngơ.
“Kình”
Hai người va phải một cái kết giới khác.
“Sụt”
“Mẹ”
Cầm Vân Ca hét lên đầy tuyệt vọng.
Bạch Hằng nhìn xuống thấy trên tay Bạch Hoàng lúc này đã nắm một quả tim, nó hiện tại có màu đèn tuyền do độc tố ảnh hưởng suốt nhiều năm.
Kết giới bị phá vỡ, Cầm Tử Năm nắm lấy cổ của Bạch Hoàng.
Bạch Hoàng không những không sợ hãi mà còn mỉm cười:
“Khặc...khặc….giết ta đi, từ ngày nàng chết ta sống cũng như chết, ta sống chỉ vì để một ngày làm được chuyện này, cuối cùng ta cũng đợi được ngày hôm nay. Bây giờ thì ta chẳng còn gì lưu luyện ở thế gian này, ra tay đi Cầm Tử Nam.”
Cầm Tử Nam ném hắn qua một bên tiến tới ôm Bạch Hằng vào lòng, nàng mỉm cười vui vẻ thì thào:
“Cuối cùng ta cũng thấy được nàng đau buồn vì ta, ta biết chàng ghét ta nhưng thật sự nếu có kiếp sau ta vẫn nguyện làm vợ chàng.”
Bạch Hoàng cũng nằm ra mặt đất run rẩy, đây là dấu hiệu của việc trúng độc, trước khi đến đây hắn biết mình không thể nào sống trở về nàng đã quyết định quyên sinh. Loại thuốc độc này tên Tiên Mộng, nhờ nó thì những kỷ niệm đẹp nhất sẽ hiện về trước khi chết.
“Bạch Hoàng đại ca giỏi quá.”
“Áo giáp của Bạch đại ca đẹp nhất.”
“Sau này nếu có chọn chồng ta nhất định sẽ chọn một người như Bạch đại ca.”
Những kỷ niệm đẹp cùng với Vân Ca, từ mắt hắn chảy ra một dòng huyết lệ.
“Muội muốn một người giống như ta, thế thì tại sao, tại sao người đó lại vĩnh viễn không phải là ta, tại sao vậy Vân Ca?”
Khóe miệng nở nụ cười đầy chua chát, rồi rời khỏi thế gian này.