Thiên Tiếu tỉnh lại thì căn phòng đã tối đen như mực, tuy rằng giờ mới tỉnh nhưng hắn nhớ rõ những gì mình đã làm từ đêm hôm trước tới sáng hôm nay. Không hiểu Hồ Đại sử dụng loại xuân dược nào mà khiến hắn chiến đấu một ngày mới lấy lại chút tỉnh táo, lại phát tiết thêm một đêm mới tiêu tan toàn bộ dục vọng.
Trong lòng hắn vẫn ôm chặt Vĩnh Hà, nghĩ tới mọi người có thể đã bắt đầu lo lắng hắn liền từ trong giới chỉ lấy ra một mảnh giấy viết ra thông tin của hắn để lại cho nàng. Đợi nàng tỉnh lại liền có thể tìm hắn, đi xuyên tường hắn nhanh chóng phá hủy bảo mật của cánh cửa bí mật, viết mật mã lại cho nàng để nàng có thể đi ra.
Tướng ngủ của nàng thật sự rất xấu, Thiên Tiếu rời xuống chân núi liền tìm lấy cái xe kia rồi phóng thẳng về hướng trung tâm thành phố. Hiện giờ hắn đang rất mệt nên không muốn phi hành, cả thân thể rã rời, dù chuyện kia của hắn có tốt thì khoảng thời gian như thế vẫn là quá dài.
Hắn với nàng nói chuyện rất hợp, nàng ta tuy không xinh đẹp, dáng người cũng không nhưng lại có khí tức vô cùng đặc biệt. Thần thái của nàng cũng khiến hắn cảm thấy bị hấp dẫn, quan trọng nhất người ta vẫn là con gái nhà lành, cái này chinh qua vài nữ nhân liền phân biệt được thôi.
Chưa kể khi nãy tỉnh lại thì đèn cũng sáng lên, hắn có thể nhìn rõ vết máu loang lổ trên đệm, Thiên Tiếu không thể xâm phạm con gái nhà lành rồi bỏ mặc người ta được. Tuy nhiên không phải muốn chịu trách nhiệm là được, nhỡ đâu nàng có người mình thích rồi thì sao, hắn với Họa Thiên Hậu là lưỡng tình tương duyệt, còn người khác đang hạnh phúc hắn không muốn phá.
Bỗng nhiên hẳn cảm giác có gì đó không đúng, một cái gì đó sai cực kỳ sai.
“Két”
Chiếc xe phanh gấp bên đường, mấy chiếc xe đằng sau suýt tông vào đuôi xe.
“Thằng điên, muốn chết hay sao.”
Một kẻ đi lên muốn làm ra ngô ra khoai nhưng thấy đồng phúc của Yến Long học viện thì lại thôi. Thiên Tiếu nghĩ một hồi cuối cùng cũng nhận ra chỗ không đúng của cô nàng, theo trí nhớ của hắn thì lúc mới vào thì tuy thần trí đã mơ hồ nhưng hắn nhìn rất rõ, nàng điện nước rất kém.
Nhưng khi nãy nàng nằm ngủ không đắp chăn thì điện nước cực dồi dào, tích cực suy nghĩ thì những hình ảnh mơ hồ trong ngày hôm qua cũng chứng minh rằng thân thể nàng rất tốt.
Không nghĩ nhiều hắn chạy ra khỏi xe phóng lên không trung, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại biệt viện kia, lướt xuyên tường đi vào trong phòng bí mật thì chẳng còn ai cả. Chỉ thấy cánh cửa bí mật bị ngoại lực từ bên trong đánh bay ra ngoài, thế này thì mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng.
Cô gái hắn ngủ cùng nguyên ngày qua dùng một Bí Thuật nào đó thay đổi tất cả mọi thứ từ vẻ bề ngoài đến cả thân thể. Dường như đêm qua cũng là lúc nó hết hiệu lực, thế nên mới có chuyện dáng người của nàng thay đổi một cách đầy bất ngờ như thế.
Khi nãy nàng nằm nghiêng người một tay để trước mặt cũng để che lại dung nhan của mình không để hắn nhận ra, thực ra thì nàng còn tỉnh trước cả hắn. Khi hắn vừa đi không lâu thì nàng cũng rời đi, chiếc ga giường dính máu và tờ giấy ghi thông tin của hắn đã bị lấy đi.
Thiên Tiếu không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng rời đi, quay lại chiếc xe hắn phóng xe thật nhanh đi vào trung tâm thành phố. Đị vào truyền tống trận rồi quay trở lại Long Thành, vừa đi trong đầu hắn liền tự đặt ra mấy câu hỏi rồi cố gắng tìm câu trả lời, đương nhiên là xoay quanh cô gái ấy nhưng mọi thứ khá mờ mịt.
Kiểm tra lại thông tin nhiệm vụ thì Hồ Đại quả nhiên đã bị một học trưởng năm hai của Thiên Hồn học viện giết chết. Tuy nhiên vị học trưởng này cũng không may trúng chiêu nên bị thương không nhẹ, nhưng người này vốn sắp bị đuổi học lại thành công đủ tiêu chuẩn ở lại ngay trong phút chót.
Biết được tin này Thiên Tiếu chỉ biết cười, vị huynh đệ này cũng thật may mắn, nhờ tận dụng tốt sai lầm của người khác mà bước tiếp. Nghĩ đến đây Thiên Tiếu đành phải tự kiểm điểm lại mình, lần này hắn đã tính toàn không tốt, đáng nhẽ phải quan sát thêm rồi mới tiếp cận mục tiêu.
Trên đường về học viện hắn nhớ tới số liên lạc của đoàn phục vụ liền liên lạc tới đó, rất nhanh đầu dây bên kia có người bắt máy.
Hắn hỏi ngay lập tức hỏi về Vĩnh Hà.
“Cô ấy mới làm được khoảng một tuần, mới đi dự khoảng hai bữa tiệc, sáng hôm nay nàng ta cũng xin nghỉ việc rồi.”
Thiên Tiếu trầm tư, mọi đầu mối tìm tới nàng ta bị cắt đứt hoàn toàn, rõ ràng nàng ta không muốn để hắn tìm thấy bây giờ. Nghĩ lại thì cũng phải thôi, trong mắt nàng có khi hắn bây giờ còn biến thành một kẻ ác, Thiên Tiếu hoàn toàn từ bỏ việc tìm kiếm.
Dù biết được một vài đặc điểm như vết bớt nho nhỏ trên mông và vài thứ khác nhưng hỏi mấy cái này sẽ có người nghĩ hắn ta biến thái. Lúc này chỉ có thể đợi nàng chủ động tự liên lạc với hắn thôi chứ biết sao bây giờ, nghĩ thông suốt tinh thần hắn lại trở lại trạng thái vui vẻ.
×— QUẢNG CÁO —
Về tới học viện hắn ngay lập tức đi giao nhiệm vụ, học tỷ hôm trước giao nhiệm vụ cũng có mặt.
Nàng mỉm cười nói:
“Lần đầu tiên đi săn tội phạm truy nã thành công chứ?”
Thiên Tiếu gãi đầu cười nói:
“May mắn là thành công.”
Nàng tỏ ra khá ngạc nhiên, rất ít người có thể thành công ngay lần đầu tiên, nàng lấy ra một phiến đá rồi nói:
“Đặt tay lên phiến đá này rồi đọc số hiệu truy nã.”
Thiên Tiếu nhớ tới số hiệu rồi bắt đầu đọc:
“401”
Phiến đá sáng lên vị học tỷ đọc:
“401 chính xác bị tiêu diệt, tu vi Hồn Sĩ Tứ Trọng, tu vi cao hơn người thực hiện hai tiểu cảnh giới thưởng thêm hai thành phần thưởng.”
“405”
“405 chính xác bị tiêu diệt, tu vi Hồn Sĩ Bát Trọng, tu vi cao hơn người thực hiện sáu tiểu cảnh giới thưởng thêm sáu thành phần thưởng.”
……..
Dần dần số lượng nhiệm vụ thu hút sự chú ý của những ánh mắt xung quanh, không chỉ số lượng mà còn về chất lượng. Những kẻ bị tiêu diệt tu vi đều vượt qua Thiên Tiếu, nhận nhiệm vụ một ngày lại giết được nhiều như thế, đám kia đứng yên để cho Thiên Tiếu giết chắc.
Nhưng chỉ như vậy thôi còn chưa kinh khủng, thứ ghê gớm còn ở đằng sau.
“966”
“966 chính xác bị tiêu diệt, tu vi Hồn Sinh Ngũ Trọng, tu vi cao hơn người thực hiện một đại cảnh giới thưởng gấp đôi.”
……
Mấy người ngồi nghe vuốt mồ hôi, giết người vượt đại cảnh thường chỉ trong vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như Hồn Sĩ Cửu Trọng giết Hồn Sinh Nhất Trọng thôi. Giết người vượt hơn mười cái tiểu cảnh giới thì thật chưa từng nghe chứ đừng nói có người nhận thưởng, bọn họ vốn tưởng đây chỉ luật cho có lệ.
“4052”
×— QUẢNG CÁO —
Đây là người cuối cùng bị hắn giết chết, chính là ông chủ mập mạp, hắn đang chơi gái lên đỉnh thì Thiên Tiếu từ dưới đất đi lên một cắt bay đầu.
Vị học tỷ đọc kết quả run run tay.
“4052 chính xác bị tiêu diệt, tu vi Hồn Sinh Bát Trọng, tu vi cao hơn người thực hiện một đại cảnh giới thưởng gấp đôi.”
Thiên Tiếu không đọc nữa thì nàng mới hỏi:
“Hết chưa?”
Thiên Tiếu gật đầu:
“Hết rồi, ta nhận thưởng kiểu gì?”
Cô nàng cười miễn cưỡng:
“Điểm cống hiến thì cộng thẳng vào ngọc bài, tiền thì cho ta xin số tài khoản.”
Nàng viết lại số tài khoản thì màn hình hơi rung, một thông báo hiện lên, mở thông báo lên thì tất cả mọi người chấn động.
“18555 chính xác bị tiêu diệt, tu vi Hồn Đồ Nhất Trọng, học viên năm nhất Thiên Tiếu hỗ trợ tiêu diệt, tỷ lệ sát thương 50%. Nhận ba phần của thưởng tổng.”
Ở trọng một phòng học do Miêu Bích Hà đứng lớp, lúc này nàng đang bị Vương La làm khó chưa biết xử lý làm sao.
Vương La không chấp nhận việc Thiên Tiếu nghỉ học không phép vẫn không bị phạt, hắn kiên định nói:
“Thiên Tiếu bạn học là học viên mới, dù tài năng đến đâu thì cũng đã nhận đủ ưu ái từ học viện, không thể nào có chuyện muốn đi học hay không đều được. Lão sư mau đưa ra biện pháp xử phạt, nếu không chúng ta sẽ khiếu nại lên Chấp Pháp Đường của học viện.”
Nàng thở dài chẳng biết làm sao thì nhận được thông báo thông qua ngọc bài, ánh mắt nàng khi nhìn thấy thông tin trong đó. Số liệu từ Nhiệm Vụ Đường được gửi thẳng vào quang não của nàng, Thiên Tiếu cũng được trưởng lão Chấp Pháp Đường và Tổ Giám Thị cho phép nghỉ hết hôm nay.
Miêu Bích Hà ho khan một tiếng rồi nói:
“Lão sư vừa nhận được thông tin, Thiên Tiếu bạn học đã được thông qua nghỉ, còn lý do thì nhờ hoàn thành kha khá nhiệm vụ. Lão sư sẽ gửi cho các ngươi, sau đó ai còn ý kiến có thể trực tiếp đi lên Chấp Pháp Đường khiếu nại.”
Nhìn xong số liệu thì một sự im lặng chết chóc bao trùm.
Miêu Bích Hà cười nói:
“Không ai còn ý kiến thì chúng ta học tiếp thôi.”