Kế hoạch dẫn quái về đây tiêu diệt của Lý Chiêu Hoàng đề ra từ ban đầu bị dẹp bỏ nhanh chóng. Nàng đã thử đi tới tòa thành khác, kết quả nàng phải đi tới tận hai vạn dặm thì mới có quái vật, dẫn dụ chúng về đây tức là phải chạy bộ hết quãng đường đó, như thế ai mà chịu cho nổi.
Lúc này nàng thật sự tuyệt vọng rồi, Khí Hồn của Thiên Tiếu cũng rơi xuống mặt đất nằm bất động, xung quanh cũng chẳng còn cái xác nào
“Cô bé, có nghe ta nói không?”
Đang lo lắng thì một âm thanh vang lên bên tai nàng ta, Lý Chiêu Hoàng giật mình nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai cả, nàng lo lắng lên tiếng hỏi:
“Ai đang nói chuyện với ta thế?”
Giọng nói mang theo nét mục nát của thời gian, nàng đang loay hay tìm kiếm thì lại tiếp tục nghe được:
“Đừng tìm nữa, ngươi không nhìn thấy ta đâu, hiện tại bản tôn đang ở rất xa nơi này, chính xác hơn là không ở cấp thấp vi diện như thế này. Có điều đệ tử của ta sắp ngỏm rồi nên bản tôn đành phải tìm giúp đỡ, bởi ta vướng quy tắc của vi diện nên không thể trực tiếp đi xuống chỗ các ngươi được, nên càng ngươi giúp.”
Lý Chiêu Hoàng giống như có điều suy nghĩ:
“Tiền bối muốn ta giúp gì?”
Giọng nói kia tràn đầy bực tức:
“Đồ đệ ta bị thương nặng, tất nhiên ta cần ngươi cứu nó, hỏi nhảm.”
Lý Chiêu Hoàng biết mình hỏi thừa thãi gây tức giận, nàng cười trừ:
“Xin lỗi tiền bối, chỉ là ta không biết phải dùng cách nào để cứu hắn ta cả, nếu cứu được ta đã cứu rồi.”
Thôn Phệ cạn lời, người ta đã liên lạc nhờ cứu thì tất nhiên phải có cách, đâu phải bị ngu liên lạc nói chuyện làm gì, phải kiềm chế để không chửi thề:
“Ta có cách, chỉ cần ngươi chịu hy sinh một chút thôi liền có thể cứu được hắn ta.”
Lý Chiêu Hoàng nghe có cách cứu được Thiên Tiếu thì vui mừng ra mặt, cứu được hắn đồng nghĩa nàng có thể quay về. Nàng dứt khoát:
“Chỉ cần cứu được hắn ta thì cái gì ta cũng làm được, mong tiền bối chỉ bảo.”
Thôn Phệ nhẹ giọng:
“Hắn thi triển Hắc Sắc hoàn toàn ngoài dự tính của ta, đây là chiêu thức đồng quy vu tận của hắn, vốn chỉ sử dụng để chết chung với kẻ thù. Bình thường thì thần tiên cũng không cứu nổi, tuy nhiên kẻ địch chết nhiều như thế, lại thêm bảo vật hỗ trợ nên có thể cứu được hắn.
Hắc Sắc là chiêu thức dùng sinh mệnh làm vật tế, linh hồn làm chất dẫn, âm khí làm nền để thi triển. Hắn hiện tại thiếu năng lượng âm quá nhiều nên sinh mệnh lực tiêu hao nhiều hơn để bù vào, chỉ cần bù lại âm khí thì hắn ta liền có thể hồi phục nhanh chóng.”
Lý Chiêu Hoàng có nghe tới năng lượng âm rồi, trong cơ thể nhân loại âm dương khí, nam nhân nhiều dương khi, nữ nhân nặng âm khí.Tuy nhiên không thể nào có chuyện một loại biến mất hoàn toàn, khi đó thân thể mất đi cân bằng, hậu quả nặng là chết không chỗ chôn, bây giờ nàng đã hiểu tại sao Thiên Tiếu lại thảm như thế này rồi.
Dạng chiêu thức như Hắc Sắc đâu có chuyện dễ dàng sử dụng, thiệt hại âm khí trong cơ thể hoàn toàn nằm trong tính toán của Thiên Tiếu. Hắn giữ được mạng nhưng sẽ mất khá khá thời gian để có thể khôi phục âm khí, phương thức để khôi phục cũng rất nhiều. Ví dụ như hắn có rất nhiều nữ nhân liền có thể cùng họ song tu để trao đổi âm khí.
Đương nhiên quá trình này sẽ khá mất thời gian, lý do thì bởi tính cách của Thiên Tiếu, hắn hiện tại sẽ không dễ chạm vào những người nhiều âm khí. Chính xác hơn thì sẽ không chạm vào mấy cô trinh nữ, nữ nhân mất đi trinh tiết thì âm khí ngưng tụ rất chậm, đã thế trước kia còn ngủ với Thiên Tiếu rất đều đặn nên chẳng có bao nhiêu.
Cầm Vân Ca và Băng Mị có xác nhận quan hệ Thiên Tiếu còn không dễ dàng chạm vào, hy vọng hắn thịt mấy cô nàng khác là chuyện không thể nào.Hắn đã không thể thì bọn họ đành giúp, mục tiêu dễ dàng nhất chính là Lý Chiêu Hoàng, còn chuyện giải quyết hậu quả thì để Thiên Tiếu lo.
Những trường hợp mất đi âm khí cần được chữa trị gấp phải làm gì thì Lý Chiêu Hoàng cũng rõ ràng. Dạng hy sinh này thì nàng chỉ có nước từ chối, nàng đã có người mình thích rồi, phải trao thân cho một nam nhân xa lạ là chuyện không thể nào chấp nhận được.
Nàng cũng đã qua cái tuổi hễ nhìn thấy nam nhân ưu tú liền xiêu lòng, người kia lại còn là chàng trai nàng thích ngay từ năm đầu tiên bước vào học viện.
Thôn Phệ nhìn vẻ mặt của nàng liền biết nàng đã biết chuyện, hơn nữa còn muốn từ chối, hắn nhanh chóng lên tiếng:
“Ngươi đã biết thì ta khỏi cần giải thích, ta cũng đoán được ngươi sẽ từ chối. Một người như ta sẽ không bắt ngươi làm việc không công, chỉ cần ngươi đồng ý cứu hắn thì sẽ được chọn một thứ để trả công, ví dụ như công pháp và vũ kỹ cấp cao chẳng hạn.
Tình cảm rất quan trọng nhưng còn nhiều thứ quan trọng hơn với ngươi, ví dụ như sự phồn vinh của gia tộc chẳng hạn. Một bản công pháp cấp cao, có thể truyền cho người khác sẽ khiến cả một gia tộc vùng lên mạnh mẽ, đấy là đề nghị của ta còn ngươi có thể suy nghĩ. Nhưng người không thể nào từ chối được, chỉ là nghĩ xem lấy cái gì thôi.”
Lý Chiêu Hoàng tay nắm chặt, cả người nàng đều có chút run rẩy, nàng hít sâu nhỏ giọng hỏi:
“Nếu ta từ chối thì tiền bối sẽ giết ta?”
Thôn Phệ chém gió:
“Ta có thể làm thế nhưng sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, khi ngươi từ chối đồng nghĩa với Thiên Tiếu chết, ngươi sẽ vĩnh viễn không về quê hương được. Chỉ cần ở trên hành tinh này một tuần không có Thiên Tiếu cũng sẽ có quái vật xử lý ngươi, không cần thiết đến phiên ta phải ra tay làm gì để dính vào giới luật.”
Lý Chiêu Hoàng nghĩ một chút đánh liều hỏi:
“Nếu mà Thiên Tiếu chết thì bộ bài kia sẽ xuất hiện, ta tiến hành nhận chủ liền có thể sử dụng nó để trở về quê hương.”
“Ha ha ha, thật ngây thơ, bảo vật liên kết với thần thức của Thiên Tiếu, một khi hắn chết thì bộ bài cũng mất đi tác dụng, trở thành đống giấy vụn, không hơn không kém. Khi đó ngươi chỉ có thể bố trí một đại trận truyền tống xuyên hành tinh, đương nhiên nếu ngươi làm được thì coi như ta chưa từng nói gì cả.”
Thôn Phệ và Ác Ý đều là kẻ già đời, đặc biệt là Ác Ý, những người cực kỳ lương thiện còn đang bị nó mê hoặc huống chi cô gái chỉ hơn hai mươi. Lời nói nó nhắc nhở Thôn Phệ hoàn toàn đánh thẳng vào những điều Lý Chiêu Hoàng cảm thấy quan trọng, nhất là gia tộc đang lâm nguy của nàng.
Những gì nàng nói với Thiên Tiếu trong lúc di chuyển thì Ác Ý cũng nghe rõ mồn một, nên rất khó có chuyện nàng từ chối.Tình cảm của nàng dành cho người kia cũng chưa thể nào ngang hàng với gia tộc đã nuôi dưỡng nàng từ bé.
Lý Chiêu Hoàng phân vân một lúc rồi hỏi:
“Công pháp có thể ngoại truyền, thế thì công pháp đó có thể mạnh như thế nào?”
Thôn Phệ đáp ngắn gọn:
“Thanh Liên Trí Linh Quyết là thứ ta nghĩ sẽ phù hợp với huyết mạch của gia tộc ngươi, một khi có người luyện thì sẽ gắn liền với huyết mạch đó luôn. Không có huyết mạch đó sẽ không thể luyện được, loại công pháp này cũng bán trong cửa hàng, nhưng mua ở đó thì sẽ chỉ có mình ngươi luyện được thôi.”
Bắt đầu tìm kiếm trong cửa hàng, vì có tên nên nàng tìm kiếm vô cùng nhanh, nhìn giá cả thì ánh mắt nàng siết chặt lại. Bàn tay hơi run một, Thanh Liên Trí Linh Quyết giá 52 tỷ điểm Quân Công, tác dụng không khác gì vị tiền bối kia nói, tuy nhiên mua trên cửa hàng thì chỉ có một mình nàng được tu luyện thôi.
Lý gia nếu có công pháp xịn như thế này thì quất khởi chỉ là vấn đề thời gian, chính nàng cũng có thể nhờ nó mà vượt qua Cầm Vân Ca và Chu Vũ. Đây là công pháp từng được cao thủ cấp Viễn Cổ tu luyện, một người rất mạnh mẽ.
Nàng mỉm cười thầm nghĩ: “Ta từng nghĩ vận mệnh của mình sẽ khác với các nữ nhân khác sinh ra trong gia đình quý tộc. Nhưng có lẽ Lý Chiêu Hoàng ta lại không thoát được rồi, sau này mình có thể hối hận với quyết định ngày hôm nay, có điều trong thời điểm này còn cách nào khác đâu.
“Ta đồng ý.”
Thôn Phệ cười vài tiếng rồi nói:
“Quyết định thông minh, tu luyện giả chúng ta cùng trời tranh mệnh, bỏ qua cơ hội lớn như vậy chỉ có thể là đồ ngu xuẩn. Công pháp cho ngươi trước, còn cách thức thì ngươi không biết chắc cũng có thể tự lên mạng để tìm, ta hiện tại rời đi trước, lúc nào rảnh sẽ kiểm tra.”