Trong khoảng thời gian mọi thế lực khác tìm cách lôi kéo thêm người, Đại trưởng lão của Tạ gia lại ngay lập tức rời đi, hôm nay là một ngày rất quan trọng với Tạ gia. Bọn họ đã nắm được hành tung của Trịnh Huynh, bây giờ tập trung tất cả lực lượng để tiêu diệt hiểm họa trước mắt.
Còn về phần Ma Xà Tộc có trả đũa hay không thì tính sau, với lại lần này lão tổ trực tiếp ra tay, người của Vân gia cũng sẽ phối hợp để có thể tiêu diệt Trịnh Huy và đám thuộc hạ của hắn. Nhất định lần này phải làm thật gọn, nếu có thể khiến cho Ma Xà Tộc không phát hiện ra thì càng tốt hơn, dù sao hệ thống tình báo của yêu tộc tại địa phận nhân loại cũng vô cùng yếu ớt.
Nhan Như Ngọc cũng đã phát hiện ra động tĩnh của Vân gia, sớm thông báo lại cho Thiên Tiếu rồi. Biết là có động tĩnh nhưng Thiên Tiếu lại quyết định cho người rút về, hắn ta phát hiện ra đại trưởng lão Tạ gia đã rời khỏi học viện, chắc chắn là cả hai gia tộc phối hợp.
Trong khoảng thời gian này nếu hai đại gia tộc xuất quân thì chỉ có hai khả năng, đầu tiên là để giết chết hắn. Khả năng này có thể loại bỏ, Thiên Tiếu ở trong Thiên Hồn học viện thì tạm thời không ai làm gì được hắn. Thế thì chỉ còn khả năng bọn họ đã phát hiện ra hành tung của Trịnh Huy nên muốn phục kích.
Trong phòng khách sạn Nhan Như Ngọc chẳng biết mình nên vui hay buồn nữa, Trịnh Huy lần này khả năng bị giết chết là rất cao. Chỉ hơi buồn là hắn ta không chết trong tay của nàng tự tay kết liễu kẻ thù chắc chắn sẽ khiến nàng vui hơn rất nhiều. Nàng muốn ra tay nhưng nghe Thiên Tiếu phân tích nàng lại quyết định thôi, không nên để thù hận làm mờ mắt.
Liễu Nhã vẻ mặt vui tươi, Trịnh Huy chết là tốt rồi, còn ai giết đâu có quan trọng, nàng vui vẻ nói:
“Chúng ta tối nay tổ chức tiệc mừng đi, Trịnh Huy chết chắc rồi.”
Thiên Tiếu nhấp một ngụm rượu lắc nhẹ đầu:
“Khả năng cao là chết, có điều chúng ta tuyệt đối không được coi thường Ma Xà Tộc, bọn họ cũng không phải dạng vừa đâu. Lần này kể cả lão tổ Tạ gia có ra tay, vẫn có khả năng xuất hiện biến số dù rất nhỏ, chúng ta phải tập trung đối phó với những chuyện xảy ra sau đó.”
Chuyện này Thiên Tiếu cũng đã nghĩ kỹ rồi, thứ làm hắn lo lắng nhất chính là chuyện Ma Xà Tộc vơ đũa cả nắm, tiến hành trả thù cả hắn. Nếu như thế thì quả thực rất phiền phức, bớt đi hai cái Tạ gia và Vân gia, lại phải tiếp Ma Xà Tộc thì được chẳng bằng mất. Khả năng xảy ra là rất cao, nên hắn nhất định phải nghĩ được cách đối phó.
Còn có khả năng khác là Xà Ma Tộc chẳng thèm quan tâm tới hắn, có điều người xưa đã có câu “không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn”. Mấy cái đại gia tộc rất chú ý đến mặt mũi của mình, nếu thuộc hạ là Trịnh Huy bị giết chắc chắn bọn họ sẽ phải làm tới cùng, không thì sau này ai dám theo họ.
Băng Mị khác hẳn với vẻ ngớ ngẩn khi thi giữa kỳ, ánh mắt nàng sắc bén:
“Nếu ngươi sợ Ma Xà Tộc giận chó đánh mèo, đợi bọn họ tiêu diệt Tạ gia và Vân gia thì trực tiếp tặng bọn họ mấy nồi dược thiện để tỏ lòng biết ơn. Như thế bọn họ muốn ra tay với ngươi thì danh không chính, ngôn cũng không thuận. Thậm chí nếu may mắn còn có thể thiết lập quan hệ hợp tác với họ, thế lực của Yêu tộc ở Thượng cấp vi diện cũng không phải dạng bình thường đâu.”
Cầm Vân Ca nghe được thì lên tiếng ủng hộ:
“Cũng ổn thôi, Đông Phương Bất Nghĩa và Nam Cung Vô Tri chuẩn bị bái kiến Băng Mị, dược liệu chúng ta có thể lấy được từ chỗ của bọn họ. Trước mắt thì dùng cách này hợp lý rồi, khó có phương pháp nào vẹn toàn hơn, thực lực còn kém thì đành phải lợi dụng hoàn cảnh thôi.”
Chu Vũ dửng dưng chứng tỏ cũng không hề phản đối.
Chỉ có Lệ Thiên Tuyết có chút không yên tâm:
“Ma Xà Tộc đi chứa chấp kẻ tệ hại như Trịnh Huy, chúng ta cần gì phải hợp tác với bọn họ làm gì, không sợ bị phản bội sao.”
Chu Vũ vỗ vai ma mới cười nói:
“Ngươi yên tâm đi, bọn họ có khi chưa chắc đã phản bội trước, có khi lại là chúng ta không chừng. Phải nhớ rõ kể cả có thù oán, chỉ cần có thể lợi dụng được thì cũng không được bỏ phí, giống như cách chúng ta lợi dụng Nam Cung Vô Tri vậy. Hắn ta bây giờ không phải trợ thủ đắc lực cho chúng ta hay sao, nghĩ thoáng một chút đi Lệ tỷ, đừng có quá gò bó suy nghĩ của mình.”
Lời nói của Chu Vũ khiến cho Lệ Thiên Tuyết hoàn toàn thức tỉnh, suy nghĩ của nàng trước giờ vẫn bị gò bó quá mức. Tính ra trước kia nàng hợp tác với Phủ Thành Chủ thì cũng khác gì, bây giờ vừa mới rời khỏi vị trí bang chủ, nàng liền bị bó buộc vào suy nghĩ của một người bình thường.
Tại một hành tinh nhỏ thuộc địa phận của Tội Ác Chi Đô
Trịnh Huy cùng người của mình đang phụ trách đi đấu giá một vật phẩm cho gia Ma Xà Tộc. Thứ cần lấy được là một loại dược liệu quan trọng, có thể dùng để cứu mạng của thiếu chủ.Chính vì thế lần này hắn đã xuất động hết lực lượng mình có trong tay, có điều hắn cảm giác bất an về chuyến đi lần này.
Trịnh Huy quan sát thật kỹ xung quanh, nghiêm túc dặn dò thuộc hạ:
“Cảnh vệ cho thật kỹ, nếu lần này chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phiền phức rất lớn, gia chủ có thể sẽ đá chúng ta ra khỏi hạch tâm gia tộc. Thứ dược liệu kia lại xuất hiện tại Tội Ác Chi Đô, thật sự vô cùng xui xẻo.”
Một người trùm đầu lên tiếng:
“Chủ nhân lo lắng con bé kia có thể tìm tới hay sao?”
Trịnh Huy cười nhạt, vẻ mặt khinh thường nói:
“Nó tìm tới thì làm được cái gì, đánh cùng lắm ngang tay, huống chi chúng ta có cao thủ của Ma Xà Tộc bên người. Ta còn mong nó thực sự ra tay, như thế Ma Xà Tộc biết đâu sẽ ta tay dẹp bỏ Hắc Lâu giúp chúng ta. Sau thời hạn phục vụ, chúng ta lại có thể tiếp tục tung hoành một lần nữa, tạo ra một cái Hắc Lâu lớn mạnh hơn.”
Một nữ nhân lên tiếng nói chuyện:
“Ta cũng chán ở cái nơi chỉ có mỗi yêu thú rồi, đã thế còn làm khó chúng ta đủ đường, trong khi chuyện nào khó khăn cũng tới tay. Có ở lại phục vụ thêm vạn năm nữa địa vị của chúng ta chắc cũng chẳng hơn được bây giờ bao lâu. Ma Xà Tộc chung quy vẫn quá đề phòng chúng ta.”
Người trùm đầu lên tiếng:
“Còn không phải bởi vì ngươi sao, có ý đồ với thiếu chủ nhà người ta, không phải chủ nhân có sức nặng thì chúng ta đã bị giết hết rồi. Hiện tại đang là giai đoạn loạn thế, chúng ta rời khỏi Ma Xà Tộc thì sẽ gặp rất nhiều thế lực trả thù, trước mặt Hắc Lâu không trừ bỏ thì đừng mong tới ngày tái xuất.”
Trịnh Huy vuốt ve chiếc nhẫn chứa dược liệu nhỏ giọng:
“Đừng cãi nhau nữa, chúng ta nghỉ ngơi đợi ngày mai trở về, các ngươi về phòng của mình đi. ”
Ba người tách nhau ra, tên trùm đầu kia vừa đi ra khỏi cửa phòng thì phát hiện đứng trước cửa là một kẻ trông rất đáng sợ. Gương mặt méo mó đến mức không giống nhân loại nữa, tuy nhiên khí thế lại vô cùng khủng bố. Lúc này từ bên ngoài âm thanh mới vọng vào, tiếng chém giết vang lên ở khắp nơi.
Bàn tay khô héo của người kia như tia chớp xuyên qua cổ học của người trùm đầu, sau đó đánh nát đại não, nhất kích tất sát. Bóng người biến mất, trong chớp mắt đã giết chết cả nữ nhân, rõ ràng cũng là cao thủ Tái Tạo Cảnh nhưng không kịp phản ứng dù chỉ một chút.
“Kình”
Một âm thanh vang lên, bàn tay kia bị một kết giới cản lại, Trịnh Huy đã kích hoạt bảo vật hộ mệnh của mình. Khí Hồn là một thanh dao găm ngay lập tức xuất hiện, tuy nhiên kết giới trước bàn tay kia lại vỡ vụn giống như bánh đa.
Bàn tay kia một đòn cắt đôi Trịnh Huy, một lần nữa nhất kích tất sát, cẩn thận hơn hắn còn cắt đi đầu lâu của Trịnh Huy để đề phòng khả năng phục hồi. Nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh trên tay Trịnh Huy hắc bào nhân cúi xuống tính nhặt lên.
Có điều hắn ta trong chớp mắt liền lui lại, khách sạn ầm ầm sụp đổ, ba lão già tóc bạc trắng không biết từ đâu xuất hiện.
Ở phía xa một cô gái nhìn thấy cảnh này mỉm cười, kế hoạch thực hiện tốt đẹp.