Vạn Biến Hồn Đế

Chương 231: Chương 231: Ngày đầu ở địa ngục




Dịch chuyển ở phạm vi cực xa, khi xuất hiện thì ba người đã ở trên một ngọn đồi, không chút do dự cả ba đều nhanh chóng nép vào một chỗ. Phía trên bầu trời vô số quái vật Hư Không đang bay qua lại, tuy nhiên khí tức của ba người quá thấp không khiến chúng quá quan tâm.

Ánh mắt của Thẩm Ngọc khẽ đảo quanh, nàng rất nhanh liền phát hiện ra một hang động ở gần đó. Lập tức nàng ra hiệu cho hai người kia, may mắn là cả hai người kia vẫn lên lớp đủ khi có những tiết môn này, lập tức cả hai hiểu được ám hiệu của nàng ta.

Thiên Tiếu ra hiệu bằng tay: “Từ từ hẵng vào đó, dùng cách nào đó để kiểm tra cái đã, quái vật Hư Không cũng có nhiều loại trú trong hang. Chúng ta đi vào mà có thì chết chắc, bởi khả năng cao sẽ là quái vật cấp cao.”

Thẩm Ngọc tiếp tục ra hiệu: “Dùng sóng âm được không?”

Lý Chiêu Hoàng vội ngăn cản: “Đừng, theo tin tình báo thì đám quái vật này đặc biệt mẫn cảm với âm thanh, ta có cách nên các ngươi từ từ.”

Thiên Tiếu hỏi: “Ngươi nói xem là cách gì đã, nếu không được thì chúng ta bàn bạc tiếp.”

Lý Chiêu Hoàng từ trong giới chỉ lấy ra một con bọ nhỏ rồi ra ám hiệu: “Con bọ máy này là sản phẩm mới nhất của bộ phận nghiên cứu khoa học của Lý gia. Chỉ bằng con ruồi thôi nên không gây ra động tĩnh gì, đây chính là vũ khí chiến lược để chống lại quái vật Hư Không đấy.”

Ba người nhìn nhau gật đầu, con bọ bay từ tay Lý Chiêu Hoàng đi ra, nhanh chóng tiếp cận cửa hang. Lý Chiêu Hoàng lấy từ túi của mình ra một cái mắt kính, từ đây nàng sẽ có được tầm nhìn của con bọ kia, hành trình khám phá cái hang bắt đầu.

Tốc độ của con bọ càng lúc càng nhanh, khi đi vào hang thì chính là một mảnh tối đen như mực.

“Bật chế độ nhìn ban đêm.”

Con bọ nhỏ ánh mắt lóe lên màu xanh nhạt, hình ảnh hang động hiện lên rõ ràng, bên trong cũng không có cái gì đặc biệt cả. Độ dài hang động khoảng một dặm, không phân nhánh đi đâu cả, ở dưới mặt đất có khá nhiều xương của yêu thú.

Theo kinh nghiệm của Lý Chiêu Hoàng thì đây là hang ở của một yêu thú chuyên ăn thịt, tuy nhiên rõ ràng đám quái vật Hư Không đã giết nó. Hang động này tạm thời hoàn toàn an toàn, vấn đề bây giờ là làm sao để che giấu cửa hang, rồi di chuyển vào trong hang mà không bị phát hiện.

Nàng theo dõi xong tháo xuống mắt kính ra hiệu: “Hang động không có vấn đề, chúng ta đi vào trong thôi. Nhưng trên không trung nhiều quái vật quá, ngươi dùng lại cách chui xuống đất có được không Thiên Tiếu.”

Thiên Tiếu liếc mắt nhìn lên không trung thì quả nhiên đúng như Lý Chiêu Hoàng lo lắng, số lượng quái vật trở nên đông hơn. Rõ ràng con mèo thỏ kia đã nghi ngờ rồi, dù sao cả một cái truyền tống trận khổng lồ biến mất nó không nghi ngờ mới là chuyện lạ.

×

— QUẢNG CÁO —

Hồn Lực trong người của Thiên Tiếu đã tiêu hao hết rồi, hiện tại sử dụng khả năng đi xuyên tường quá là nguy hiểm. Nghĩ ngợi một hồi hắn quyết định đành phải phá kế hoạch đã định ban đầu, từ trong cửa hàng hắn mua lấy Chiến Sĩ Đan, Chiến Sinh Đan, Chiến Đồ Đan, Chiến Sư Đan uống hết một lượt.

Theo kế hoạch ban đầu thì phải đợi một thời gian trước khi hắn ta thăng cấp, cố gắng giữ điểm để đề phòng tình huống đột xuất. Hiện tại thì chỉ có tăng tu vi, thêm Hồn Lực thì mới có thể giúp hắn qua được cơn hoạn nạn.

Một kẻ quá hiểu rõ sinh linh của Hư Không giới như hắn ta làm sao lại không biết. Bọn quái vật kia mẫn cảm với âm thanh, các loại năng lượng bộc phát. Thế nên biện pháp duy nhất đó chính là nguy trang trở thành một sinh linh bình thường hoặc là đi ra ngoài tầm mắt của chúng.

Khu vực này quá trống trải, thu lại toàn bộ Hồn Lực giả làm người bình thường đám quái vật đó vẫn sẽ giết lầm còn hơn bỏ sót, phải biết chúng có chỉ huy. Một đám ngu ngốc đông đảo chỉ làm theo mệnh lệnh trong tình cảnh này cực kỳ nguy hiểm.

Trước tiên ổn định lại tu vi của bản thân là việc làm đầu tiên sau khi tiến cấp, nhưng lúc này thì chuyện đó là điều xa xỉ. Nắm lấy tay của hai nàng hắn lập tức lặn xuống mặt đất, chỉ có mỗi như thế thôi nhưng trên bầu trời đám quái vật Hư Không vẫn chú ý, vài con thằn lằn bay đáp xuống tuy nhiên không tìm thấy gì lại thôi.

Đi vào trong hang Thiên Tiếu nhanh chóng buông tay hai nàng, đi vào nơi sâu nhất trong hang bắt đầu ổn định lại tu vi của mình. Hắn không muốn để lại vết xước nào đó trong quá trình tu luyện của mình, hai người kia vào trạng thái cảnh giới.

Nửa tiếng sau thì Thiên Tiếu mở mắt của mình ra, xung quanh đã được thắp sáng, cửa hang ở ngoài xa đã bị lấp kín bởi vô số con bọ nhỏ. Chúng tạo ra một lớp ngụy trang khiến cửa hang biến mất hoàn toàn, Lý Chiêu Hoàng mang theo đồ vật trở nên hữu dụng vô cùng.

Lý Chiêu Hoàng lên tiếng:

“Bây giờ thì chúng ta có thể nói rõ ràng chuyện này rồi, ít nhất ta phải biết được lý do chúng ta lại có mặt ở đây.”

Thiên Tiếu chậm rãi giải thích cho hai người nghe:

“Bộ bài trên tay ta có thể thu lại các trận pháp, chiêu thức để sử dụng, truyền tống trận cũng không ngoại lệ. Thậm chí truyền tống trận còn là mục tiêu ngay từ ban đầu, chỉ là ta không nghĩ tới thu lấy một truyền tống trận liên hành tinh.

Khi trận pháp truyền tống mở ra, ta biết mình phải làm gì đó để ngừng nó lại, quyết định của ta là thu luôn trận pháp vào trong tấm bài. Tuy nhiên chỉ có thể thu lấy trận pháp từ nơi nó được xây dựng, thế là ta mới vào truyền tống trận để đến Thủy Châu Đế Quốc, thu lấy truyền tống trận rồi chạy.”

Hai cô gái đã hiểu rồi, hắn vừa muốn cứu lấy Thiên Vương Tinh, đồng thời cũng muốn có thể sống sót nên mới tới đây. Truyền tống lệnh bài của Phụng Hậu cho chỉ có một, muốn cứu cả ba thì chỉ có thể mang cả hai người theo, để hai người lại bên kia thì họ chết chắc.

×

— QUẢNG CÁO —

Trong lòng bọn họ vẫn rùng mình khi nghĩ tới bầu trời ngập tràn quái vật, Lam Hoa Thành chắc chắn bây giờ đã trở thành chốn địa ngục trần gian.

Lý Chiêu Hoàng cắn chặt rằng khẽ rít:

“Chúng ta thất bại nên mọi người mới gặp chuyện.”

Thiên Tiếu bình thản lắc đầu:

“Nếu không phải nhờ cuốn sách của ngươi đọc trong thư viện thì ta cũng chẳng nhớ tới sự tồn tại của mấy cái truyền tống trận này. Chúng ta đã làm hết sức rồi, kẻ có lỗi chính là những người đã tạo lên những truyền tống trận vì mục đích riêng.

Không phải như thế thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ cần phá đi chín cái trận pháp dẫn tới Thủy Châu Đế Quốc là xong từ lâu rồi. Chính ta cũng không ngờ tới tranh đấu trong quá khứ lại có thể gây ra thảm họa như thế này, tuy nhiên mặc kệ mọi thứ thì chúng ta đã thành công phá được trận pháp.”

Lý Chiêu Hoàng vẻ mặt tốt hơn một chút:

“Ngươi nói đúng.”

Thiên Tiếu nghiêm túc:

“Hai người nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chúng ta ngày mai nói sau, lúc này ta chỉ muốn nằm ngủ thôi. Sử dụng năng lực khi tu vi còn thấp, đã thế còn sử dụng liên tục khiến ta mệt như chó rồi.”

Ba người chia vị trí để nghỉ ngơi, mỗi người nằm một góc, trong đầu nghĩ đủ mọi thứ từ tốt đẹp tới tồi tệ. Nơi đây chẳng khác gì địa ngục cả, tuy nhiên địa ngục này trong mắt ba người có chỗ khác biệt rất lớn.

Chìm vào giấc ngủ, ngày đầu tiên ở địa ngục kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.