Miêu Bích Hà về biệt viện của mình thì suy nghĩ mãi, nàng cảm thấy mấy người như mình và Dạ Thiên Tĩnh bỗng nhiên trở nên nhỏ bé lạ thường. Vì hạnh phúc tương lai nàng sẵn sàng làm quân cờ để người ta điều khiển, chỉ là vẫn có chút lo lắng cho những người kia.
“Ta cải tạo rác cũng rất tốt, chỉ là ta muốn xem bọn họ có thái độ thế nào thôi. Nói gì thì trước khi cho họ cơ hội ta cũng muốn bọn họ biết thế nào là nỗi khổ khi dám khiêu khích ta.”
Lắc nhẹ cái đầu của mình nàng tạm quên đi mấy việc này, trên tay nàng còn có kích bản do Băng Mị chuẩn bị để gặp Chu Vũ. Nếu mà Chu Vũ thực sự đồng ý thì có thể tối này đã về tới nơi rồi, nàng phải gấp rút học xong hết toàn bộ những câu thoại của các trường hợp.
Không ngoài tính toán của nàng ta, nghe được con số một tỷ thì Chu Vũ ngay lập tức trở về, thậm chí từ bỏ luôn nhiệm vụ béo bở đang thực hiện. Một tỷ kia chính là một nửa ước mơ của nàng, không có bất cứ lý do nào khiến nàng ta phải tiếp tục mất thời gian vào một việc cho nàng tiền công kém hơn.
Miêu Bích Hà đương nhiên không thể gặp mặt ở tại chỗ ở của bọn họ, chuyện bọn họ muốn nói không thể nào cho Thiên Tiếu biết được. Đợi tới nơi thì Băng Mị đi sang một chỗ để cho Miêu Bích Hà ra mặt gặp gỡ, hai người không đi vào cùng lúc để cho Chu Vũ khỏi nghi ngờ.
“Phục vụ cho hai ly nước.”
Người phục vụ ở gần lập tức lại gần hỏi:
“Thưa quý khách là loại nước nào?”
Chu Vũ ngồi ở đối diện liền nói:
“Xin lỗi cho ba ly, ta chỉ uống nước cam bình thường thôi, nhớ cho ít đường một chút.”
Người phục vụ vừa rời đi thì kết giới xung quanh bọn họ cũng được đóng lại, như thế này đảm bảo để bọn họ nói chuyện sẽ không bị người khác nghe lén.
Miêu Bích Hà muốn nói cái gì đó thì Chu Vũ giơ tay ngăn cản:
“Vẫn còn có khả năng bị người ta nghe lén, chúng ta đợi thêm một chút để nước lên cái đã. Trong khoảng thời gian này thì lão sư gọi người đứng sau ngươi đi ra đi, nói chuyện với ngươi chẳng giải quyết được bất cứ vấn đề nào cả.”
Miêu Bích Hà nhíu mày hỏi:
“Ý ngươi là sao?”
Chu Vũ bình thản:
“Rõ ràng lão sư không thể nào người lừa Dạ lão sư gọi ta về được, trí thông minh của ngươi không cho phép điều đó xảy ra. Chúng ta từng vài lần làm việc chung nên ta có thể chắc chắn mình không thể nào nhầm được, lão sư không cần phải giả vờ làm gì cho mệt mỏi.”
Miêu Bích Hà cười trừ:
“Ngươi nói gì lão sư không hiểu.”
Chu Vũ nhìn thẳng ánh mắt của Miêu Bích Hà rồi nói:
“Lần trước khi tới lãnh địa Thiên Hồ Quốc liền cùng chung nhóm với lão sư, khi đó ngươi là người hướng dẫn của ta, thông qua trò chuyện ta đã biết ngươi thế nào rồi. Đương nhiên cẩn thận hơn ta còn thăm dò lần nữa qua hành động, cuối cùng ngươi lại hành động rất ngốc nghếch.
Vẫn còn chưa chắc chắn ta tự đẩy nhiệm vụ vào thế khó, cuối cùng ngươi xử lý không thể ngớ ngẩn hơn. Rồi ngài có nhớ tờ giấy ta bảo ngài cùng mấy tỷ muội làm cho vui không, thực ra đó là bảng đo IQ cổ, một người IQ chỉ có 85 không nên được kế hoạch lừa được Dạ Thiên Tĩnh lão sư đâu.”
Miêu Bích Hà bối rối nhưng cố trấn tĩnh:
“Thì sao, người đó không muốn nói chuyện với ngươi, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ lấy điểm cống hiến ngươi chỉ có thể trao đổi với ta.”
Chu Vũ hừ một tiếng:
“Ta không bao giờ thực hiện nhiệm vụ mà không chắc có thể hoàn thành, trao đổi với một người ngốc chẳng khác nào đùa giỡn với tính mạng của bản thân. Ngài không chịu gọi thì ta sẽ khiến cô ta tự vào đây.”
×— QUẢNG CÁO —
Nàng ta liếc về phía Băng Mị mỉm cười, đôi mắt đổi thành màu vàng nhạt, bên trong các hoa văn bắt đầu giao động. Băng Mị cũng nhìn qua, đôi mắt đổi thành màu xanh lam không ngừng xoay tròn để chống lại, hai người không ai làm gì được nhau cả.
Thế nhưng Băng Mị lại tự nguyện đi lại bàn ngồi xuống.
Nàng cười híp mắt vươn tay ra:
“Rất hân hạnh được gặp mặt, ngươi đã qua được bài kiểm tra đầu tiên, chúng ta chờ chút liền có thể thương lượng thực sự.”
Ba người ngồi yên chờ nước lên, một cơn gió thổi qua khiến chiếc khăn xếp gọn của Chu Vũ rung động, nàng nhíu mày rồi nhanh chóng xếp lại. Vài phút sau nước đi lên, nữ phục vụ đặt ba ly nước trên bàn tính rời đi thì bị Chu Vũ níu lại.
Người này vẫn rất chuyên nghiệp:
“Quý khách có cần gì không?”
Chu Vũ cười nói:
“Ngươi chờ chút.”
Nàng ta sau đó ngửi một chút, quan sát màu sắc cốc nước, tiếp đó nàng lấy một que thử độc ra quấy vài cái rồi quan sát. Cây thử độc không hề đổi màu, Băng Mị lúc này xác định được hồ sơ không sai, đây là một người rất cẩn thận.
“Ngươi uống thử một ngụm đi.”
Cô phục vụ hơi bất ngờ nhưng vẫn uống một ngụm, Chu Vũ vẻ mặt hài lòng nói:
“Ít ra không có độc tố tức thời, được rồi ngươi có thể rời đi.”
Khi phục vụ rời đi thì Chu Vũ nhìn chằm chằm vào cốc nước cam, Miêu Bích Hà không nhịn được hỏi:
“Rốt cuộc ngươi xem cài gì đấy?”
Chu Vũ bình thản:
“Độc tính theo thời gian quá năm phút sẽ sinh ra tác động khiến cho sự chuyển động của nước trong ly khác lạ. Sau năm phút vẫn không có gì khác lạ tức là không có độc.”
Cẩn thận là tốt nhưng thế này thì hơi quá rồi.
Chu Vũ lấy ra mấy món bảo vật kích hoạt, ngoài lớp kết giới thì xuất hiện thêm mấy lớp kết giới khác. Ngoài không nghe thì cũng chẳng nhìn thấy gì luôn, chuyện lạ khiến khách trong quán nước đều chú ý đến đây.
Miêu Bích Hà cười khổ:
“Có cần phải làm đến mức này hay không?”
Chu Vũ nghiêm túc:
“Nhỡ quán nước này có nội gián thì sao, rồi nhỡ có người biết đọc khẩu âm, thông qua việc nhìn miệng chúng ta biết được nội dung hội thoại thì sao.”
Miêu Bích Hà bó tay:
“Thế sao ngươi không kiểm tra xem ở đây có gắn thiết bị nghe lén không luôn đi.”
Chu Vũ rất bình tĩnh:
×— QUẢNG CÁO —
“Ta tới sớm nửa tiếng nên đã kiểm tra từng chút một, lão sư không cần phải lo lắng có máy nghe lén.”
Băng Mị vào chuyện chính luôn:
“Một tỷ điểm cống hiện, đổi lại ngươi phải cùng ta tạo ra một nhóm đấu với một nhóm khác, tận dụng hết toàn bộ nguồn lực có thể để không rơi vào hạ phong. Đồng thời cố gắng hết sức để ta không lộ diện ra là chủ mưu quá sớm.”
Chu Vũ nheo mày:
“Đối thủ? Mục đích?”
Băng Mị lấy ra một xấp hồ sơ rồi nói:
“Cầm Vân Ca ngươi chắc biết, một người có khả năng xóa ký ức, một người của Họa gia, một Thần Thương với khả năng bắn súng cực khủng. Mục đích thì ta muốn chúng ta có thể đẩy họ vào các tình huống khó khăn, cho bọn họ một ít khả năng để có thể phá giải, nói chung ta muốn thử bọn họ.”
Chu Vũ nghe đến Cầm Vân Ca thì sắc mặt thay đổi:
“Ngươi chắc đùa, có lẽ mới tới Long Thành nên ngươi chưa biết Cầm Vân Ca nhìn thế nhưng nguy hiểm thế nào. Nếu không biết rõ kết quả của mục đích đó là gì ta sẽ không làm, ta không phải một kẻ điên.”
Băng Mị mỉm cười:
“Vì một nam nhân, ta muốn thử xem những người kia xứng đáng với hắn không.”
“Ngươi điên rồi.”
“Ta không điên đâu, ngươi nhất định phải làm, bởi hắn chính ân nhân đã giúp em gái của ngươi trả thù cho gia đình. Cộng thêm một tỷ điểm cống hiến nữa.”
Chu Vũ ánh mắt nheo lại, nhưng tài liệu dưới tay nàng thông tin rất rõ ràng, mọi thứ hoàn toàn trùng khớp với bức thư cuối cùng em gái gửi cho nàng.
Nàng có chút giao động nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
“Trả ơn ta sẽ làm sau, chuyện chết người như thế này ta không đủ điên để theo.”
“Bốp…..bốp...bốp”
Băng Mị vỗ tay cười nói:
“Quả nhiên là người siêu cấp cẩn thận, thế ta đưa ra một đề nghị điên hơn một chút nhé. Ngươi nếu có thể cùng ta làm mọi thứ chót lọt, tương lai ta sẽ hồi sinh cả gia đình ngươi.”
Chu Vũ cười khinh miệt:
“Ngươi nghĩ mình là thần linh hay sao?”
Băng Mị không nói gì mà hóa thành hình dạng bán yêu, đuôi khẽ vẽ lên không trung, một cánh cửa mở ra trong đó mấy người Tô gia đang sống tại Linh giới. Cha mẹ nàng thấy được Chu Vũ lập tức nhìn sang, bọn họ cũng nhìn sang.
“Tu vi của ta còn yếu chỉ làm được thế, không giống như cha ta có thể biến cả tòa thành từ chết thành sống. Nhưng tu vi thăng tiến ta có thể làm được, đề nghị của chúng ta được tiến hành chứ.”
“Đồng ý.”
Chu Vũ cuối cùng đã không thể từ chối.