Lễ vinh danh bắt đầu, thứ hạng của tất cả các học sinh được sắp xếp hoàn tất, kỳ lạ là Thiên Tiếu lại chỉ xếp thứ mười. Người đứng đầu lại là Họa Thiên Hậu, thông tin cùng đánh giá của hội đồng được công khai toàn bộ. Thiên Tiếu tuy biểu hiện rất hoàn hảo nhưng lại có vẻ không coi học viện ra gì.
Hỏa Thiên Hậu thì không lợi dụng bất cứ ai, từ hai bàn tay trắng bằng khả năng của mình, đi một con đường cực kỳ an toàn. Tình huống đặt ra là bọn họ đang bị thương, tu vi mới không thể sử dụng, Thiên Tiếu làm mọi việc rất hoàn mỹ, nhưng chủ động kiếm chuyện là điểm trừ cực lớn.
Theo ý của các giám sát thì Thiên Tiếu có thể tự tin như vậy bởi có người bảo vệ, giả dụ không có giám sát thì Thiên Tiếu chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy. Khi đó lo cho tính mạng của bản thân đã rất khó rồi, lấy đâu ra chuyện xử lý mọi chuyện tốt như vậy.
Thêm một điểm trừ nữa chính là Thiên Tiếu có ý định lấy những bạn học tương lai ra làm quân cờ, đây có thể là những đồng đội tương lai của hắn. Chuyện này có thể khiến cho sau này khó ai tin tưởng được hắn, một tướng lĩnh đại tài cũng chỉ là một người bình thường khi không binh lính.
Xem xong những đánh giá này Thiên Tiếu nhẹ lòng một chút, ít ra bọn họ thật lòng vì nhân loại đào tạo nhân tài. Những người này không phải vì tài năng và thiên phú của hắn mà bỏ quá khuyết điểm, hoàn toàn khác với cách đánh giá của các học viện tại Hạ cấp vi diện. Bọn họ như vậy thì chắc chắn kể cả Tạ gia và Vân gia đồng thời muốn mạng hắn, bọn họ vẫn sẽ làm theo nguyên tắc, bảo vệ hắn đến cùng.
Bảo hắn tin tưởng hoàn toàn vào mấy lão già bảo thủ này thì cũng không hẳn, bọn họ cũng có suy nghĩ riêng của mình. Bọn họ cũng như Hải Vũ, có gia tộc sau lưng, có ràng buộc thì khả năng phản bội sẽ xuất hiện, ngoại trừ người của mình thì hắn tuyệt đối không được tin ai.
Kể cả Vũ Thuyền Quyên cũng không thể tin được, người của đại gia tộc sẵn sàng hi sinh thành viên để đạt mục đích. Huống chi hắn chết thì nàng ta chỉ mất tu vi, thứ đắt giá nhất của nàng là nhan sắc vẫn còn nguyên. Kể cả nàng không muốn phản bội hắn thì cũng có khả năng bị lợi dụng, vấn đề quan trọng nhất ở đây là hắn không nắm được gia tộc của nàng.
Phải biết Vũ gia lớn ngang Thánh Hỏa Giáo, trong mặt bọn họ hắn chẳng là cái thá gì, thế nên Vũ Thuyền Quyên trở thành một vấn đề khó giải quyết. Có thể dùng Âm Dương Song Tu Thần Quyết để khiến nàng ta ít nhất sẽ không bao giờ phản bội hắn. Cách này nhanh chóng bị Thiên Tiếu gạt bỏ ngay lập tức khi nghĩ ra, nó chính là cửa tử.
Vũ gia người nhìn có vẻ ngu ngốc, suy nghĩ kỹ một chút thì thiên phú ghê gớm nhưng không có đầu óc liệu có đạt được địa vị như Vũ gia. Câu trả lời một đứa con nít cũng biết là không, chỉ cần hắn dám động vào Vũ Thuyền Quyên, coi như đã phá hủy quân bài quan trọng của Vũ gia, kể cả nàng có cản thì vô số người cũng sẽ muốn giết hắn. Đam Mỹ Hay
Một cái Thánh Hỏa Giáo đã đủ sức ép hắn không thở nổi, suýt nữa thì chết mất xác, lại thêm rắc rồi nữa thì hắn chịu không nổi thật sự. Tạ Hồng nói khó nghe nhưng không sai chút nào, thủ đoạn của Thiên Tiếu suy cho cùng vẫn chỉ là tà môn ngoại đạo, thứ cần nhất là sức mạnh thì hắn vẫn chưa có.
Bây giờ nếu hắn cho Nhan Như Ngọc phi thăng, coi như trong tay hắn có một cái Hư Vô Cảnh. Cũng không ổn, cách biệt vi diện khiến hắn không thể nào sử dụng sức mạnh của nàng, với lại nàng cũng sẽ tuyệt đối không chịu phi thăng nếu chưa xử lý Trịnh Huy. Nói thế nào thì Trịnh Huy cũng là kẻ thù diệt tộc của nàng, cũng là kẻ khiến cho cha hắn phải tự sát để bảo vệ đứa con nhỏ bé của mình.
Đến chiều thì đám người Nhan Như Ngọc trở về, Thiên Tiếu rút toàn bộ tinh huyết ra, những cái xác cũng biến thành cát bụi.
Nhan Như Ngọc có chút suy nghĩ:
“Ngươi có cảm giác làm như vậy hơi quá không?”
Nói kiểu gì thì đây cũng là họ hàng của hắn, Thiên Tiếu lại làm đến mức này không biết có hơi quá hay không.
Thiên Tiếu nói chuyện bình thản:
“Năm xưa đẩy cha ta ra khỏi gia tộc, vì cái thể diện quỷ quái gì đó truy sát cha mẹ ta, bọn họ đã thích vậy thì ta sẽ khiến bọn họ vĩnh viễn không còn quan tâm tới thể diện. Thực sự thì họ không sai, nếu ở trong tình cảnh của họ ta cũng sẽ phản đối, nhưng đến mức để sát thủ truy sát máu mủ của mình thì càng khó tưởng tượng. Bọn họ đã bất nghĩa thì đứng có trách ta vô tình.”
“Kể cả Trịnh Huy hủy diệt gia tộc của ngươi cùng những người khác, thật sự hắn ta đang làm sai hay sao. Nếu không làm vậy thì Hắc Lâu mãi mãi chỉ dậm chân tại chỗ, hắn không sai một chút nào. Nhưng ngươi vẫn phải giết hắn cho bằng được, dù hắn đã nuôi dưỡng ngươi từ bé.”
Nhan Như Ngọc lặng hết cả người, Thiên Tiếu nói không sai, nàng đã nghĩ quá nhiều. Chuyện đúng sai trên thế gian này quá mỏng manh, chỉ có kẻ chiến thắng mới có thể viết lên lịch sử. Chuyện xấu xa thế nào đi chăng nữa thì theo thời gian cũng sẽ bị lãng quên, thế nên dù tàn nhẫn thì nhất định phải là người dành chiến thắng.
Nàng cúi đầu khẽ giọng:
“Ta sai rồi, xin lỗi.”
Thiên Tiếu mỉm cười hạ giọng:
“Không cần xin lỗi, ngươi suy nghĩ như vậy cũng bình thường thôi, suy cho cùng vẫn là lo nghĩ cho ta thôi. Ta đây chỉ lo cho ngươi bên cạnh, tập trung quá nên không có thời gian giải thích mấy thứ này cho ngươi. Nhớ kỹ rằng chúng ta chỉ cần quan tâm tới nhau, còn mấy thứ gọi là họ hàng, nếu họ tốt thì chính là thân nhân, không tốt thì cũng chỉ giống đám người dưng thôi.”
Nhan Như Ngọc gật đầu, bỏ qua chuyện này một bên nàng khẽ giọng nói:
“Đúng như ngươi dự đoạn, sau khi chúng ta hất nước bẩn lên người Trịnh Huy thành công thì Vân gia và Tạ gia đã trở mặt. Hiện tại chúng ta đã có được chút tình báo về Trịnh Huy, vị trí cụ thể thì vẫn chưa biết được, chỉ biết rằng trụ sở của bọn chúng hiện tại đang ở trong yêu tộc.”
Thiên Tiếu cũng đã đoán được truyện này, hắn tiếp tục:
“Còn gì nữa không?”
Nhan Như Ngọc nhỏ giọng:
“Dường như Trịnh Huy trở thành thuộc hạ của một trong Ngũ Đại Yêu Tộc rồi.”
Thiên Tiếu bật cười, chả sao Vân gia và Tạ gia không âm thầm trả thù, hóa ra dính tới Ngũ Đại Yêu Tộc. Họ nghĩ tới Nhan Như Ngọc sẽ dùng mọi thủ đoạn để tiêu diệt Trịnh Huy lên muốn mượn đao giết người, quả nhiên đám này vẫn tự cho mình là thông minh. Đã liên quan tới Ngũ Đại Yêu Tộc thì chỉ có bị điên mới ra tay bây giờ, bởi đó là cách không thể tốt hơn để tự hủy.
Sau cùng Thiên Tiếu quyết định để cho lực lượng của Hắc Lâu án binh bất động, tạm thời bỏ qua Trịnh Huy. Tăng cường điều tra thêm về Vân gia và Tạ gia, bây giờ thì hắn ta phải đi gặp Tạ Thanh đã, hắn cần biết thêm thông tin trước khi làm ra bất cứ hành động nào. Với lại hắn cảm giác chuyện xảy ra năm xưa hình như có uẩn khúc gì đó, Tạ gia có chút không bình thường, tại sao bọn họ lại không theo các gia tộc khác ở trong một tổ trạch, các đại phòng lại phải phân ra ở nhiều chỗ khác nhau.
Tạ Thanh, Lệ Thiên Tuyết, Lệ Vô Bi, Dạ Thiên Tĩnh là bốn người được Hải Vũ nhận làm đệ tử. Mã Thấp Tứ thì sẽ được người của Hỏa Lam đế quốc mang lên vào năm sau, mọi thứ đã được Thiên Tiếu sắp xếp cẩn thận.
Đi tới phòng riêng của Tạ Thanh, thấy hắn đã chờ đợi ở đây, nhìn thấy Thiên Tiếu tên tiểu tử này có vẻ bối rối.
Hơi bối rối một chút rồi mới lên tiếng chào hỏi:
“Chào biểu ca.”
Nhìn tiểu tử này như gà mắc tóc Thiên Tiếu có chút buồn cười, nhưng đây là thân nhân của hắn, hắn mất đi người thân cũng vì ủng hộ cha hắn.