Vạn Biến Hồn Đế

Chương 55: Chương 55: Huynh Đệ Gay Gắt




Bữa cơm tối ba người ngồi ăn với nhau, Lý Nhã Kỳ bực bội ra mặt, nàng xinh đẹp nên từng được rất nhiều nam nhân theo đuổi nhưng nói kiểu này thì là lần đầu. Thô thiển đến mức độ này thì không chỉ nàng, khó có bất cứ nữ nhân nào chấp nhận được, buồn hơn là thần tượng của nàng lại còn dung túng.

Nghĩ đến Dạ Nguyệt và Thiên Tiếu bị thương vì mình nàng càng tức giận hơn, tuy thương tích loại này chữa trị rất nhanh nhưng tâm lý ám ảnh rất nặng. Xảy ra những chuyện như thế này khiến họ hoài nghi liệu tương lai của mình khi tới các đại học viện, liệu có thật sự hào nhoáng như vẻ bề ngoài hay dơ dáy hơn cả đồng rác rưởi.

Lý Nhã Lan ăn xong rồi thì dặn dò:

“Sáng mai ta sẽ phải đi tới kinh thành một chuyến, nếu không có gì bất ngờ thì chắc sẽ trở về vào khoảng thứ ba tuần sau.

Vốn những tình tiết chỉ xuất hiện ở trên phim lại trở thành thứ họ trải nghiệm ngoài đời thật, suốt cả buổi tối tối nàng chẳng ngủ được tý nào. Những chuyện xảy ra nàng tâm sự hết với mẹ của mình, Lý Nhã Lan ngồi nghe từ đầu đến đuôi nhưng chẳng nói gì cả.

Đợi Lý Nhã Kỳ than thở xong hết thì nàng mới nghiêm túc nói:

“Cuộc sống này nhiều lúc cực kỳ khó khăn, nhưng nghĩ tích cực lên một chút thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng khác biệt. Ngươi thử nghĩ một chút xem lần này có điều gì tốt đẹp hay không, cố gắng nghĩ thoáng nhất có thể, mọi khả năng đều nên cân nhắc.”

Bị người ta gạ gẫm một cách thô bỉ, người yêu và bằng hữu vì mình mà trong thương, người ra tay còn là thần tượng của nàng. Nàng suy nghĩ mãi không thấy bất cứ điểm sáng nào trong câu chuyện mình trải qua cả.

Nàng lắc đầu:

“Ta không nhìn ra được bất cứ chỗ nào tốt mẹ ạ, ngươi nhìn ra chỗ nào nói ta nghe.”

Lý Nhã Lan vuốt tóc nàng rồi khẽ giọng:

“Không phải nhờ chuyện này con thấy được dù là bất cứ trường hợp nào Thiên Tiếu vẫn đặt ngươi nên trước hay sao, đâu phải nam nhân nào cũng thế, cơ hội kiểm nghiệm vấn đề này càng hiếm hơn. Có khi thành đôi bao nhiêu năm rồi còn không biết được, đến lúc gặp chuyện bị bỏ rơi thì chỉ biết rơi nước mắt.”

“Cũng đúng.”

Nghe phân tích thì Lý Nhã Kỳ cảm thấy cũng chính xác, nhờ chuyện này mà nàng tin tưởng tuyệt đối vào tình cảm của Thiên Tiếu dành cho mình. Hắn thậm chí còn không tiếc từ bỏ cơ hội đặt chân vào học viện mà ai cũng mơ ước, chấp nhận dấn thân vào nguy hiểm.

Thấy con gái đã có vẻ hơi xuôi Lý Nhã Lan hơi vuốt nhẹ tóc nàng rồi nói:

“Còn cả cô bé ra tay trừng trị tên xấu xa kia nữa, trong khi các bằng hữu, bạn học đã cùng ngươi học mấy năm trời. Những kẻ đã theo đuổi ngươi suốt bao nhiêu năm nhưng cuối cùng chỉ đứng nhìn, người ra tay lại là một cái mới quen mấy ngày, điều đó cho chúng ta một bài học là phải biết chọn bạn mà chơi.”

“Cũng đúng.”

×— QUẢNG CÁO —

Khi mà tên kia có ý định xấu với nàng thì những bạn học thân quên ở trong lớp, thậm chí lão sư cũng không thấy động tĩnh hay dấu hiệu rằng họ muốn giúp nàng. Thế nhưng một người mới quen không lâu lại có thể vì nàng ra tay,đúng là phải biết chọn bạn mà chơi.

Những chuyện khác Lý Nhã Lan không muốn nói ra, nhưng chuyện cuối cùng nàng nhất định phải nói:

“Điều cuối cùng là ngươi cũng hiểu được, thần tượng của ngươi thì họ cũng chỉ là người thôi, bọn họ có thể nổi trội nhưng lại làm ra chuyện đáng chê trách. Nhớ rõ ngoại trừ Kiếm Thánh thì tám vị thủ hộ giả còn chưa chắc trong sạch nữa, ra ngoài sống tuyệt đối không được dễ dàng tin tưởng người ngoài.”

“Ta nhớ rồi.”

Lúc này thì Lý Nhã Kỳ đã cảm thấy thông suốt hơn rất nhiều rồi, nàng yên giấc ngủ, đợi sáng hôm sau ngủ dậy thì mẹ nàng đã rời đi từ khi nào rồi. Không nghĩ nhiều nàng chạy ra khỏi phòng đi sang phòng của mẹ mình, lúc này Thiên Tiếu đang ngủ ngon ở trong đó, nàng kéo chăn ra tiếp tục vào trong đó nằm ngủ.

Hôm nay có hẹn với hai tỷ đệ Dạ gia thế nhưng nàng không nghĩ tới chuyện tới sớm, dù sao cũng nên để Dạ Nguyệt tự mình tỉnh dậy. Hôm qua mất kha khá máu chắc Dạ Nguyệt cũng mệt mỏi, Thiên Tiếu còn nằm li bì như thế này, thế là bọn họ hẹn sáng nhưng tới tận chiều muốn mới tập trung ở quán nhậu của La Sơn.

La Sơn rảnh tay lau mồ hôi rồi ngồi xuống cười tươi hỏi:

“Hôm trước kiểm tra thế nào rồi?”

Lý Nhã Kỳ bắt đầu kể khổ với La Sơn, đồng thời nàng cũng nói ra dự định của mình cho hắn ta biết. Bốn người đều có ý định vào Hắc Dạ Sơn Lâm để tu luyện, như thế có thể rèn luyện khả năng thực chiến với yêu thú, rèn luyện luôn cả tinh thần nữa, sinh tử với yếu thú còn không sợ thì sao lại sợ nhân loại.

La Sơn nghe được thì vẫn giữ vẻ tươi cười:

“Chuyện cô bé của Thiên Hồn học viện ức hiếp công dân cấp cao của Huyền Vũ Đế Quốc đã lan ra khắp nơi rồi, nàng ta muốn làm gì học sinh bình thường chẳng ai quan tâm, nhưng công dân cao cấp thì khác. Các ngươi không nên vào rừng làm gì, ta nghĩ một thời gian ngắn nữa thôi nàng sẽ tới xin các ngươi quay trở lại lớp của nàng, muốn vào Thiên Hồn học viện thì các ngươi nhịn một chút đi.”

Thiên Tiếu mỉm cười nói:

“Chúng ta quyết định chọn học viện khác rồi, không nhất thiết học ở Thiên Hồn học viện, nàng có quỳ xuống xin thì chúng ta cũng đừng hòng học lớp của nàng.”

Dạ Nguyệt tiếp lời:

“Loài người như thế thì có thể huấn luyện được gì cơ chứ, thôi thà tự luyện tập, cùng lắm thì rớt năm nay, năm sau cố gắng tranh xuất tham dự của thí sinh tự do thôi.”

×— QUẢNG CÁO —

Nhìn thái độ của mấy người La Sơn viện lý do bận việc rồi nhanh chóng rời đi, bọn họ còn trẻ mà gặp chuyện như thế này ắt sẽ ghi thù rất sâu. Hắn đi trong nhà rồi dùng quang não liên lạc với Bạch Ngọc, kết nối thông ngay lập tức, rõ ràng Bạch Ngọc đã chờ sẵn từ lâu rồi, cũng đúng thôi, Cầm Vân Ca là đệ tử của hắn cơ mà.

Bạch Ngọc vốn muốn đứng ra dàn xếp chuyện này nhưng Quang Tiến đang nổi điên, hắn sợ đến đó không khuyên được câu nào còn ăn no đòn. Với lại Dạ Thiên Tĩnh cũng là một người vô cùng nóng tính, hắn tới thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Cầm Vân Ca cũng đủ lớn rồi, chuyện nàng gây ra thì chính nàng phải gánh chịu hậu quả.

Bạch Ngọc nhẹ giọng:

“Thế nào rồi nhị ca?”

La Sơn hừ một tiếng:

“Vô ích, bọn nhóc này thà năm sau tranh suất tự do chứ không muốn vào lớp huấn luyện, ngươi bảo cô bé kia chuẩn bị tinh thần đi, chuyện này không đơn giản kết thúc như thế đâu.”

Bạch Ngọc thở dài:

“Huynh có thể khuyên bọn họ vài câu được không? Vân Ca cũng là một cô bé số khổ, tính tình của Tam ca huynh cũng rõ ràng, nàng không phải tự nhiên mà kiếm chuyện với Thiên Tiếu. Với lại lần trước khi ta tới Hắc Dạ Thành huynh nói cho ta biết thân phận của tiểu tử kia thì có phải đỡ mất công không, khi đó ta nói một câu thôi đủ để mang hắn vào Thiên Hồn học viện rồi.”

La Sơn gằn giọng:

“Nói cho ngươi, vẫn còn giao du với nữ nhân kia, ta thực chất chẳng muốn nói nhiều với ngươi dù chỉ một chữ. Với tính cách của nàng ta lần này rất có thể sẽ lại giở trò, nhắc trước cho ngươi, chả biết ai gây ra nhưng có chuyện xảy ra với hắn ta sẽ giết nàng đầu tiên.”

Bạch Ngọc cũng có vẻ tức giận:

“Tội lỗi nàng ấy gây ra khó tha thứ nhưng đâu phải tự nhiên mà có chuyện, với lại một chưởng của huynh phế đi một nửa Hồn Mạch của nàng ta, như vậy còn chưa đủ hay sao?”

La Sơn mất kiên nhẫn:

“Nếu Vân Ca đại tẩu sống lại được, Khí Hồn song sinh của Thiên Tiếu hồi phục được thì có lẽ đủ, nói vậy thôi ngươi đủ hiểu rồi. Làm thế nào do là ngươi, đến lúc xảy ra chuyện thì trách chúng ta độc ác.”

Tín hiệu kết thúc Bạch Ngọc tỏ ra vô cùng mệt mỏi, ngồi ở bên cạnh hắn Cầm Vân Ca càng tỏ ra mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.