Vạn Biến Hồn Đế

Chương 117: Chương 117: Phản Bội - Báo Ứng




Ngồi trong đại sảnh của khách sạn Lý Nhã Kỳ hồi tưởng lại tình huống khi nãy, người kia không phi hành nhưng chẳng hiểu làm sao lại có thể tiếp cận nàng nhanh như thế. Nàng chỉ quay người chạy khoảng năm giây liền quay người lại, khoảng cách giữa hai người cũng phải tới hai cây số, đã thế nàng còn đang bay.

Lý Nhã Kỳ hỏi Dạ Yến:

“Ngươi được quan sát từ sớm có thấy nàng ta làm sao để tiếp cận ta hay không?”

Dạ Yến nhìn thấy rõ liền nói:

“Nàng ta quét hết những viên đạn của tỷ thành một hàng, sau đó đạp lên chúng để lấy điểm bật nhảy trên không trung. Tổng công nàng ta dùng ba bước liền có thể tiếp cận với ngươi, lúc nàng ta tiếp cận La tỷ thì ta hoàn toàn không kịp nhìn thấy gì, tốc độ quá kinh khủng.”

Đây là chiến đấu trong Thăng Thiên Đài, nếu phải sinh tử chiến thực sự thì đối phương còn lâu đối phương mới chịu nhường bọn họ như thế này. Có khi ngay từ ban đầu thì La Mỹ Nhân và Dạ Yến đã chết rồi, làm gì câu giờ được đến lúc Lý Nhã Kỳ tới.

Lý Nhã Kỳ thì thầm:

“Mong sao cho Tiếu ca không gặp phải nàng ấy.”

Dạ Yến lắc đầu:

“Tiếu ca ở khu khác, chắc không có vấn đề gì, quan trọng là tỷ của ta cơ, nàng ấy chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện tụ họp cùng chúng ta. Tuy tỷ ta đã hoàn toàn thao túng được huyết mạch, sức chiến đấu tăng khủng khiếp nhưng chưa thể nào thắng được người kia.”

Trong khi bọn họ đang than thở thì nhóm Thiên Tiếu lại đụng được một tổ hợp ba tổ đội gồm những người tới từ Hắc Dạ Thành. Đã thế còn là bạn cùng lớp của Thiên Tiếu nữa, đương nhiên là bọn họ nhập bọn với nhau, như thế khả năng sinh tồn sẽ lớn hơn.

Thiên Tiếu mỉm cười hỏi:

“Các ngươi làm sao mà tụ tập được đông như thế?”

Tần Vĩ mắt hơi nheo lại rồi chợt cười:

“Chắc do chúng ta may mắn thôi, cũng giống như hai người có thể được huấn luyện chung, đã chung tổ đội lúc đó còn chung tổ đội trong Thăng Thiên Đài.”

Thiên Tiếu gãi đầu rồi nói:

“Chúng ta tán chuyện hơi nhiều rồi, khu vực này còn mấy cái tổ đội nữa, mọi người phân tán ra để kiểm tra, có gì quay lại chỗ này thông báo cho nhau. Ta với Thẩm cô nương đi hướng Nam còn mọi người thích kiểm tra chỗ nào thì tùy, nhớ là không được lười biếng đâu đấy.” ×— QUẢNG CÁO —

Hắn nắm tay Thẩm Ngọc kéo đi, mấy người kia ánh mắt nheo lại, trong lòng tràn ngập ghen tỵ. Trong mắt bọn họ thì có lẽ Thẩm Ngọc cũng bị Thiên Tiếu câu dẫn rồi, nếu không thì dễ gì nắm tay nhau thoải mái như thế, bọn họ không tin đến tình bạn nam nữ trong sáng.

Đi được một đoạn Thiên Tiếu khẽ giọng:

“Ngươi kiểm tra xem lúc chúng ta rời đi bọn họ nói những gì, ta cảm giác bọn họ có gì đó không ổn cho lắm. Ngay từ lúc mới gặp bọn họ đã hành xử chẳng giống bọn họ chút nào, lúc nào cũng quan sát chúng ta rất kỹ, chắc chắn là đang che giấu cái gì đó.”

Thẩm Ngọc không nói nhiều mà phát ra sóng âm để thu thập âm thanh của mấy người kia đang nói chuyện với nhau, ban đầu thì bọn họ nói nàng là bạn gái của Thiên Tiếu khiến nàng có chút ngại ngùng.

Ngay lúc nàng tưởng Thiên Tiếu chỉ hơi nhạy cảm thì đột nhiên bọn họ chuyển sang chuyện khác, nghe thấy thông tin nàng lập tức cảm thấy không ổn chút nào. Nhanh chóng để Thiên Tiếu nghe được mấy người kia nói chuyện, vẻ mặt hắn cũng tỏ ra tức giận, hóa ra nhóm này muốn bán đứng bọn họ.

Tần Vĩ cũng giống nhóm của tên họ Trần, tất cả đều bị đám công tử nhà giàu thu mua, bọn họ hóa ra chỉ chờ hai người Thiên Tiếu tách đội để báo thông tin. Không cần phải nghe thêm Thiên Tiếu cũng biết mình sắp phải đối mặt với vây công, bởi trưa hôm nay bọn họ có người đã đi báo thông tin rồi.

Sóng m

Thẩm Ngọc không cần đến Thiên Tiếu nói mà tự động thăm dò luôn, kết quả nàng ta phát hiện cách bọn họ vài cây số thôi có rất nhiều tổ đội đang vây tới. Đám này muốn săn nhóm của họ, trong đó còn có nhóm của họ Trần và Tiểu Ngạn, ngoài ra còn có vài nhóm tu vi cũng không tệ một chút nào cả, bị họ vây công thì phiền phức chết mất.

Thiên Tiếu có khả năng phi hành và dịch chuyển không gian nên không đến mức chạy không nổi, thế nhưng như thế này cũng khá là nguy hiểm. Đặc biệt nếu đối phương có xạ thủ thì khả năng sẽ bị thương, nếu sử dụng dịch chuyển thì sẽ lộ ra con át chủ bài này, hắn thật sự không muốn như thế.

Đám người kia càng lúc càng tiến lại gần, bọn họ bao vây khu vực này lại, cô gái tên Tiểu Ngạn gảy đàn một cái cũng phát ra sóng âm tương tự như Thẩm Ngọc. Dù thế nào thì bọn họ cũng khó lòng trốn được rồi, có vẻ đối phương đã rút được kinh nghiệm, có lẽ phải dùng dịch chuyển không gian để chạy thôi.

Phi hành không thực tế lắm bởi hắn ta đã thấy có mấy người đang cầm súng, cung, cổ cầm trên tay toán những Khí Hồn có thể công kích từ xa. Bay trên trời sẽ bị bọn họ bắn thành cái sàng, một mình hắn lách còn dễ chứ bê thêm một người nữa thì khó hơn rất nhiều.

Thiên Tiếu chép miệng:

“Chúng ta đi thôi.”

Thẩm Ngọc đột nhiên ngắt lời:

“Có một người khác đang tiến tới chỗ mấy người kia, còn đi một mình nữa. Đã dịch chuyển không gian được thì họ cũng không bắt được, ở lại xem mặt đám người đang phục kích chúng ta để còn trả thù nữa.”

×— QUẢNG CÁO —

Tuy nhân hậu nhưng nàng cực kỳ ghét loại bán bạn cầu vinh, loại này đáng phải bị tiêu diệt, mấy cái điều khiển bọn họ cũng rất khốn nạn, nàng bây giờ đã tức thật rồi. Toàn cái bọn tu vi chẳng tới đâu, trình độ không có chỉ biết dựa vào nhiều người để bắt nạt, kiểu gì cũng phải để họ biết tay.

Nàng có thể không giỏi khoản trả thù nhưng đại ca nhà nàng thì quá tinh thông trò này rồi, hắn đủ khả năng khiến cho đám này sống không thể yên ổn. Thiên Tiếu cảm thấy cũng đúng, đám người này bám dai như giẻ rách, hắn đang nghĩ có nên canh để giết vào tên công tử nhà giàu trong đám đó không.

Hắn muốn nhắm tới đám này bởi vì chúng không bỏ tiền ra thuê nhiều người thì họ cũng không gặp nhiều rắc rối như vậy. Nghĩ là làm, hai người lấy ra Khí Hồn của mình chạy ra ngoài một nơi có sân thượng ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới, cả hai người tức giận nhìn đám người Tần Vĩ.

Thiên Tiếu to giọng:

“Không ngờ Tần Vĩ lại là loại người bán đứng bạn bè, ngươi được lắm.”

Tần Vĩ nhún vai cười nhạt:

“Thiên tài như lớp phó sao hiểu được tình thế của chúng ta, chỉ có cách này mới khiến chúng ta vào được Thập Đại học viện. Ngoài ra ta đã không ưa ngươi từ lâu rồi, nếu không có ngươi thì lớp trưởng từ lâu đã trở thành bạn gái của ta, tất cả cũng chỉ tại ngươi, chỉ cần loại ngươi thì ta sẽ lại có cơ hội.”

Thiên TIếu cười nhạt:

“Ngươi nghĩ nàng có thể cho ngươi thiện cảm sau khi biết chuyện sao?”

Tần Vĩ đầy tự tin:

“Bị loại thì ngươi cũng phải trở về làm một người bình thường, ta thì sẽ được đào tạo cực tốt, sớm muộn gì cũng vượt qua ngươi. Đến lúc đó nàng sẽ chọn một người như ta hay chọn mấy kẻ như ngươi, với lại ta cũng nhận được tin nàng đã bị loại rồi, trở thành học viên của Thập Đại học viện thì nàng chỉ là món đồ chơi trong lòng bàn ta của ta thôi.”

Thiên Tiếu tức giận thật sự rồi, hắn muốn dạy dỗ Tần Vĩ môt trận, nhưng ánh mắt hắn tròn xoe khi có một thanh kiếm đâm xuyên người.

Một người khoác áo bào đen lạnh giọng:

“Cái gì cũng được ngoại trừ phản bội, ta ghét nhất những kẻ phản bội bạn bè của mình, ngươi không xứng trở thành cường giả. Sâu mọt cần được phải loại bỏ từ sớm.”

Tần Vĩ khủng hoảng vô cùng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chỉ trong một giây thôi lại có người nhanh chóng biến những gì hắn nói nãy giờ thành tương lai của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.