Thiên Tiếu không ngốc, hắn hiểu rõ ý nghĩ của lời nàng nói, người mà hắn không thể nào tưởng tượng tới lại đang tỏ tình với hắn. Vẻ mặt của nàng vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng như mọi khi, không thể từ biểu hiện bên ngoài nhìn ra nàng nghĩ cái gì.
Hắn cười nhạt tỏ ra mình ổn nhưng không thể nào che giấu vẻ bối rối trong ánh mắt:
“Cầm tỷ cứ nói đùa.”
Nàng thản nhiên:
“Ta chưa bao giờ nói đùa, nhưng ngươi yên tâm bởi ta sẽ không bao giờ ghen, tất nhiên ta cũng sẽ luôn rửa bát.”
Rửa bát thì liên quan gì?
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Cầm Vân Ca đợi một lúc nhíu mày:
“Ta tưởng ngươi sẽ vui vẻ đồng ý ngay lập tức chứ?”
“Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy.” Hắn rất hiếu kỳ nàng nghĩ cái gì, không nhìn ra được cái gì thì hắn đành phải tự hỏi.
Nàng vẻ mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo:
“Xinh đẹp, giỏi giang, quyền lực ta còn thiếu cái gì sao, những gì ngươi không làm được ta có thể giúp, đồng thời nhờ ta sẽ có rất ít rắc rối tìm tới ngươi. Quan trọng nhất là những bí mật ngươi đang giấu kín sẽ không bị tiết lộ, ví dụ như Quỷ Thư, như mối quan hệ Họa Thiên Hậu và Lý Nhã Lan.”
Thiên Tiếu sửng sốt lần hai:
“Sao ngươi lại biết được chuyện Quỷ Thư.”
Nàng tới trước mặt hắn ngồi xuống hai mắt nhìn thẳng hắn:
“Khi ta đã quan tâm tới ai đó thì không có gì qua mắt ta được cả, cho ngươi một phút suy nghĩ. Nếu ngươi từ chối thì cũng không sao, ta sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi nhưng hậu quả thì tự gánh.”
Từ chối cũng không sao nhưng hậu quả tự gánh là ý gì?
Hắn đầy quyết đoán:
“Ta đồng ý, nhưng hy vọng tỷ giữ lời, giúp ta giữ bí mật chuyện Quỷ Thư.”
Quỷ Thư liên lụy quá lớn, chuyện này lộ ra thì những tổ chức tội phạm chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Với chút ít từ vi của hắn hiện tại thì chẳng khác nào còn kiến trong mắt chúng.
La Sơn có thể bảo vệ hắn nhưng tốc độ điều tra chuyện năm xưa sẽ bị chậm lại. Khó khăn lắm La Sơn mới rảnh tay sau bao nhiêu năm bảo vệ hắn và Mỹ Nhân, dù hắn chịu thiệt cũng không được gây ra thêm rắc rối nào nữa.
Với lại tạm thời đồng ý cho qua chuyện, về sau lại nghĩ cách để nàng thay đổi ý nghĩ. Cùng lắm thì cao chạy xa bay, đổi một chỗ khác để sống là được thôi, nghĩ thế hắn liền cảm thấy nhẹ lòng. ||||| Truyện đề cử: Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||
Rầm
Hắn còn đang nghĩ thì nàng đập một tờ giấy xuống bàn, trên tờ giấy toàn chữ cổ, có hai cái ấn trên đó.
“Nhỏ một giọt máu vào đây.”
Nàng vừa nói tay lại tự cắt một cái khiến máu chảy trên tờ giấy, nhìn thấy cảnh này thôi Thiên Tiếu thấy không ổn chút nào. Nhìn kỹ thì một trong hai cái ấn là của Sáng Thế Thần Điện, hắn ta không khỏi có chút lóng ngóng, ai đó xuất hiện cứu hắn đi.
×— QUẢNG CÁO —
Hắn nhỏ giọng hỏi:
“Cái ấn này là gì thế?”
Cầm Vân Ca nhíu mày:
“Cái này của cô cô ta, nếu ngươi dám thất hứa sẽ bị nàng truy sát, nhanh nhỏ máu đi, có cái gì mà phải chần chờ thế. Hay trong đầu đang nghĩ cách qua mặt ta.”
Cứ nghĩ phải sống với cô nàng bá vương này cả một đời sống lưng hắn lạnh buốt. Đè xuống lỗ lắng trong lòng hắn vươn tay ra, nàng thấy thế chụp lấy cắt một đường, máu chảy vào tờ giấy.
Máu tươi của hai người hoà vào nhau liền bị tờ giấy hút hết, từ phía dưới tờ giấy có cái gì đó nhúc nhích như muốn trồi lên. Tờ giấy bùng cháy trên một ngọn lửa màu trắng, một con hồ ly trong suốt từ đâu chui ra, cả người nó phập phồng như ngọn lửa đang cháy vậy, nhưng lại toát ra khí tức lạnh như băng.
Nó bỗng nhiên mở miệng:
“Cả hai ngươi đều đồng thuận với những giao ước trong đây chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Cầm Vân Ca hiếm khi cười, nhưng ngay vào thời khắc này nàng ta cười rất tươi.
Thiên Tiếu bất lực gật đầu:
“Ta đồng ý.”
Con hồ ly nghiêm giọng:
“Giao ước hoàn thành, nhân danh Sáng Thế Thần ta công nhận thỏa thuận thành công, ngày Thiên Tiếu đạt Hồn Hoàng cũng là ngày tổ chức đại hôn của cả hai. Nếu không làm theo giao ước thì sẽ vĩnh viễn không thể thăng cấp, bị loại khỏi Sáng Thần Điện, đồng thời nhận sự truy sát của Phụng Hậu Đế Vương Thanh Long Đế Quốc.”
Thiên Tiếu lông mày nhíu chặt:
“Phụng Hậu? Ngươi là con gái của Bạch Hằng.”
Cầm Vân Ca giả vờ như mình chưa biết chuyện quá khứ giữa hai nhà.
Nàng cười mỉm:
“Sao ngươi biết tên mẹ ta?”
Con hồ ly liếc hai người một cái rồi như tia chớp phóng thẳng ra ngoài căn phòng tới khu vực trung tâm. Nhìn thôi đủ biết điểm đến là hoàng cung, mọi chuyện đã không thể nào thay đổi, kể cả hắn nói ra thân phận của mình thì cũng chưa chắc có tác dụng gì.
Thiên Tiếu cứ nghĩ mình sẽ tức giận lắm, ngay lúc này hắn nhớ lại những lời mẹ dặn, nàng tuy gặp nhiều chuyện thương đau nhưng vẫn rất thương người tỷ muội kia. n oán của hai người thì phải chờ Bạch Hằng rời khỏi thế giới này đi tới Linh giới, lúc đó hai ngươi sẽ tự giải quyết với nhau.
Hắn ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt vào nhau lộ ra vẻ thản nhiên:
“Ngươi cũng nổi tiếng quá mà.”
“Thế thôi ta đi nghỉ đây?”Bước ra ngoài nàng đóng cửa lại, quay lại phòng thì Cầm Tử Nam và La Sơn đã chờ sẵn. La Sơn mới tới kinh thành không nghĩ lại gặp phải tình huống như thế này.
La Sơn nhíu mày:
“Để cho Phụng Hậu đứng tên, nàng ta tàn ác thế nào ngươi không biết hay sao?”
×— QUẢNG CÁO —
Cầm Tử Nam nhún vai:
“Đây là quyết định của con gái ta, với lại làm gì có ai dám phá thỏa thuận này, đây là một khế ước song phương đều phải tuân thủ. Nhị ca đừng vì con gái ngươi cũng thích hắn mà nổi giận vô lý.”
La Sơn nhìn thẳng Cầm Vân Ca:
“Ngươi có chắc một kẻ bất thường như mình có thể mang lại cho hắn hạnh phúc không?”
Cầm Vân Ca lạnh nhạt:
“La bá bá hình như còn chưa hiểu rõ Thiên Tiếu lắm đâu, ta chỉ cần lý do để ở bên hắn bảo vệ, giúp hắn làm việc. Làm hắn hạnh phúc đã có khối người đặt chỗ trước rồi, hắn không phải Tạ bá bá, không phải ngài, càng không chung tình như cha ta đâu.”
La Sơn nhíu mày:
“Ý ngươi là sao?”
Nàng bình thản:
“Ta nói thế ngài chắc chắn hiểu rồi, còn những người kia là bí mật mà ta phải giấu giúp hắn. Ngài muốn biết thì tự tìm hiểu, rất nhanh thôi có thể điều tra ra thôi, nhưng ta tin đối với ngài những cái tên đó sẽ khiến ngài cực kỳ sửng sốt đấy.”
Ngay trong lúc mấy người đang tán chuyện thì với nhau thì trong hoàng cung con Cáo cũng đã bay tới trước mặt một nữ nhân.
Nó lạnh lùng:
“Người giám sát khế ước xác nhận, có thể thay đổi phần của mình trước khi thực thi.”
Máu rơi ra, trên khế ước lại xuất hiện thêm cái gì đó, con Cáo lấy được xác nhận biến thành một tia sáng lao thẳng lên trời rồi hoàn hoàn biến mất. Phụng Hậu ở trong phòng gương mặt tràn ngập suy tư, không ai biết nàng đang nghĩ cái gì cả.
Nàng cất giọng:
“Chuyện này có vẻ thú vị rồi đó, không nghĩ có người khiến cho chất nữ của ta siêu lòng, ta đây cũng hiếu kỳ rốt cuộc tiểu tử này có gì đặc biệt. Ngươi thấy tiểu tử này có gì hay ho không Phụng Tử.”
Một nữ quan đứng sau lưng ánh mắt nhìn về phía tập hồ sơ ở góc bàn với hình ảnh của Thiên Tiếu bên trên thì lắc đầu. Quả thực thì trong mắt nàng Thiên Tiếu chẳng có gì đặc biệt, có chăng thì vẻ ngoài tinh diệu hơn người thường một chút, nhưng với nàng đó không tính là điểm mạnh.
Chính nàng cũng vô cùng bất ngờ khi mấy ngày trước công chúa về hoàng cung cầu xin việc này, vốn phải nghĩ đây là một cao thủ kinh thiên động địa. Không nghĩ tới chỉ là một tiểu tử vừa mới Nhập Hồn, thật sự rất là vô lý.
Từ ngoài cửa chính một người mặc áo bào đen đi vào:
“Thưa bệ hạ, thần đã đi điều tra nhưng chưa phát hiện ra gì bất thường, người này vô cùng bình thường.”
Phụng Hậu khẽ nhếch mép vung tay kẻ kia liền bị kéo tới dưới chân nàng, tay nàng đặt lên đầu hắn tất cả ký ức của hắn liền bị nàng lấy hết. Xong việc ngón tay nàng khẽ búng người kia tan thành mây khói, kẻ nói dối nàng thì không có bất cứ kết cục tốt nào.
“Ha ha ha ha… thật sự rất thú vị, ngươi sắp xếp một chút đi, Thăng Thiên Đài lần này diễn ra bao lâu thì ta sẽ ở lại coi bấy lâu.”
Bỗng nhiên lông mày của nàng thật sâu nhíu lại nhìn về một hướng, một giây sau nàng biến mất tại chỗ. Nữ quan đằng sau chú ý tới vẻ mặt của nàng, nàng ta biết chắc chắn phải có chuyện gì khủng khiếp lắm mới khiến nữ hoàng nghiêm túc như vậy.