Vạn Biến Hồn Đế

Chương 255: Chương 255: Lời nguyền độc địa




“Mọi người chắc đã biết về ta rồi chứ?”

Mấy người im lặng, thực chất bọn họ đã sớm biết về Thiên Tiếu rồi, mấy ngày trước thì nhận được tin nhắn của Hoàng Tử Lam rằng có một cô gái sẽ tới chăm họ. Một ngày sau thì nàng lại nhắn tiếp, căn bản là cô gái kia cũng phế như họ, đều là tiểu thư không biết cách làm việc.

May mắn sao có một người phù hợp để thay thế, một người tự lập từ khi còn rất nhỏ, cực kỳ giỏi kiếm tiền. Tuy rằng gia sản của hắn ở quê hương đã bị hủy hết, đám quái thú Hư Không gây ra rất ít thiệt hai ở Long Thành, nhưng vừa vặn hủy được cửa hàng của Thiên Tiếu.



Những thứ này Tây Phương Bất Khả cũng nói cho hắn sau một lúc im lặng, chuyện này khiến hắn cực kỳ bất ngờ.

Hủy cửa hàng? Trắng tay?

Không quan trọng, rõ ràng Họa Thiên Hậu vẫn an toàn là được rồi, tiền mất rồi thì kiếm lại bất cứ khi nào cũng được. Với năng lực của hắn hiện tại, kiếm tiền không phải chuyện gì quá khó khăn, nhiều hay ít thì chưa biết nhưng kiếm được tiền sẽ không quá khó.

Nghe thấy hoàn cảnh của Thiên Tiếu mấy cô gái không khỏi trầm xuống, ngoại trừ Bắc Phương Bất An thần kinh có vấn đề, nàng ta thích thú ra mặt. Đông Phương Bất Nhã độc mồm nhưng nàng ta cũng có cảm giác tội lỗi, dù nó cực kỳ nhỏ.

Thiên Tiếu gãi đầu của mình, vui vẻ nói:

“Chỉ là chuyện tiền bạc thì chẳng có vấn đề gì cả, mất rồi kiếm lại cũng chẳng sao cả, miễn sao người bên cạnh của ta không có vấn đề gì là được.”

Nụ cười của hắn lúc này thật sự rất đẹp, bốn người các nàng không biết phải diễn tả như thế nào nữa. Có vẻ như các nàng chưa từng gặp người nào giống như hắn ta cả, người bình thường gặp phải chuyện như vậy chắc đã khóc một dòng sông rồi, Thiên Tiếu lại cười rất vui vẻ.

Đặc biệt là Đông Phương Bất An rõ ràng nhất chuyện Thiên Tiếu có thật lòng không, vì lời nguyền khiến cho nàng phải nói thật mọi cảm nhận của mình. Nhờ nó nàng còn có được Tinh Thần Nhãn, thứ khiến cho nàng có được khả năng đọc được cảm xúc và một phần suy nghĩ của người khác.

Trong đầu Thiên Tiếu lúc này hoàn toàn không có chút tạp chất nào cả, hắn thực sự vô cùng vui sướng.

Đông Phương Bất Nhã thẳng thắn hỏi:

Quảng Cáo

“Ngươi không có gì hối tiếc hay sao?”

Hối tiếc sao, có chăng chỉ là sự biến mất của Lý Nhã Kỳ, Dạ Nguyệt, Thẩm Ngọc, La Mỹ Nhân, Lý Nhã Lan. Ban đầu hắn có buồn, sau khi biết được bọn họ là một, vốn bị tách ra bởi Bát Tinh Tụ Mệnh Thuật thì đã nghĩ thoáng hơn rồi, chẳng có ai trong bọn họ chết cả, tất cả còn sống nhưng chỉ là chung một thân thể thôi.

Lý Nhã Kỳ, Dạ Nguyệt, Thẩm Ngọc, La Mỹ Nhân là một người, nàng ta có phân thành bốn thì tất cả vẫn yêu hắn. Kể cả khi hợp lại thành bản thể hắn vẫn tin, sẽ có một ngày lại chinh phục được nàng lần nữa.

Còn về phần Lý Nhã Lan, đây có thể coi như một ngọn núi hắn phải chinh phục, cao thủ Hồng Hoang Cảnh, điều này có nghĩa nếu cưa đổ được nàng thì sẽ có người dễ mang thai con của hắn.

Hắn lạc quan vô cùng, hoàn toàn làm chủ được tâm trạng của mình, nhìn về phương xa hắn nhẹ giọng:

“Không có bất cứ gì khiến ta hối tiếc cả.”

Nghĩ một chút hắn lại nói:

“Nếu có thì chỉ là bị Hoàng chấp sự lừa tới đây thôi, nhưng bỏ chuyện này qua một bên, các ngươi phải nói cho ta biết lý do khiến các ngươi không thể làm việc. Đồng thời nhiều người tỏ ra e ngại các ngươi như thế chắc hẳn cũng phải nguồn cơn của nó.”

Đông Phương Bất Nhã hơi do dự, nhưng khi nghĩ tới hắn chỉ cần lên mạng cũng biết được thì mới buông lỏng, nàng thẳng thắn nói:

“Đơn giản bởi chúng ta bị dính lời nguyền từ thời ông nội của mình, vì nó mà không ai dám nhận chúng ta vào làm việc. Đầu tiên là ta trước đi, đôi mắt của ta có thể nhìn thấy được cảm xúc và một phần suy nghĩ của người khác. Vị thấy sự dơ bẩn của người khác, tính khí lại nóng nảy lên ta không kiềm được mà nói chuyện khó nghe, đồng thời ta không thể nào nói dối, cũng không nói giảm nói tránh, nghĩ sao chỉ có thể nói vậy.”

Đúng là như thế, như nàng thì không ai dám nhận thật, nói chuyện độc địa với tất cả mọi người, nhận nàng vào rồi thì có ích lợi gì, chỉ thêm một quả bom hẹn giờ. Giả dụ nàng làm phục vụ rất có thể sẽ hù chết khách, chẳng có công việc nào không cần mở mồm cả, nhân loại là sinh vật sống theo cộng đồng, giao tiếp là chuyện bắt buộc.

Quảng Cáo

Đông Phương Bất Nhã nhìn Thiên Tiếu với vẻ mặt nghi ngờ:

“Không biết tại sao nhưng đôi mắt của ta không thể thấy được quá nhiều suy nghĩ của ngươi.”

Thiên Tiếu cũng chẳng biết, hắn mỉm cười nói:

“Chắc có lẽ do ta chẳng suy nghĩ gì nhiều nên ngươi cũng không thấy được nhiều. Còn những người còn lại có vấn đề gì, Bất Khả trước đi.”

Ba người kia nhíu mày, bọn họ thực sự không thích bị gọi bằng tên, có thể Thiên Tiếu chưa biết cách mọi người hay gọi mấy nàng. Chỉ có mỗi Bất Khả là tỏ ra không có chuyện gì cả, nàng không có quá mức cực đoan như các tỷ muội của mình, Thiên Tiếu gọi nhẹ nhàng như vậy nghe cũng rất thuận tai.

Nàng chỉ vào chiếc bát đựng súp của Thiên Tiếu chuẩn bị rồi cầm lấy muỗng lên tính múc miếng cuối cùng, chiếc bát đột nhiên vỡ làm đôi, súp chảy ra mặt đất. Thiên Tiếu nhanh tay chụp lấy chiếc bát giữ chắc lại, nàng lại đưa tay muốn múc thì toàn bộ đáy của chiếc bát vỡ tan.

Thiên Tiếu dần ngộ ra cái gì đó rồi, Đông Phương Bất Nhã lấy ra một tờ giấy với cây viết rồi nói:

“Ngươi viết lên giấy từ một tới mười đi.”

Tây Phương Bất Khả nắm bút bắt đầu viết, viết từ một tới chín thì vô cùng nhanh.

“Tịch”

Ngòi bút chì đột nhiên gãy đoạn, nàng đè xuống tính tiếp tục viết dù mờ nhạt cũng được.

“Tách”

Cây bút chì làm bằng nguyên liệu siêu tốt vẫn gãy làm đôi, không hề từ bỏ muốn viết tiếp thì nó lại tiếp tục đứt đoạn, một hồi sau thì hóa thành mạt gỗ. Một cơn gió thổi tới khiến cho toàn bộ mạt gỗ bay đi, rõ ràng cả căn phòng kín vô cùng, không hiểu gió mạnh như vậy xuất phát từ đâu nữa.

Quảng Cáo

Hắn hỏi mấy cái Tinh Linh trong người của mình: “Các ngươi có biết cách hóa giải loại nguyền rủa này hay không?”

Ác Ý giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng:

“Ta sống cũng sống rất lâu rồi nhưng thực sự chưa đụng phải tình huống này bao giờ, tốt nhất chủ nhân nên tránh xa mấy người bọn họ đi thì hơn.”

Thiên Tiếu đương nhiên muốn tránh rắc rối, tổ đội đã khóa vĩnh viễn, hắn không còn cách nào khác ngoài việc hòa hợp với bọn họ. Phương án đầu tiên hắn ta nghĩ ra được chính là hóa giải lời nguyền cho họ, như thế sẽ có một tổ đội bình thường.

Cả Ác Ý cũng không có cách nào để hóa giải thì quá là khó khăn rồi, nó đã sống từ thời Chí Cao Thần vẫn còn là Sáng Thế Thần Đế, chỉ mới thành lập Sáng Thế Thần Điện không quá 1 vạn năm. Tuổi thọ tới mấy trăm tỷ năm, đổi qua không biết bao nhiêu ký chủ nhưng vẫn không thể nào biết cách phá giải.

Kể trong đống kiến thức nó tiếp thu từ Thiên Tiếu trước đây cũng không có loại nguyền rủa nào như thế nào. Điều này có nghĩa là Chí Cao Thiên Đạo cũng không biết gì về loại nguyền rủa này, cực kỳ vô lý bởi nó xuất hiện khi Chí Cao Thiên Đạo còn cai quản.

Chính Thiên Tiếu cũng cảm thấy rất lạ lùng, hắn không nhớ kiếp trước mình là ai, nhưng rõ ràng toàn bộ kiến thức về Nguyền Rủa của hắn rất chi tiết. Đây là một trong những thứ để phát triển Cửu Sắc Thiên Kiếp, không có cách lên hắn mới cầu may khi hỏi mấy người kia.

Đã không có cách hóa giải thì đành phải hiểu rõ thêm:

“Hai người còn lại cũng giới thiệu đi, hôn thê của tôi nói trước đi chứ nhỉ.”

Nam Phương Bất Hạnh chưa kịp mở lời thì Đông Phương Bất Nhã ném thẳng một cái ly trên bàn vào Thiên Tiếu, rõ ràng sẽ trúng đích thì nó đột nhiên bẻ ngoặt bay thẳng vào mặt của Nam Phương Bất Hạnh. Nhưng chiếc ly được Nguyên khí bao bọc lại không khiến Nam Phương Bất Hạnh bị thương dù chỉ một chút, nghĩ lại thì cũng cảm thấy lạ.

Ngày hôm qua hắn rớt từ trên cao như vậy xuống, hắn có trận pháp giảm thiệt hại, nên không bị thương cũng bình thường. Còn nàng thậm chí không mặc chút quần áo nào, thế nhưng ngoài đau nhức một chút thì tất cả vẫn bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.