Lý Nhã Kỳ bỏ ra khỏi khách sạn đi về hướng cổng thành, Dạ Nguyệt thấy thế liền nhanh chóng đi theo phía sau, nàng sợ bằng hữu mình xảy ra chuyện. Đồng thời nàng ta cũng kịp phân công Dạ Yến nói chuyện với Thiên Tiếu, không biết tên này tâm lý có yếu không nhưng cứ đề phòng thì hơn.
Lúc nàng kể cho đệ đệ thì hắn ta không thể tưởng tượng được, lập tức chạy tới chỗ Thiên Tiếu.
“Thần tượng, huynh làm sao có thể hay như thế?”
Thiên Tiếu cạn lời:
“Bí quyết ta chỉ người bao nhiêu lần rồi, thực hành thì không chịu cứ hỏi là sao.”
Dạ Yến nhỏ giọng:
“Ta cũng đang muốn xem đại ca giải quyết hậu quả như thế nào để học theo.”
“Ta mà biết thì đâu có ăn đòn như thế này.” Thiên Tiếu thầm khinh bỉ Dạ Yến, trong đầu thầm nghĩ.
Trên đường xá ở kinh thành thì lúc nào tấp nập người qua lại, những cửa hàng lớn nối tiếp nhau, các tòa nhà cao tầng ở ngoại thành khiến người ta biết được toàn thành này giàu có đến mức nào. Lý Nhã Kỳ đã nghe nói đến vài chỗ khá cổ kính, lưu giữ rất nhiều kiến trúc cổ liền đi thẳng hướng tới đó.
Tới một quán nhỏ với không gian cổ kính hai người ngồi xuống gọi món, trong thực đơn cũng chỉ có những món tương đối quen thuộc. Ngay từ chỗ hai người ngồi thì mùi chân gà nướng thơm nức cả mũi, làn khói mỏng manh bao quanh những chiếc chân gà làm chúng trông càng hấp dẫn hơn.
Những chuỗi thịt xiên rau củ nằm gọn trong tủ kính giữ nhiệt, ngoài ra còn rất nhiều món khác nữa, bọn họ cầm thực đơn nhưng nửa tiếng sau mới lựa xong. Lựa xong tất cả những món họ thích ăn thả ga, Dạ Nguyệt tỏ ra quen thuộc ấn một cái nút ở dưới bản thì chỗ họ ngồi lập tức bị bao bọc lại.
Thấy Lý Nhã Kỳ có vẻ bất ngờ thì nàng ta mỉm cười:
“Đã làm quán ăn ở Long Thành mà không có không gian để khách nói chuyện thoải mái thì làm sao làm ăn được. Chúng ta hiện tại đang ở trong kết giới với mấy chục cái trận pháp cách âm, nói gì cũng không lo lắng bị người khác nghe lén.”
Lý Nhã Kỳ mỉm cười vui vẻ:
“Thật là tốt.”
Dạ Nguyệt thấy nàng ta cười thì cảm thấy lạ lùng hỏi:
“Ngươi không giận hắn nữa sao?”
Lý Nhã Kỳ cười nhạt:
“Lúc đầu tức giận với hắn chỉ là diễn thôi, chuyện hắn với mẹ ta đã sớm bị ta phát hiện rồi, ngay cái hôm mà đi từ trong Hắc Dạ Sâm Lâm thì nhờ khả năng nghe siêu xa liền biết được. Hai người đều quá quan trọng với ta, thế là ta quyết định cho bọn họ ở bên cạnh nhau, cả nhà ba người vĩnh viễn, trực tiếp nói chuyện với mẫu thân rồi nên hôm nay hắn lỡ mồm chỉ là hợp thức hóa chuyện này.” ×— QUẢNG CÁO —
Dạ Nguyệt khó hiểu:
“Thế sao ngươi lại nặng tay thế?”
Lý Nhã Kỳ thở dài:
“Một nhà ba người giờ có thêm hai người, tỷ nói xem ta làm sao lại không tức giận, với lại không cho hắn một bài học để hắn đi cưa cẩm vợ người ta nữa sao. Lâm Hạ đối với tỷ thì không ghê gớm, huynh ấy thì so với Lâm Hạ lại chẳng là gì, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì ta biết phải làm sao.”
Biết được rằng Lý Nhã Kỳ đã biết trước chuyện khiến cho Dạ Nguyệt vô cùng bất ngờ, nàng không thể hiểu được cô bé sao có thể bình tĩnh như thế. Hai người sau đó nói chuyện với nhau, cùng thưởng thức đồ ăn ngon, hạn chế nhắc tới Thiên Tiếu nếu không cần thiết.
Bọn họ không biết rằng lúc này ở ngay bên ngoài quán ăn thì có một số người đang theo dõi bọn họ. Lúc đi ra bọn họ đã bị Lý Hành, người đã nhắm tới Lý Nhã Kỳ từ lúc ở Hắc Dạ Thành nhắm tới, lần này để không gây chú ý hắn thuê hơn hai mươi cái lưu manh để phục kích.
Một đám người có tu vi không quá cao sẽ ít bị cảnh sát để ý tới, chỉ cần bắt được người thì mọi thứ sẽ dễ dàng xử lý. Nàng ta đã có trong danh sách tham gia Thăng Thiên Đài nên hắn chỉ tính bắt lại chơi một lần rồi thả ra, trong đầu hắn ta thầm nghĩ chắc cũng không có chuyện gì to tát đâu.
Lý Hành đứng trong hẻm to giọng phân công:
“Các ngươi chia ra phục kích, cố gắng làm càng nhanh chóng càng tốt, tuyệt đối không được để hai nàng ta mở miệng kêu cứu. Nếu chẳng may thất bại thì lập tức bỏ luôn không cần nghĩ nhiều, để lúc nào có cơ hội thì chúng ta làm lại, không có vấn đề gì hết.”
Nhìn vào con hẻm cụt chất toàn rác thải Lý Hành tỏ ra chán ghét ra mắt, hắn không muốn ở trong đây thêm một phút giây nào hết.
Người dẫn đầu đám kia tràn đầy tự tin:
“Lý công tử cứ yên tâm, chúng ta làm chuyện này đã nhiều năm, bắt nạt người của tòa thành này thì khó nhưng đám học viên tới từ vùng quê thì dễ. Ngài cứ việc tới khách sạn chờ đợi là được, đợi hai nàng ta ăn xong thì chúng ta lập tức ra tay.”
Lý Hành rời đi đám lưu manh liền tụ lại một chỗ lên kế hoạch cụ thể.
“Xoet”
Một ánh sáng lóe qua, đàm người giật mình nhưng không kịp thốt lên tiếng nào, quang cảnh trước mặt chúng rất nhanh chóng thay đổi. Đầu tiên chúng cứ tưởng mình đang ngã, khi nhìn thấy thân thể không đầu của chính mình đang đứng chúng mới biết chuyện gì xảy ra.
Thiên Tiếu ánh mắt sắc lạnh, mặc vào trang phục bắt đầu tế lễ, lần thứ hai làm nên hắn nhanh tay hơn, bày ra trận pháp thực hiện rồi nhanh chóng xóa đi dấu tích. Bầu trời của Long Thành cũng chẳng có dị tượng gì, hắn ta đã tìm ra cách để ngăn dị tượng xuất hiện, tu vi của hắn lần này được tăng thêm một chút.
Vạn Biến nhắc nhở hắn rằng Vận Khí của Lý Nhã Kỳ đã không còn tý nào liền quyết định đi theo bảo vệ, không nghĩ tới các nàng quả thật sẽ gặp nguy hiểm. Đợi hai người ăn xong đi về tới khách sạn thì hắn mới yên tâm, ở đây có Cầm Vân Ca nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cơm tối hắn cũng làm xong rồi dọn hết ra, mấy nàng chỉ việc ăn xong rồi rửa bát thôi, chính hắn từ lúc tới Long Thành cũng chưa đi đâu. Đang nghĩ đến việc rốt cuộc phải đi đâu thì quang não của hắn ta rung lên. ×— QUẢNG CÁO —
“Ta tới Long Thành rồi, nhanh tới địa chỉ mà ta để trong tin nhắn, nơi đó chính là chỗ mà ta chọn làm cửa hàng Hồn Ngọc.”
Nhận được tin nhắn hắn liền nhanh chóng đi tới địa chỉ ở phía bên trên tin nhắn, lúc này đã thấy mấy cửa mở, Họa Thiên Hậu đứng ở bên trong đang nhìn cái gì đó. Hắn đi vào trong thì phát hiện hóa ra đây là một cửa hàng bán đồ lưu niệm, trên bờ tường có vô số những món đồ nhỏ đang được trưng bày.
Thấy hắn đến nàng hừ một tiếng rồi nói:
“Ngươi mau chào Thịnh thúc đi, ngài ấy muốn bán lại cửa hàng cho chúng ta để về quê sinh sống, hưởng thụ tuổi già nên mới có giá rẻ đấy.”
Thiên Tiếu cúi đầu nhìn ông lão già yếu, trên tay sẵn chiếc vali đồ, ông ta nhìn tổng quát cửa hàng của mình một lần rồi nói:
“Không nghĩ tới có một ngày cửa hàng nhỏ của ta lại chuyển sang bán thứ đắt đỏ như Hồn Ngọc, hai cô cậu nhớ chăm sóc nó cho tốt. Lão đây kinh doanh cả đời ở đây nhưng phát hiện chẳng ở đâu bằng quê nhà, các ngươi cũng phải cố lên đấy, đừng để giống ta cả đời đều không phất lên nổi.”
Không phất lên nổi ở Long Thành thì tài sản cũng vài trăm triệu, chỉ là ở đây thì con số đó chẳng có nghĩa lý gì. Nếu đầy đủ thì tu vi của ông lão này không chỉ là Hồn Sư, ở nơi đây là thế giới cho những kẻ mạnh tuyệt đối, chẳng có chỗ cho kẻ bình thường ở chốn này.
“Đau quá.”
Ông lão kia vừa đi thì hắn đã cảm thấy eo của mình đau rát, hóa ra hắn bị nàng ấy nhéo vào eo một cái, khiến hắn ta không thể không kêu lên.
Thiên Tiếu xoa eo:
“Nàng tu vi cao hơn ta đấy, nhéo vậy ta chảy máu mất.”
Họa Thiên Hậu tức giận:
“Ai bảo ngươi nói ra hết với họ như thế.”
Đột nhiên hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, lửa giận trong người nàng cũng theo đó tan biến.
“Bây giờ bọn họ đã biết hết rồi, ta bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, mặc kệ chuyện gì xảy ra tương lai ta nhất cũng sẽ cưới lấy nàng. Cuối cùng thì ta chẳng còn bí mật nào để giấu trong lòng nữa.”
Lời nói của hắn nhẹ nhàng nhưng nàng bây giờ đã rõ tất cả, thực ra trong lòng hắn rất nặng nề.Hắn vẫn dứt khoát như thế khiến cho nàng rất cảm động.