Sáng sớm người tỉnh trước là Cầm Vĩnh Hà, nhìn nam nhân nằm cạnh mình nàng chỉ biết thở dài mà thôi. Thiên Tiếu xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự định của nàng, dù là trước kia hay bây giờ đều như thế.
Từ hồi nàng còn bé thì nàng đã xác định tư tưởng rằng mình sẽ được gả cho một hoàng tử, có khi là thái tử của một quốc gia khác. Tệ lắm thì cũng phải là quý tộc hoặc quan chức cấp cao của quốc gia.
Tư tưởng của nàng về trinh tiết cực nặng, đặc biệt dưới sự ảnh hưởng của mẫu hậu nên đây là điều tiên quyết.
Thời gian trôi qua nàng lớn nên, lúc vào trong Thiên Hồn học viện thì nàng biết đến tình yêu, nhưng cũng không như thế này. Nàng muốn bắt đầu từ tình bạn thân thiết tới tình yêu, tình yêu rồi mới tới hôn nhân, tất nhiên sẽ có một đêm tân hôn như trong mơ giữa tuần trăng mật.
Sờ khuôn mặt đẹp đến kinh hồn của Thiên Tiếu trong lòng nàng tìm được một chút an ủi, chưa có tình cảm nhưng cũng chưa đến nỗi. Thiên Tiếu đẹp thì miễn bàn, mấy chiếc đuôi ôm lấy nàng khiến nàng cảm giác rất dễ chịu.
Vẻ ngoài không tính đến thì thiên phú của hắn cũng rất tuyệt vời, chiến tích tính tới bây giờ thì đã không hề thua nàng hồi trẻ. Hắn cũng tốt tính nên nàng có thể xem xét thêm, quan trọng là có nên nói thân phận của nàng cho hắn biết không.
Thiên Tiếu thực ra cũng tỉnh rồi, nàng ấy đang suy nghĩ thì hắn không động, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên là được. Mọi thứ trong mối quan hệ này sẽ để cho nàng quyết định, đương nhiên nếu nàng thụ động quá thì hắn sẽ chủ động.
Theo suy nghĩ của hắn thì nàng phải liên hệ với hắn từ cách đây mấy hôm rồi, không nghĩ tới tận hôm nay trước khi hắn ta đi vào Linh Thị Bí Cảnh nàng mới tìm hắn. Chính vì thế hắn ta mới chủ động như thế, nếu nàng tỏ ra không đồng ý thì cũng dễ hiểu.
Nàng ấy không từ chối.
Lúc hắn mới Hồn Cảnh hắn ngủ được Hồn Vương, lúc gần lên Hồn Sĩ hắn ngủ được Hồn Hoàng. Bây giờ lúc tu vi đạt Hồn Đồ hắn liền có thể quang minh chính đại ngủ Hồn Thần, đây chính là thành tựu trọn đời khó ai phá được.
Hăn mở mắt ra giả bộ như vừa mới tỉnh, Cầm Vĩnh Hà ngại ngùng kéo lại chăn.
“Tỷ còn ngại gì nữa.”
Cầm Vĩnh Hà ngại ngùng:
“Ngươi có cảm thấy ta là người tùy tiện hay không?”
Hình như đây là câu cửa miệng của những người có tuổi thì phải. Họa Thiên Hậu và Lý Nhã Lan cũng hỏi câu tượng tự, trong khi hai người Lý Nhã Kỳ và La Mỹ Nhân chưa từng hỏi câu đó.
Trước đó hắn có thể nịnh nót được hai người kia, bây giờ đã thông minh hơn đương nhiên dư sức.
Hắn hôn nàng một ngụm rồi nói:
“Ta lại nghĩ tỷ đang rất cố gắng, nhìn thôi đủ biết tỷ là người rất truyền thống, dù không thích ta nhưng đã lỡ trao thân nên mới cho ta cơ hội. Nếu là người tùy tiện thì tờ giấy ra lưu lại đã sớm đi vào thùng rác rồi.”
“Cám ơn ngươi đã hiểu.”
Nghe hắn nói như vậy thì nàng coi như có thể thở phào một hơi rồi, Thiên Tiếu nói chuyện thật sự khiến nàng rất vừa lòng.
Thiên Tiếu nhẹ giọng hỏi:
“Tỷ có thể cho ta biết thân phận của mình không?”
Cầm Vân Ca cười nói:
“Ngươi thử đoán xem.”
Thiên Tiếu đã biết lại không thể nói thẳng bèn lươn lẹo:
×
— QUẢNG CÁO —
“Đặt nặng trinh tiết đến mức chỉ xảy ra chuyện kia một lần lại cho ta cơ hội, điều đó chứng tỏ tỷ thuộc giới quý tộc hoặc hoàng tộc của quốc gia nào đó. Tư tưởng nặng như thế này chỉ có thể là do được giáo dục từ bé.”
Cầm Vân Ca tỏ ra ngạc nhiên:
“Từ một vấn đề ngươi lại có thể suy ra nhiều như thế.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Ta cũng là một người tương đối bảo thủ, thế nên ta đoán mình phải đạt tiêu chuẩn gì đó thì mới có thể cưới tỷ về dinh.”
Cầm Vân Ca ngồi dậy bĩu môi:
“Ngươi là người truyền thống, ta có nghe nhầm không thế. Theo ta biết thì ngươi có tới mấy người bạn gái đấy.”
Nàng nói thế thì hắn vội vàng ngồi dậy kéo cô gái đang giận dỗi vào lòng nhẹ giọng an ủi:
“Tỷ mới biết bề ngoài thôi, tỷ nghe ta kể chuyện đã.”
Sau đó hắn giải thích tất cả từ đầu tới đuôi, bắt đầu từ chuyện của Họa Thiên Hậu. Nghe tới chuyện Lâm gia, vợ chồng chục năm lại lạnh nhạt như thế khiến nàng có chút thông cảm.
Lý Nhã Kỳ thì không có gì để nói quá nhiều bởi có cũng dễ hiểu thôi.
Lý Nhã Lan thì cũng do hiểu lầm, tuy nhiên tình cảm hai bên cũng rất tốt, Thiên Tiếu chịu trách nhiệm cũng dễ hiểu. Nói chung hắn giải thích hợp lý, bí mật chuyện cha mẹ cũng không giấu, nàng hẳn đã điều tra ra rồi.
Đúng như hắn nghĩ, nàng cảm thấy hắn thật lòng, nghĩ kỹ nàng quyết định thăm dò hắn thêm một chút. Nếu được nàng sẽ cho hắn biết thân phận của mình, giữ bí mật thì có vẻ không tôn trọng hắn.
Lúc hắn đang kể đến chuyện của Cầm Tử Nam và Cầm Vân Ca thì nàng cảm giác cơ hội đã tới.
Nàng chen vào hỏi:
“Ngươi nghĩ nữ hoàng là người như thế nào? Có người nói nàng ấy cướp hoàng vị của anh trai mình. Đã thế trong quá trình trị vì còn rất ác độc.
Thiên Tiếu tỏ ra ngạc nhiên:
“Sao ngươi tự nhiên hỏi về nữ hoàng?”
Nàng cười nói:
“Chỉ hỏi cho biết thôi.”
Thiên Tiếu biết rằng câu trả lời về vấn đề này chính là mấu chốt, sai một đi sẽ một dặm. Kết quả quá quan trọng khiến hắn phải suy nghĩ một chút, cũng không thể nghĩ quá lâu bởi vậy sẽ lộ mất.
May mắn là trong mấy ngày nay hắn ta cũng tìm hiểu về nàng rất nhiều, thậm chí còn nói chuyện với Cầm Vân Ca để hiểu hơn. Cầm Vân Ca thấy hắn quan tâm cũng rất nhiệt tình, rất nhiều chuyện không người biết hắn ta cũng biết luôn, từ đó hắn mới quyết định tấn công nàng.
“Thực ra nữ hoàng đang làm rất tốt việc của mình, tuy nhiên nàng hình như chẳng thích vị trí đó chút nào. Cách làm của nàng có cứng rắn, nhưng lên ngôi trong hoàn cảnh khó khăn như nàng ấy thì phải thế.”
×
— QUẢNG CÁO —
Cầm Vĩnh Hà lắc đầu:
“Không phải chuyện nên hay không, từ những việc đó ngươi đánh giá nàng thế nào mới quan trọng.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Nàng ấy là người tốt, là người hoàng tộc tâm vẫn hướng tới dân chúng. Bỏ qua tất cả vấn đề chính trị thì nàng ấy là một người phụ nữ tốt. Một người rất biết giữ lời, kiên trì với việc mình làm.”
Nàng lại hỏi:
“Ngươi từ đâu đưa ra nhận định đó, chẳng lẽ chỉ vì nàng tốt với dân chúng.”
Thiên Tiếu khẽ giọng:
“Không phải, ta đã trực tiếp gặp nàng ấy rồi, tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng nàng rất nghiêm túc giúp ta. Rồi ta biết rất nhiều chuyện từ Cầm Vân Ca nữa, từ đây có thể thấy nàng rất quan tâm thân nhân của mình, ác cũng chỉ vì muốn mọi chuyện đi theo đúng quỹ đạo thôi.”
Tính tới bây giờ thì Thiên Tiếu vẫn thể hiện hoàn mỹ, nàng ấy thực sự vô cùng cảm động, người nam nhân này hiểu cho nàng. Bị quá nhiều người chỉ trích nên vấn đề này đối với nàng rất quan trọng.
Nếu mà Thiên Tiếu nói ra cái gì tiêu cực nàng chẳng biết phải làm sao.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ngươi thực sự rất muốn biết thân phận của ta sao?”
Thiên Tiếu gật đầu:
“Ta cho nàng biết tất cả, thế thì đương nhiên cũng mong được như thế, chuyện này chẳng phải rất bình thường hay sao.”
Nàng nhìn đồng hồ thời gian bình minh đã tới, đứng dậy đi ra bên ngoài, trên người vẫn không có mảnh vải. Thiên Tiếu dùng Vạn Biến phủ lên mình Bạch Đế Sáo Trang bước ra nhanh chóng đi theo nàng.
Hắn ra đến ngoài nàng nhìn về phía mặt trời sắp xuất hiện, thấy hắn đi ra nàng quay lại nhìn hắn rồi mỉm cười.
“Theo ý ngươi vậy.”
Ánh sáng mặt trời chiếu tới, phong ấn sức mạnh phá toái, trang phục hoàng đế được nàng khoác lên người. Tất cả mọi thứ đều đầy đủ chỉ thiếu mỗi mạng che mặt.
Thiên Tiếu ôm chầm lấy nàng khẽ giọng:
“Quan hệ giữa chúng ta sẽ rất khó khăn, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng.”
Hai người ôm nhau đứng dưới bình minh, quang cảnh đẹp như tranh vẽ. Lần đầu tiên Phụng Hậu mới cảm thấy hy vọng về một tương lai tốt đẹp.
Thiên Tiếu có việc của hắn, Phụng Hậu cũng không thể ở ngoài quá lâu, lúc nàng trở về thì đã thấy ở phòng riêng đã có một tấm hình rất lớn được treo lên.
Trong hình nàng ôm Thiên Tiếu cười híp mắt, còn Thiên Tiếu cũng mỉm cười nhẹ nhàng chứng tỏ hắn rất vui. Ảnh chụp lén lại rất đẹp, nàng biết đã có người bám theo mình nhưng như thế này cũng không tệ.