Đợi khi năm tổ đội phân tán hết ra thì Thẩm Ngọc nắm áo của hắn, nàng làm như vậy để khi vừa nghĩ vừa đi cũng không chậm hơn. Hai người lướt trên đĩa bay trong lòng đều tràn ngập toan tính, lần này bọn họ sẽ trở thành con mồi với rất nhiều thợ săn.
Thẩm Ngọc chưa hiểu lắm liền hỏi:
“Cầm học trưởng nói chúng ta coi như đây là giai đoạn cuối cùng của Thăng Thiên Đài nghĩa là sao, ta thực sự không hiểu cho lắm. Nếu ngươi không phiền thì có thể giải thích cho ta được không?”
Thiên Tiếu hít một hơi thật sâu:
“Chúng ta giống như những người ở gần vị trí 1000 trong xếp hạng tổ đội, khi đó thực lực thấp hơn thì chỉ có thể trốn. Chỉ cần vào được một ngàn tổ đội dẫn đầu thì tu vi có tệ cũng được tuyển thẳng, mười người tới sớm nhất là những người lanh lẹ nhất.
Cầm học trưởng muốn chúng ta đậu vào Thập Đại học viện bằng bất cứ giá nào, dù cho có phải trốn như chuột cũng không sao. Những tổ đội còn lại sẽ đóng vai kẻ mạnh hơn chúng ta, phải nhớ họ chỉ cần tìm thấy thì chúng ta liền thua, giống như gặp phải kẻ có sức mạnh tuyệt đối, đã đụng là khỏi chạy.”
Thẩm Ngọc nghĩ gì nói nấy: . ngôn tình hoàn
“Ta biết là có những người mạnh hơn mình ở Thăng Thiên Đài, nhưng ta không nghĩ tới mức sẽ có nhiều kẻ mạnh hơn ta như vậy.”
Nàng ta nói mà không nhìn nên đâm thẳng vào ngươi Thiên Tiếu, hắn ta dùng hai tay ép lấy hai má của nàng:
“Ngốc cô nương, thế giả dụ ngươi làm người bảo hộ thì tính đi ra liều mạng hay gì, trong tổ đội trong Thăng Thiên Đài lần này có tới hai người lận đấy. Còn chuyện có nhiều người mạnh đến mức đó hay không thì chúng ta làm sao biết được, có điều ta nghĩ là có đấy.
Thiên tài từ Quân đội, Quỷ Điện, Sáng Thế Thần Điện ăn đứt hai người chúng ta về nhiều mặt, trừ khi bọn họ ngốc nếu không tiếp cận một ngàn tổ đội mạnh nhất là chuyện bình thường. Khi đó không trốn thì khác quái gì lấy trứng chọi đá, người tỉnh táo lại dùm ta một chút, chỉ cần nghĩ làm sao để giành chiến thắng, đây không phải là chuyên môn của ngươi sao.”
Một người háo thắng như Thẩm Ngọc nghe đến làm sao để thắng liền tập trung hơn hẳn,cả hai người lên xe liền im lặng bắt đầu tập trung suy nghĩ. Nguyên một tuần sau đó bọn họ không nói với nhau một lời thừa thãi nào cả, kể cả khi ăn cũng bàn bạc với nhau.
Thẩm Ngọc là con cháu nhà Vương gia nên tới Long Thành cũng không ít, tuy không được ra ngoài nhiều mỗi lần tới thăm, nhưng địa hình cơ bản của Long Thành nàng cũng nắm tương đối rõ. Không có quang não nên Thiên Tiếu chỉ có thể tin vào ký ức của nàng, hy vọng mọi thứ qua thời gian không thay đổi quá nhiều.
Nàng ta muốn dùng tiền để mua chuộc người trong Long Thành bao che cho bọn họ, đấy cũng là một cách rất hay. Thiện Tiếu trải qua suy nghĩ liền bác bỏ, người bọn họ dùng tiền mua chuộc được thì chỉ cần nhiều tiền hơn để phản họ, cách này không ổn chút nào cả.
Theo ý của hắn thì bọn họ ngay sau khi vào thành cần phải di chuyển đến khu vực của đội khác một cách lộ liễu. Như thế này sẽ dồn được kha khá sự chú ý sang cho nhóm khác, dù sao ai cũng sẽ ưu tiên đi tìm nơi mình có nhiều thông tin nhất, sau đó thì mới chuyển sang khu vực mà mình không nắm rõ thông tin.
Bốn tổ đội còn lại cũng không phải dạng dễ xơi, lý do thì bởi nhóm nào cũng có quý tộc, bọn họ dư sức tìm cách che giấu cho bản thân. Thẩm Ngọc cũng là quý tộc nhưng hắn tôn trọng việc nàng không muốn dựa vào gia đình, những người kia tương đối an toàn nên họ nên gánh một chút gánh nặng cho hai người.
Hơn một tháng hơn đi xe với tốc độ tối đa thì bọn họ cũng tới nơi, cả hai chỉ vì suy nghĩ mà mệt lử cả người, may sao tài xế là người hay tới Long Thành nên cũng biết kha khá. Nếu không nhờ có tài xế thì hai người chắc đến nơi rồi suy tính nát óc cũng chưa chắc chắn được gì, bây giờ thì có một số thứ đã được bọn họ chốt hạ vào kế hoạch. ×— QUẢNG CÁO —
Người tài xế này cũng coi như đáng tin, hắn chỉ giao hàng ở Long Thành sau đó quay đầu xe đi về Huyền Vũ Đế Quốc ngay lập tức, hai người bọn họ cũng không cần lo lắng bị người khác biết.
Vào trong thành Thẩm Ngọc khẽ giọng:
“Thế ngươi nghĩ chúng ta nên chọn hướng nào để đi.”
Thiên Tiếu thẳng thắn:
“Không biết được hướng nào thuộc nhóm nào thì chúng ta cứ việc đi đại thôi chứ suy nghĩ nhiều làm gì.”
Thẩm Ngọc chỉ về một phía rồi nói:
“Cầm học trưởng cho chúng ta một ngày để sắp xếp chỗ trốn, thế thì bỏ nửa ngày để tạo chứng cứ giả chắc cũng không sao. Ta nhớ ở phía Tây có mấy quán ăn ngon lắm, ngươi đi tới đó rồi ta đãi ngươi một bữa no nê, coi như cảm ơn mấy ngày qua ngươi nấu ăn cho ta.”
Hắn nhìn về phía Đông:
“Cũng không tệ, nơi đó là khu sinh sống của người bình dân, ở chỗ đó chúng ta ít gặp rắc rối, ngươi cũng không lo gặp phải người quen. Cũng nhiều đường hẻm để chúng ta quay lại khu ẩn nấp, thôi được rồi chúng ta đi thôi, nhanh còn đi ẩn nấp nữa, không biết được những tổ đội sau bung sức có đến sớm hơn dự kiến nhiều không.”
Hành trình của họ ở khu Tây toàn là ăn uống với vui chơi, hai người đi tới chiều lúc mặt trời sắp xuống núi thì mới quay đầu đi về khu vực mình cần phải ẩn nấp trong một tuần tới.
“Ngọc muội phải không?”
Nghe có người gọi tên Thẩm Ngọc quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh niên mặc trang phục trắng, cả người toát ra vẻ thư sinh đang nhìn bọn họ. Người này tuy không quá đẹp như Thiên Tiếu nhưng lại có nét uy nghiêm dưới vẻ ngoài yếu đuối, đặc biệt ánh mắt trông vô cùng có thần.
Thẩm Ngọc quay lại vẻ ngạc nhiên:
“Hàn ca ca.”
×— QUẢNG CÁO —
Nàng ta rất có thiện cảm với người đại ca này, chỉ là hiện tại không phải thời điểm thích hợp cho lắm để tán gẫu, bọn họ cần phải thực hiện đúng kế hoạch. Bỏ đi ngay lúc này thì không phải phép, bất kể thế nào thì nàng cũng phải tán gẫu vài câu, dù sao Cẩm Hàn cũng là thế tử của Thanh Long Vương, một trong số ít người có quyền cạnh tranh đế vị của Thanh Long Đế Quốc.
Tuy rằng họ muốn kế thừa Đế vị thì cần phải chờ hàng vạn năm nữa, Phụng Hậu Nữ Hoàng hiện tại đang là Thủ Hộ Thần với tu vi Hồn Thần. Đợi nàng chết là không thể nào, chỉ có thể chờ đến lúc nàng phi thăng nên vi diện cao hơn, chuyện đó lại không phải thứ một sớm một chiều mà làm được.
Trong những vị Thủ Hộ Thần thì trước khi Long Thần phi thăng thì những người khác còn lâu mới đạt đủ trình độ để phi thăng. Phải biết Long Thần đã đạt Hồn Thần trước Phụng Hậu và Kiếm Thánh cả vạn năm, tu vi hết sức thâm sâu, thiên phú cũng được coi là dẫn đầu. Chính vì thế kể cả khi Long Thần đã phi thằng thì những người khác chắc chắn cần hơn một vạn năm để có thể phi thăng.
Chờ đợi có thể lâu nhưng cuộc chiến đã sớm bắt đầu rồi, các hoàng tử và thế tử dù muốn hay không cũng phải tham gia. Chỉ như thế thì họ mới có thể tự quyết định số phận của mình, trận tranh đấu này người không tham gia chắc chắn sẽ sớm bị tất cả những người khác chung tay gạt bỏ.
Trận chiến này hoàn toàn khác với những trận tranh quyền đoạt vị bình thường ở các tiểu quốc, tại Thanh Long Quốc thì đế vương tu vi nhất định phải cao nhất. Trước khi tân vương sẵn sàng thì cựu vương mới được phép từ bỏ quyền lực, đồng thời phải chắc chắn rằng tân vương không quá dựa dẫm vào thế lực bên ngoài.
Ngoài những yêu cầu hà khắc như thế thì còn rất nhiều điều kiện nhỏ lẻ để có thể giữ vị trí người kế vị. Cầm Hàn tuy có trong danh sách người có thể được kế vị nhưng hy vọng lại cực mong manh, Phụng Hậu khả năng cao sẽ truyền ngôi cho người cùng thế hệ như cựu Thái Tử Cầm Tử Nam hoặc Thăng Long Vương cha của Cầm Hàn.
Cẩm Hàn rất lịch sự quay sang Thiên Tiếu cúi đầu chào hỏi, Thiên Tiếu thấy thế cũng gật đầu một cái coi như đã chào hỏi xong.
Trong ánh mắt kia dường như không mang theo quá nhiều thiện cảm.