Vạn Biến Hồn Đế

Chương 188: Chương 188: Khai Linh Quyết Thần Kỳ




Ba ngày liên tục Thiên Tiếu ở lại trong Thanh Long Vương Phủ, chăm sóc Cẩm Vân Ca đợi nàng tỉnh dậy. Nàng ấy nói thế nào đi chăng nữa cũng là hôn thê của hắn, sớm muộn gì cũng phải bên nhau thì ngay bây giờ tốt với nàng trước sau này đỡ bối rối.

Cầm Tử Nam thần sắc càng ngày càng trở nên tốt hơn. Trước đây trong lòng lúc nào cũng nặng trĩu, một bên là hổ thẹn với huynh đệ, một bên là cảm giác có lỗi với vợ con.

Trong khoảng thời gian này hắn cũng tranh thủ tu luyện Khai Linh Quyết, nhờ thế phát hiện ra niềm vui bất ngờ. Có vẻ do tăng trưởng sức mạnh linh hồn nên cũng ảnh hưởng tới cả Vạn Biến, hiện tại thì Vạn Biến giống như một đứa con nít mới lớn so với Thôn Phệ, chính xác thì nó đang được thúc đẩy để tiến hóa nhanh hơn.

Khai Linh Quyết giống như cỗ máy thời gian giúp Vạn Biến tiến hóa vượt trội, thời gian ngủ say cũng rất ngắn mà thôi. Thôn Phệ và Ác Ý đều đã tiến hóa hết mức rồi, thật khó để chúng đạt được bất cứ tiến bộ nào, chuyện tiến hóa càng cực kỳ khó khăn, có thể nói là gần như vô vọng.

Thực ra Thôn Phệ còn có khả năng, Ác Ý gần như là một trong những sinh vật có năng lực hỗ trợ ung thư nhất Vạn Giới. Nếu nó còn tiến hóa thì thật sự quá là loạn, các vị thần của thế giới này sẽ không để yên cho nó tạo ra kẻ có thể uy hiếp đến họ.

Từ trên giường Cầm Vân Ca tỉnh lại thì phát hiện Thiên Tiếu đang ngồi dưới mặt đất luyện công.Nàng ta không làm phiền mà ngồi xuống bên cạnh bắt đầu tu luyện, mấy ngày này không tỉnh lại được vì thương tích, nàng vẫn cảm nhận được hắn luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng.

Cha nàng từng nói rằng ngoài những chuyện bất khả kháng, thì Tạ bá phụ đã chết mạnh nhất về khoản chuyên tâm chăm sóc. Lúc này thì nàng cũng hiểu chuyên tâm là như thế nào, với thái độ của hắn thì nếu nàng không tỉnh lại thì hắn cũng không có ý định rời đi.

Thiên Tiếu tu luyện xong mở mắt ra thì bất ngờ bởi nàng ở đối diện mình, khi hắn nhìn nàng thì ngay lập tức đôi mắt to tròn kia nhìn lại hắn.

“Mừng là học tỷ đã tỉnh lại.”

“Cám ơn ngươi.”

Thiên Tiếu vui vẻ chúc mừng thì nàng cảm ơn, sau đó hai người nhìn nhau, một người nhíu mày, một người thì tươi cười. Ngay lúc này thì bọn họ chẳng thể biết được tiếp theo mình nên nói cái gì nữa, cả hai chỉ biết giữ nguyên hiện trạng như thế này.

Thật lâu sau Thiên Tiếu thở ra một hơi rồi nói:

“Tỷ chỉ vì chuyện của cha mẹ mình mà ủy thân cho ta đúng không?”

Ý của hắn hỏi nàng chính là tình cảm, nàng rất muốn phủ nhận nhưng đây là sự thật quá rõ ràng, phủ nhận chính là nói dối một cách trắng trợn.Không thể mở miệng thừa nhận nên nàng đành im lặng, không hiểu sao bình thường thông minh nhưng lúc này nàng chẳng nghĩ được gì.

Thiên Tiếu cười khổ:

“Tỷ không cần phải làm khó mình làm gì, đợi khi nào ta đạt Hồn Hoàng thì chúng ta sẽ kết hôn để hoàn thành giao ước. Sau đó chúng ta nhanh chóng ly dị, không có tình cảm ở bên nhau thì thật tệ, tỷ không nhất thiết phải hy sinh cả tương lai vì lỗi lầm không phải của mình.”

Cầm Vân Ca nghe thế lại đáp ngay lập tức:

“Còn lâu ngươi mới đạt Hồn Hoàng, biết đâu lúc đó ta có thể thích ngươi thì sao?”×

— QUẢNG CÁO —

Thiên Tiếu lắc đầu đi ra khỏi cửa nhanh chóng rời khỏi vương phủ, không biết từ lúc nào mà chuyện tình cảm của hắn trở nên rối ren như thế này. Lúc hắn về thì Chu Vũ không biết đi đâu, Miêu Bích Hà thì đã đi dạy rồi, trong tòa nhà trung tâm chỉ còn có một mình Băng Mị ngồi ở đó.

Mấy chiếc đuôi của nàng xõa ra mặt đất, mái tóc trắng tung bay trong gió, hình ảnh đẹp đẽ khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng khó kìm lòng được. Nhưng lúc này không phải thời gian để hắn ta thưởng thức cái đẹp, hắn nhất định phải thuyết phục được nàng, hắn hiểu được nhất định không được để bản thân ở trong thế khó như thế này.

Hắn không thể đắc tội Băng Mị bởi chỉ cần hắn thua nàng thì Lý Nhã Lan sẽ xong đời, nhưng nếu hắn để nàng tự tung tự tác thì không biết mấy cô gái kia chịu nổi không. Lần trước không ít người chết, bọn họ có tu vi cao hơn mấy cô gái của hắn, ví dụ như là Long Nhất chẳng hạn.

Long Nhất có tu vi cao hơn Lý Nhã Kỳ và La Mỹ Nhân nhiều nhưng hắn vân chết, thậm chí chính hắn có thể cũng chết mất rồi.

Băng Mị liếc hắn rồi hỏi:

“Ngươi đột nhiên biến mất ba ngày, có biết trong ba ngày này ta chẳng ăn được cái gì ngon miệng hay không?”

Thiên Tiếu ngồi về sau giúp nàng đung đưa chiếc ghế rồi nói:

“Ta phải chăm Cầm Vân Ca mấy ngày, nàng ấy bị thương không nhẹ, bất tỉnh mấy ngày rồi mới tỉnh lại được.”

Hắn ngồi ở đằng sau nàng phân vân có nên mở miệng hay không, phải làm sao mới có thể thuyết phục được nàng. Ngồi nửa ngày trời hắn vẫn bó tay, không biết chuyện anh trai nàng thất bại đã tới tai nàng chưa, nếu biết rồi mà nói chắc chắn sẽ nhận phản ứng khá tệ.

Đang suy nghĩ không biết nên đối phó làm sao thì nàng lên tiếng trước:

“Ta nhận được tin từ mẹ ta, nàng ấy bảo rằng thất ca đã không thể hoàn thành thử thách, huynh ấy còn mạnh hơn ta nhiều, cứ tưởng khó có khả năng thất bại. Nhưng hình như là ta tưởng tượng thế thôi hoặc ta đã quá tự tin, mấy vị ca ca khác cũng chật vật lắm mới qua được thử thách.

Tâm trạng của ta hiện tại vô cùng tệ, bởi cứ nghĩ tới bản thân cũng có thể giống thất ca thì ta thật sự cảm giác không vui một chút nào. Đáng tiếc là hiện tại ta không biết xả giận như thế nào.”

Chưa để nàng nói thêm hắn liền nói:

“Ngươi đừng buồn, ta vào bếp làm vài món, sau đó hai chúng ta nói chuyện cũng không muộn.”

Hắn vào bếp liền thở dài, tâm trạng của nàng như thế này thì sao mà hắn ta dám nói gì. Bây giờ làm cơm song rồi thử nói chuyện với nàng xem như thế nào, giá như thời gian luyện Khai Linh Quyết dài thêm một chút để hắn thông minh hơn.

Ăn hết phần của mình Băng Mị bắt đầu than thở, nàng nói thêm một câu thì mồ hôi trên trán của hắn càng chảy nhiều hơn. Hiện tại thì chẳng cần mở miệng, chỉ cần ngồi nghe thôi cũng có nguy cơ bị nàng giận cá chém thớt rồi.

Do quá đáng sợ nên hắn quyết định chuồn về biệt viện của mình để nghỉ ngơi và tu luyện thêm Khai Linh Quyết. Có thêm một chút tiến bộ nào đều rất quan trọng, bất chấp chiến tranh diễn ra thì cũng chỉ còn ba ngày nữa thôi là Linh Thị Bí Cảnh sẽ mở ra, hắn phải cố gắng để tranh chấp Linh Đài.×

— QUẢNG CÁO —

Trước kia hắn nghĩ chỉ cần lấy được Thất Sắc Linh Đài là đủ, hiện tại hình như Thất Sắc Linh Đài cũng khó làm cho hắn thỏa mãn được. Lần này hắn sẽ dùng mọi cách để có được Bát Sắc Linh Đài hoặc Cửu Sắc Linh Đài, như thế mới phù hợp với tình hình của hắn hiện tại.

Lúc này hắn cần phải chứng tỏ năng lực của mình để Băng Mị dừng ngay trò thử thách lại. Song song với đó cũng sẽ có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, so với những người khác thì hắn hiểu biết về Linh Đài ít nhất.

Ba ngày ngắn ngủi không thể tăng tu vi quá nhiều, thay vào đó hắn nghĩ mình nên luyện thêm Hồn Kỹ. Sau khi luyện được Khai Linh Quyết hắn cảm thấy bản thân có thể bắt kịp một số chiêu thức tiếp theo trong Tinh Không Chiến Kỹ rồi.

Thời gian rảnh thì chăm chú luyện Khai Linh Quyết, có một lần hắn luyện sau tiết học thì bị Băng Mị bắt gặp.

Nàng cảm giác được liền nói:

“Ngươi tu luyện mấy cái Linh Quyết làm gì, cứ luyện công pháp Hồn hệ như bình thường còn tốt hơn. Linh quyết ngoại trừ tăng trưởng linh hồn chẳng có ích lợi gì, chúng ta cũng chưa mở Thần Thức nên tu luyện nó chẳng có ích lợi gì cả.”

Thiên Tiếu không muốn nàng biết đây là đồ Băng Thần cho hắn, thế nên đành lấp liếm.

“Thời gian rảnh ít quá, tu luyện công pháp thì mất thời gian, không tập trung được thì chẳng có tác dụng gì. Mấy cái tinh linh trong người ta tăng tu vi cho ta còn nhanh hơn cả tu luyện bình thường, thôi thì bỏ thời gian củng cố linh hồn, chẳng phải ngươi bảo linh hồn của ta quá yếu so với thân thể hay sao.”

Băng Mị gật gù:

“Cũng có lý nhưng ngươi tìm đâu ra Linh Quyết?”

Thiên Tiếu không chút do dự:

“Cầm tỷ cho ta đấy.”

Băng Mị mỉm cười:

“Bị thương tỉnh lại liền biết quan tâm ngươi, tính ra cũng có tác dụng đây.”

Nói xong thì nàng bỏ đi, Thiên Tiếu cuối cùng cũng thở phào một hơi, tạm thời có lẽ nàng sẽ không có hành động gì khác. Nhưng đột nhiên hắn có chút thắc mắc rằng mấy ngày hôm nay Chu Vũ đang làm gì thế nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.