Vạn Biến Hồn Đế

Chương 287: Chương 287: Lợi dụng kẻ thù




Thiên Tiếu lúc này đã hoàn toàn tỉnh lại, hắn đã bị Họa Thiên Hậu kích động, mong muốn sống sót lại trỗi dậy. Chỉ là trong đầu hắn vẫn canh cánh một chuyện, đó là tác dụng phụ khi sử dụng “Thất Tội”, hậu quả có thể cải biến tính cách của hắn, về sau có khi còn sử dụng nhiều lần khiến tính cách hắn càng quái dị hơn. Tuy hắn rất thích cảm giác tự do tự tại do biến đổi tính cách mang lại, nhưng người khác liệu có chấp nhận nổi không.

Không phải người thích vòng vo, Thiên Tiếu hỏi thẳng Họa Thiên Hậu:

“ Ta sau này cũng sẽ không còn là cái Thiên Tiếu trước kia, tỷ liệu vẫn còn yêu ta chứ.”

Họa Thiên Hậu đôi mắt ngấn nước:

“Chỉ cần ngươi còn yêu ta, ngươi là ma, ta tình nguyện nhập ma. Sinh tử ta còn không màng, huống chi những chuyện nhỏ nhoi.”

Kết nối tắt đi, Thiên Tiếu đã tỉnh rồi nhưng cơ thể hoàn toàn không thể động đậy, phản phệ do Tử Sắc vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Đan Vương thì không ngừng hi sinh tu vi của mình để tăng sinh mệnh lực của Thiên Tiếu lên.

Thiên Tiếu nhìn hắn trầm ngâm, vài giây sau mới hỏi:

“Kể cả tiền bối có cứu mạng ta thì cục diễn vẫn không thể thay đổi, tại sao không giữ lấy thực lực để tìm cho mình một đường sinh cơ.”

Đan Vương cười nhạt, quan điểm của hai người khác nhau, hắn chỉ ôn tồn:

“Tùy ý để người ta giết đi thiên tài như ngươi ta rất tiếc, nhưng vì Nguyệt Thần Cung ta đành chấp nhận. So sánh với toàn bộ thiên hạ thì Nguyệt Thần Cung chẳng đáng gì, ta bỏ cái mạng già ra này ra cứu ngươi chính là do Thiên Mệnh. Có thể nghe buồn cười nhưng thật sự ta không phải một kẻ xấu, ngươi có tin ta không?”

Thiên Tiếu đã bắt đầu bị tác dụng phụ của Thất Tội, cũng nhờ nó hắn ta nghĩ ra những sự thật trước giờ mình không để ý. Giọng nói ấm áp của hắn vang lên đầy mỉa mai:

“Ở đây chẳng có ai là kẻ xấu cả, chỉ có một mình ta là kẻ xấu thôi. Dù không thích nhưng đây là sự thật không thể chối cãi, có điều đối với ta xấu hay tốt chẳng quan trọng. Cho dù lập lại chuyện này một nghìn lần nữa ta cũng vẫn sẽ làm như thế.”

Đan Vương lộ ra vẻ mặt suy yếu:

“Cũng coi như có chút giác ngộ, hi vọng sau khi tâm tính của ngươi bị biến đổi thì nó sẽ không đi theo hướng quá tồi tệ.”

Trận chiến đang diễn ra rất khốc liệt, mười cái cái trưởng lão của Hắc Lâu bị đưa ra càng làm lực lượng của Nguyệt Thần Cung suy yếu hơn.Đông Phương Bất Nghĩa không hổ là chiến lực đỉnh phong, một mình hắn nãy giờ đã kết liễu hơn trăm con quái vật Hư Không rồi.

Thấy được Thiên Tiếu đã tỉnh Đông Phương Bất Nghĩa liền liên lạc với Hỏa Lam Linh:

“Khoan hãy đưa hắn ta ra, bổn tọa muốn cùng hắn trò chuyện một chút, có một số chuyện cần giải quyết dứt điểm. Trước đó hắn ta quá kích động, hiện tại chắc là nói chuyện được rồi.”

Thiên Tiếu muốn đi ngay nhưng đã đối diện với nhau rồi thì xem Đông Phương Bất Nghĩa muốn nói cái gì. Bây giờ cứng đối cứng thì trước khi Hỏa Lam Linh chịu cứu hắn thì Đông Phương Bất Nghĩa dư sức giết hắn cả trăm lần.

Đông Phương Bất Nghĩa vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói ra:

“Ta hy vọng ngươi có thể hóa giải kết giới, hủy cổng đã mở ra, bí mật ngươi đã nói ra ta sẽ giữ lấy, các trưởng lão của Nguyệt Thần Cung sẽ bị xóa đi đoạn ký ức này.Tử sĩ của Hắc Lâu cũng đã chết gần hết, không cần thiết phải quan tâm tới họ, nếu có người còn sót lại ta sẽ xử lý. Hiện tại rõ ràng ngươi đang cần sự giúp đỡ của ta.”

Thiên Tiếu cảm thấy có chút thú vị, khẽ cười hỏi:

“Nói ta xem, ngươi sẽ giúp được gì.”

Đông Phương Bất Nghĩa nhìn về phía Nguyệt Thần Thành đầy hoang tàn rồi nói:

“Chắc chắn ngươi không thể ở lại Nguyệt Thần Cung nên sẽ tới Thiên Hồn học viện, dù muốn hay không thì ngươi cũng phải tiếp tục hợp tác với con gái ta. Ngươi không thể cùng tổ đội với một người bị ngươi giết cha, phá hủy quê hương của nàng, bây giờ chúng ta phát ra thông tin thì ngươi cũng khó sống tại trung cấp vi diện.Không vì mình thì cũng nên vì thân nhân mà suy nghĩ, các nàng sẽ gặp hậu quả như thế nào ngươi có thể tự nghĩ. Kể cả ngươi và các nàng có trốn được, gia tộc của mấy vị trưởng lão và điện chủ sẽ không tha cho Thiên Vương Tinh.”

Đối phương nói không sai. nếu hắn quyết định sống thì nhiệm vụ mở ra chức năng bang hội cho nhân loại là điều tất nhiên. Chưa kể một vạn dặm này chỉ có mấy người chiến lực đỉnh phong sống sót, có lẽ còn một ít đệ tử của Nguyệt Thần Cung trốn trong nơi trú ẩn. Chuyện này vỡ lở Thiên Tiếu biết mình chắc chắn sẽ thành đích ngắm của rất nhiều người, Thiên Tiếu trầm tư không đáp, Đông Phương Bất Nghĩa tiếp tục.

“Nếu ngươi chấm dứt chuyện này thì ta có thể tìm ra kẻ chết thay, gánh mọi tội trạng ngươi gây ra, bản thân ngươi vẫn tiếp tục là thiên tài của Nguyệt Thần Cung. Lấy lý do Nguyệt Thần Cung tổn thất nặng nề ta sẽ gửi ngươi qua Thiên Hồn học viện, cùng mấy cái nữ nhân của ngươi, để cho ngươi yên tâm.”

“Đến đây vẫn chưa đủ để thuyết phục ngươi thì ta cũng không phải biết nói gì thêm nữa, tuy nhiên ngươi sẽ đồng ý bởi chúng ta đều là người thông minh. Đương nhiên ngươi có thể đưa thêm điều kiện, đáp ứng được thì chúng ta lập Thiên Đạo Thệ Ước luôn.”

Không nghĩ tới Đông Phương Bất Nghĩa lại có thể nhượng bộ đến mức độ này, nhưng nếu đã quyết định chọn đường sống thì hắn nhất định phải làm cho toàn vẹn.

Hắn ta nhìn về phía Nam Cung Vô Tri rồi nói:

“Muốn thương lượng thì chúng ta cần vị kia tới nữa, Nam Cung thiếu gia chắc không ngại tới đây một chút chứ.”

Chiến đấu đang căng thẳng, chiến lực đỉnh cao là Nam Cung Vô Tri và Đông Phương Bất Nghĩa đều rút hết khiến cho những người khác lo lắng vô cùng. Tuy nhiên nếu không thương lượng thành công với Thiên Tiếu thì tất cả mọi người đều sẽ chết hết, tất cả mọi người chỉ còn nước cắn răng chịu đựng.

Nam Cung Vô Tri đáp xuống đất liền nói:

“Có gì cần thì nói nhanh lên?”

Thiên Tiếu bình thản nói:

“Ai phái ngươi xuống đây giết ta, thì ta muốn ngươi giúp ta giết người đó.”

Nam Cung Vô Tri trợn mắt:

“Không thể nào, gia chủ của chúng ta đã là nửa cái Hồng Hoang Cảnh, muốn giết hắn còn khó hơn lên trời, ngươi….”

Thiên Tiếu cắt ngang, nở nụ cười nham hiểm:

“Ta đương nhiên có cách để giết hắn ta thì mới đưa ra đề nghị này, giết hắn rồi ngươi tiền đồ sẽ sáng lạn hơn rất nhiều, nếu có cơ hội ta còn giới thiệu ngươi cho Băng Mị tiểu thư. Chúng ta chẳng qua chỉ là những kẻ làm nền, anh hùng cứu thế giới đã được định sẵn rồi, ba vị Thần Quân chính là ví dụ, thuận thì sống, chống thì chết.”

Bàn tay của Nam Cung Vô Tri siết chặt, Thiên Tiếu nói không sai, bố làm quan thì con được hưởng.

Thiên Tiếu lại nói ra:

“Các ngươi lên biết một chuyện, thực ra mỗi vũ trụ có mười thiên tài tới đây, bọn họ thực chất đều là con cháu của Thần Linh. Tiểu thư nhà ta chính là thái tử tương lai, đại nhân đã muốn cho nàng ấy cơ hội thể hiện trước bề tôi tương lai, thủ đoạn của kẻ cầm quyền ở đây và Thần giới thực chất cũng giống nhau thôi.”

Nam Cung Vô Tri cả người như quả bong bóng xì hơi, bao nhiêu sinh mạng chết đi trong Quỷ Thần Chiến hóa ra chỉ là cơ hội để một người chứng minh khả năng của mình.

Đông Phương Bất Nghĩa vỗ vai của Nam Cung Vô Tri nhẹ giọng:

“Những gì ngươi nói lúc mới tới đây bọn ta nhớ rất kỹ, đồng ý thì chúng ta trở thành người cùng thuyền, chống đối thì chúng ta ai cũng không tốt cả. Thiên Tiếu nói không sai, đã là nhân vật phụ thì chúng ta lên làm đúng bổn phận của mình.”

Nam Cung Vô Tri rất nhanh lấy được quyết tâm:

“Được rồi, ta nghe công tử, cụ thể thế nào thì chúng ta nên truyền âm riêng sẽ hay hơn.”

Thiên Tiếu mỉm cười nói:

“Bắt đầu thế này……”

Bàn giao xong thì Hỏa Lam Linh đưa Thiên Tiếu đi ra ngoài, đợi cách rất xa rồi hắn mới hóa giải thẻ mở cổng và kết giới. Ngay từ đầu hắn chỉ chém gió để hù cho mấy người kia sợ, hắn muốn mình chết thì đừng hòng ai được yên ổn, còn chuyện Băng Mị gặp chuyện thì có người phải trả giá chỉ là hắn chém ra thôi.

Câu chém gió nhưng thực chất trong lòng Thiên Tiếu lại nghĩ nó rất có thể sẽ thành sự thật, người càng mạnh, càng phải bước qua xác nhiều người để đi tiếp. Người mạnh nhất liệu đã giết bao nhiêu sinh mạng, chuyện hủy một cái vũ trụ để trút giận không phải chỉ do Thiên Tiếu tưởng tượng ra không. Đây là những gì hắn nghe được khi trò chuyện với Băng Thần, thế nên lời chém gió của hắn lại có thể coi như tiên đoán vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.