Vạn Biến Hồn Đế

Chương 63: Chương 63: Nguy Cơ




Bốn người trình ra được giấy chứng minh tu vi bản thân không đạt Hồn Sinh liền có thể thoải mái đi ra đi vào mà không lo bị giám sát. Thiên Tiếu nói không sai một chút nào, đi vào khu vực trạm thu phí một cái liền có cảm giác rất nhiều kẻ đang nhìn bọn họ, ăn mặc lồng lộn như lúc nãy có khi sẽ trở thành một trong những món mồi ngon.

Cả đám mặc quần áo hơi cũ một chút, trang thiết bị cũng thiếu rất nhiều, nếu có cũng chỉ là những trang bị không đáng tiền. Để chắc cú thì Thiên Tiếu còn phát cho ba người kia loại nhẫn không gian cùi bắp nhất để không ai nghĩ bọn họ giàu có, trong lúc vào trong sâm lâm hắn cũng tập trung quan sát thật kỹ.

Vào trong rừng rồi lông mày hắn vẫn nhíu chặt lại, Dạ Nguyệt nhạy bén phát hiện liền hỏi:

“Tại sao vẫn có người theo đuôi chúng ta thế?”

Từ lúc bọn họ đi vào trong rừng thì vẫn có vài nhóm bí mật theo đuôi, Thiên Tiếu đã kín kẽ như thế rồi mà không nghĩ tới vẫn còn có không ít người để ý. Hắn ngồi ngẫm nghĩ một lúc, quan sát kỹ càng cả đám, rõ ràng mọi thứ đều đã tối giản đến mức không thể tối giản hơn.

Thiên Tiếu nhìn mãi thí cuối cùng cũng thấy vấn đề, hắn thở dài một hơi rồi trong đầu bắt đầu nghĩ cách, nhất định phải tìm cách cắt đuôi đám người này mới được. Cảm giác bị người ta nhắm tới không thú vị chút nào, với lại bọn họ có mạnh nhưng vượt cấp chiến đấu cũng có mức độ thôi.

Dạ Nguyệt và Dạ Yến là con nhà đại gia thế nên chắc chắn có bảo vật giữ mạng, chỉ là hắn không muốn để bọn họ phí phạm tài nguyên như thế. Vào trong Hắc Dạ sâm lâm thì chưa biết sẽ phải đối phó với yêu thú mạnh thế nào, có khi bọn họ sẽ cần dùng vào lúc đó.

Lý Nhã Kỳ không kiềm nổi hiếu kỳ hỏi:

“Rốt cuộc là tại sao bọn họ lại phát hiện ra chúng ta bất thường?”

Hắn lắc đầu khẽ giọng:

“Thứ nhất dáng của người của hai người các ngươi quá đẹp, thứ này có thể giải thích là do luyện tập nhiều, còn da trắng không tỳ vết thì không sử dụng ít mỹ phẩm đắt tiền không thể đạt được mức độ của các ngươi đâu. Đối lập đến mức như thế thì một ít người tinh ý sẽ phát hiện ra, tuy không nhiều nhưng cũng là rắc rối.”

Dạ Yến chép miệng:

“Chả sao ta lên mạng xem toán thấy mấy người ở nhà bình dân nhưng da dẻ lại trắng không tỳ vết, chắc toàn nhà giàu giả nghèo.”

Thiên Tiếu nhếch mép:

“Đó là họ chỉnh sửa hình ảnh đấy, ngươi đừng có ảo tưởng, đại gia ngầm ở đâu ra nhiều thế.”

Kích hoạt huyết mạch cả người Thiên Tiếu trở nên vô cùng tỉnh táo, ánh mắt quét khắp xung quanh, vô số kiến thức trong đầu bắt đầu lướt qua như hắn đang nhìn thẳng vào những cuốn sách vậy.

Nhìn về một hướng ánh mắt hắn sáng lên:

“Ta biết rồi, mọi người im lặng đi theo ta, đám người này rất đông nên cắt đuôi hơi khó, tốt nhất là bọn họ nên hiểu một chút vấn đề. Dù chúng ta trẻ tuổi nhưng không phải hạng người dễ bị trêu chọc, mọi người tập trung, ta giao cho mỗi người một nhiệm vụ.”

Cả đám bụ lại, Thiên Tiếu lấy bản đồ sau đó chỉ một vài chỗ, bọn họ ghi nhớ bản đồ trên quang não rồi mỗi người tách ra một phía để di chuyển. Những người kia thấy được liền dừng lại một chút, động thái của nhóm Thiên Tiếu làm họ có chút nghi ngờ, chuyên săn chim non như bọn họ chưa gặp trường hợp này bao giờ. ×— QUẢNG CÁO —

Nhìn hình thực thì nhóm của Thiên Tiếu khả năng là một nhóm mới đi vào rừng để lịch luyện, cách che giấu cũng rất tiêu chuẩn. Nhiều điểm nhỏ như nhẫn không gian hay trang sức cũng chú ý rất kỹ, không phải những người có kinh nghiệm thì chắc chắn sẽ phán đoán ngay đám người Thiên Tiếu là một lũ nghèo rớt mồng tơi.

Nhưng có một số người săn chim non đủ lâu thì có thể nhận ra chút ít từ vẻ ngoài, của hai cô gái đoán ra bọn họ không phải nhà nghèo. Tuy nhiên cũng chỉ là phán đoán thôi, bọn họ cần phải quan sát thêm thì mới chứng thực được phán đoán của mình, chỉ là không nghĩ tới nhóm của Thiên Tiếu lại tách ra.

Thường thường thì đám chim non sẽ ru rú cạnh nhau chứ làm sao dám tách nhau ra như thế này. Lúc này có hai khả năng, nhóm Thiên Tiếu bị ảo tưởng sức mạnh nên chia nhau ra, thứ hai là đây không phải nhóm người mới mà đã có rất nhiều kinh nghiệm rồi nên mới tự tin tách ra khi phát hiện có người bám đuôi.

Một tên đàn ông trung niên mặt mũi dữ tợn nhìn qua bên cạnh hỏi:

“Ngươi có cảm nhận kỹ càng được tu vi của đám bọn chúng không thế?”

Người bên cạnh là một anh thanh niên còn khá trẻ, bị hỏi tới hắn có chút bối rối:

“ Ta cũng kiểm tra không kỹ lắm, nhưng cô bé ngồi ở ngoài chắc chắn có tu vi không cao.”

“Bốp”

Một cú đánh trời giáng vào đầu của hắn, người đàn ông trung niên tức giận:

“Ngươi có biết các thiên tài của Hắc Dạ học viện rất thích trò giả vờ là chim non sau đó ngược hay sao?”

Người thanh niên xoa đầu:

“Nếu bọn họ đã mạnh như thế thì phải để lộ ra nhiều hơn dụ chúng ta chứ, để lộ ít như thế bình thường mấy người để ý cơ chứ.”

“Bốp”

Lại một phát nữa, người thanh niên cảm thấy say xẩm mặt mày, người đàn ông trung niên lại cho hắn một táng nữa:

“Đúng rồi, mấy kẻ cứ nhìn để lộ nhiều mà lao vào thì đều xanh cỏ hết rồi, lần này thăm dò không kỹ thì cần có vài con tốt thí để xem mấy đứa nhóc này tu vi thực sự thế nào. Nếu tu vi của chúng thật sự thấp thì cứ như bình thường, còn nếu cao quá thì chúng ta rút lui.”

Người thanh niên khẽ giọng:

“Thế trưởng đoàn nghĩ chúng ta phải làm sao?”

×— QUẢNG CÁO —

Tên trưởng đoàn suy nghĩ một hồi thật lâu sau đó bỗng nhiên mỉm cười:

“Ngươi ghé tai lại đây.”

Một hồi sau thanh niên này chạy thẳng về một hướng, chỗ hắn muốn tới chính là nơi trú ẩn của một đoàn chuyên săn chim non khác.

Có mấy người đi ra chặn hắn lại mặt hầm hố:

“Người của Hùng Sơn đoàn tới đây làm gì?”

Người thanh niên cố giữ bình tĩnh:

“Trưởng đoàn của chúng ta muốn chuyển lời cho Lang trưởng đoàn, chuyện này có liên quan đến con mồi, mong hai vị huynh đệ tạo điều kiện.”

Hai người kia nhìn nhau rồi dắt hắn ta vào trong, tới trước mặt Lang trưởng đoàn, cũng là một người trung niên nhưng trông có vẻ nho nhã hơn:

“Ngươi sang đây muốn thông báo cái gì?”

Thanh niên vội vàng nói:

“Thưa Lang trưởng đoàn, chuyện lần trước Hùng đoàn của chúng ta tranh chút chiến lợi phẩm dẫn tới hai đoàn bất hòa, lần này trưởng đoàn muốn chủ động bồi thường. Lang Nha Đoàn chưa nắm rõ thông tin bốn người kia nhưng chúng ta đã rõ, tu vi của họ lần lượt là…..bây giờ bọn họ đã chia làm hai hướng để chạy, chúng ta nên chia ra để đuổi bắt, chiến lợi phẩm tuyệt đối không đụng chạm.”

Hai bên cạnh tranh với nhau lâu như thế nên dù có thật sự có chuyện tốt như thế thì Lang trưởng đoàn trưởng cũng không thể nào tin tưởng được. Hắn ta bắt đầu tham khảo ý kiến của những người khác, Lang trưởng đoàn không phải dạng bá đạo như Hùng trưởng đoàn, hắn là người xấu nhưng rất tôn trọng ý kiến của anh em.

Một người đứng sau lưng Lang trưởng đoàn khẽ giọng:

“Hay chúng ta bỏ đi, chuyện lần trước không đùa được đâu, huống chi chúng ta còn chưa tự mình kiếm ăn được từ yêu thú. Theo ta nghĩ chúng ta cũng nên rút chân ra khỏi vũng bùn này rồi, kiểu bắt chim non thế này đủ ăn thì chưa chắc nhưng danh dự của chúng ta bị ảnh hưởng không nhỏ chút nào.”

Lang trưởng đoàn cảm giác cũng đúng mấy ngày trước xảy ra chuyện kia khiến cho bọn họ khá sợ, người của Hắc Dạ học viện giả làm chim non, đợi mấy cái chiến đoàn vây bắt thì giết ngược. Một lần duy nhất chết gần sáu trăm người, đã thế còn không ý kiến gì được, bây giờ chỉ còn mỗi Lang Nha Đoàn và Hùng Sơn Đoàn.

Quay về sau nhìn các huynh để của mình hắn quyết định không mạo hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.