Vạn Biến Hồn Đế

Chương 213: Chương 213: Bầu cử




Không khí căng thẳng bao trùm, Thiên Tiếu vốn định gặp mặt đồng đội sau đó dùng một ngày để nghiên cứu những vấn đề của Quỷ Thần Chiến. Chẳng thể nào nghĩ ra trong tổ đội lại có mấy người với tính cách khá tệ, đặc biệt tệ nếu họ cùng chiến đấu với ai thì người đó nên lo lắng đi là vừa.

Loại người này Thiên Tiếu cảm thấy rất ngán ngẩm, chỉ một người trong tổ đội năm người thôi đã đủ gây ra vấn đề rồi. Đằng này có những hai người vấn đề rất nặng, một người năng lực chiến đấu gần như không có chút nào.

Diệt Thiên Thần nhìn có vẻ thông thái nhưng đã có Thiên Tiếu thì hắn chỉ là đồ thừa, về sau tác dụng sẽ chẳng có bao nhiêu. Đặc biệt là trước khi hắn đạt được Vũ Vương để hóa hình thì sức chiến đấu sẽ cực kỳ tệ hại, chuyện này không ổn chút nào cả.

Chiến Vũ Thiên Nhân thì tính cách quá phóng khoáng, đầu óc lại kém cỏi đến mức làm người ta chán nản. Bù lại thì trong mấy người ngồi ở đây thì tạm thời thực lực của hắn có thể chấp nhận được, đặc biệt kẻ này vô cùng trâu bò, dùng làm mồi nhử cũng tạm được.

Cuối cùng là kẻ trẻ tuổi nhất Hắc Tử Nguyệt, nàng ta còn sinh trước cả Băng Mị mấy tháng, cũng vì thế Thiên Tiếu chẳng có chút thông tin nào về nàng ta. Thực ra cũng chẳng cần biết nguồn gốc làm gì, kiêu ngạo toát ra từ tận trong xương tủy, hiếu chiến quá mức suýt khiến mọi người phải trả giá.

Nói đi cũng phải nói lại, hắn cảm nhận được sức chiến đấu của nàng sẽ không thua hắn ta hay Băng Mị quá nhiều. Đây là cảm nhận cá nhân hắn đúc kết được, cô nàng này không phải tự tin vì nguồn gốc của mình, nàng tự tin vì bản thân nàng đã được huấn luyện rất kinh khủng.

Khi nàng rút thanh kiếm kia ra thì trên sàn liền xuất hiện hai dấu chân mờ nhạt, để làm được điều này thì thanh kiếm kia phải nặng ít nhất trăm tấn. Điều này có nghĩa riêng về khoản thân thể thì cô gái này còn mạnh hơn cả một Vũ Tướng, nghe rất vô lý nhưng đây lại là sự thật.

Sức mạnh nàng ta có thừa, khả năng phòng thủ ngược lại rất tệ, hắn ta khi bắt tay đã thăm dò được sức chịu đựng của làn da. Đáng lẽ ra với làn da này thì nàng cầm thanh kiếm kia cũng đủ toác da rồi, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, rõ ràng đây là nhờ cán cầm kiếm làm từ nguyên liệu đặc biệt.

Quay lại với Hư Không Thẻ Bài thì thứ này nếu bọn họ lấy được thì có thể tích trữ, thời gian tồn tại của thẻ đó lã mỗi cấp độ sẽ có bảy ngày tồn tại. Tấm thẻ này sẽ tồn tại ít nhất 630 ngày, thế nên bọn họ cũng không cần quá mức vội vàng.

Giả sử sau thời gian này nếu đạt đủ cấp độ thì bọn họ sẽ sử dụng, nếu vẫn không đủ sức để đi vào thì bọn họ có thể bán đi được. Dù sao đến lúc đó thì những người tu vi cấp Tướng trở lên cũng được mở khóa rồi, khi đó bọn họ sẽ cực kỳ cần Hư Không Thẻ Bài để thăng cấp.

Hắc Tử Nghiên suy nghĩ một chút rồi nói:

“Gần hai năm thăng cấp lên Tướng cấp, cũng không phải chuyện gì khó lắm, chúng ta giữ lại tấm thẻ này để mai sau sử dụng.”

Băng Mị cũng đóng góp ý kiến:

“Dù cho không đạt cấp độ để sử dụng thì tấm thẻ này cũng nên để tới khi nào gần hết hạn hãy bán. Ta nghĩ lúc đó nó sẽ có giá trị cao hơn. Bỏ qua chuyện tấm thể thì chúng ta còn rất nhiều chuyện phải nói, đầu tiên chính là những quy tắc trong tổ đội.”×

— QUẢNG CÁO —

Chiên Vũ Thiên Nhân tỏ ra không quan trọng cho lắm, Hắc Tử Nghiên thì tỏ ra háo hức ra mặt. Diệt Thiên Thần thì trầm tư, Thiên Tiếu thì ánh mắt không ngừng quan sát mấy người, giống như muốn đánh giá thật kỹ bọn họ.

Hắn nghĩ một chút rồi nói:

“Chúng ta nên kể một ít chuyện về nhau, ví dụ như những thứ trong quá trình tu luyện chẳng hạn. Như thế mỗi thành viên trong tổ đội có thể cảm nhận rõ nhất về nhau, từ đó chúng ta có thể làm từ việc cơ bản nhất, đó là bầu ra đội trưởng và đội phó.”

Chiến Vũ Thiên Nhân mở miệng trước:

“Ta đầu tiên luyện kiếm thuật, nhưng cha ta bảo luyện thứ đó không phù hợp, về sau ta luyện rất nhiều loại vũ khí. Mọi người trong gia tộc cũng khuyên ta rất nhiều, sau cùng ta chọn luyện qua rất nhiều thứ đến khi luyện xong thương thuật thì thấy nó phù hợp với mình nhất. Một mình ta có thể chiến đấu với cả một quân đoàn nhưng không rơi vào hạ phong…..”

Một tên ngốc dễ bị ảnh hưởng đến mức buồn cười, tuy nhiên lại được ưu ái cho chiến lực mạnh tới biến thái. Hắn giống như tấm khiên, có thể sẵn sàng đứng ra trước người khác, đã thế còn có thể điều khiển một cách dễ dàng.

Câu chuyện còn rất dài nhưng Thiên Tiếu chỉ cần nghe tới đây là đủ biết rồi, hắn bình tĩnh truyền âm cho Băng Mị. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, hắn ta lúc đó liền biết truyền âm là chuyện thừa thãi, cả hai đã quá là hiểu nhau rồi.

Đến phiên Hắc Tử Nghiên thì nàng miêu tả rất đơn giản:

“Ta tu luyện thì cũng không có gì đặc biệt, từ bé ta đã hâm mộ cha của mình, thế nên ta chọn sử dụng Cự Kiếm làm vũ khí. Về khoản tu luyện thì cũng chẳng có gì đặc biệt, thường thì ta sẽ chọn những khu rừng để săn giết một mình, cũng coi như tu luyện khá cơ bản, quan trọng là không ngừng chiến đấu để nâng cao bản thân.”

Nóng tính và chân thật, tuy nhiên khả năng chiến đấu độc lập chắc hắn sẽ rất đáng nể, điều này xuất phát từ chính cách tu luyện của nàng ta. Nếu mà Chiến Vũ Thiên Nhân là tấm khiên thì nàng ta chính là thanh kiếm, có thể tiêu diệt bất cứ kẻ nào ngán đường tổ đội này bước lên.

Diệt Thiên Thần thì miêu tả lại rất đơn giản:

“Bất cứ thế nào thì được sinh ra đã là tốt đẹp nhất, chính vì thế châm ngôn của ta là phải chiến đấu một cách cẩn thận nhất. Tuyệt đối không thể bước vào một trận chiến mà không có chuẩn bị, cũng chẳng có cơ hội thắng, chính vì thế ta không bị áp đặt bởi bất cứ thứ gì.

×

— QUẢNG CÁO —

Thứ ta quan tâm nhất không phải vũ khí, sự cẩn thận và tốc độ mới là điều ta quan tâm nhất. Như thế chỉ cần một đôi quyền sáo cũng có thể lấy vô vàn biến số để áp đảo lấy đối thủ rồi, cần chi những loại vũ khí phức tạp hoa mỹ.”

Kẻ này không phải quá thông minh, tuy nhiên lại cực kỳ cẩn thận, có người này trong tổ đội thì nếu có kế hoạch gì thì hắn nhất định sẽ tìm ra sơ hở ở bên trong. Chẳng cần biết hắn ta có thể bù đắp hay không, chỉ cần có thể tìm ra thì Thiên Tiếu tự tin rằng mình có thể giải quyết được.

Đến phiên của Thiên Tiếu, hắn nghĩ một chút rồi nói:

“Ta là một kẻ có khả năng sử dụng mọi loại vũ khí mà một người có thể tượng tượng ra, vũ khí chính sử dụng là lưỡi hái vì nó có thể tận dụng tốt nhất khả năng của ta. Mọi thứ đối với ta càng toàn diện càng tốt, nói chính xác hơn thì chiến đấu với ta sẽ khá là khó đoán. Quá trình tu luyện cũng bình thường, chủ yếu là lý thuyết thôi.”

Câu chốt khiến cho hắn nhẹ hẳn so với những người khác trong tổ đội, với tính cách của mấy người này thì hắn đã có kế hoạch của mình.

Băng Mị bình thản:

“Tu luyện chi đạo không có gì đặc biệt, chỉ cần có gì mạnh nhất ta sẽ cố gắng học nó nếu có thể. Còn khi không thể thì ta sẽ tìm thứ nào đó phù hợp nhất, bởi khi đó thứ phù hợp nhất chính là thứ mạnh nhất. Quá trình tu luyện cũng không có gì đặc biệt hơn các ngươi, vẫn chủ yếu được các vị tiền bối dạy, thực chiến không quá nhiều.”

Năm người với năm cá tính khác biệt, những phong cách chiến đấu cũng sẽ hoàn toàn khác biệt. Tuy nhiên tất cả những biến số này cũng không nằm ngoài những gì Thiên Tiếu đã tính toán, tổ đội này kể cả Băng Mị hắn đều có cách để sử dụng họ hiệu quả.

Thiên Tiếu mỉm cười nói:

“Đã xong rồi, theo ta thì Chiến Vũ Thiên Nhân huynh đệ rất phù hợp làm đội trưởng, một người có thể đứng ra bảo vệ và còn biết lắng nghe nữa thì còn gì bằng. Ai đồng ý để cho Chiến Vũ Thiên Nhân huynh đệ làm đội trưởng thì dơ tay nào.”

Hắn ta và Băng Mị giơ tay ngay lập tức bọn họ cùng chung ý tưởng, Diệt Thiên Thần sau một hồi suy nghĩ cũng đồng ý. Chỉ có Hắc Tử Nghiên dường như không phục cho lắm, một kẻ kiêu ngạo như nàng đương nhiên sẽ muốn làm đội trưởng.

Không để nàng nghĩ nhiều Thiên Tiếu liền bầu nàng làm đội phó, lần này bốn người đều đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.