Mặc cho phủ thành chủ huy động bao nhiêu lực lượng để tìm kiếm, Thiên Tiếu giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian,
Tại một tòa cao ốc đang xây dựng dở, giám sát viên nhìn hắn nghiêm giọng:
“Bọn họ là do ngươi giết?”
Thiên Tiếu dơ hai tay mình lên ra vẻ vô tội:
“Ăn có thể ăn bừa, nói chuyện thì không thể nói bừa được, ngài ở cạnh có thấy ta ra tay không. Rõ ràng bọn họ chết là do tai nạn, ta chỉ đứng nhìn thôi, ngài yêu cầu ta nhắm mắt lại cũng nhắm rồi, ông trời nhìn họ không thuận mắt sao có thể trách ta.”
Phủ thành chủ phái rất nhiều sát thủ ra truy tìm Thiên Tiếu, tuy nhiên tất cả chỉ tới gần khu vực hắn ta ẩn nấp thì chết bất đắc kỳ tử. Những cái chết kỳ lạ tiếp diễn liên tục khiến cho giám sát cảm thấy nghi ngờ, sợ Thiên Tiếu dùng Đồng Thuật nên bắt hắn nhắm mắt, đứng canh bên cạnh, nhưng người vẫn cứ chết liên tục.
Hắn thấy một tên Hồn Sư đi trên đường, đột nhiên có một chiếc xe tự động lạc hướng, tổng thẳng vào người hắn, tên này ngỏm. Tên này trước khi chết vẫn muốn phản ứng, phóng ra đại chiêu về hướng cái xe, nhưng bên trong xe lại là người của phủ thành chủ đang đi tìm Thiên Tiếu, thế là hai tên Hồn Sĩ, một tên Hồn Sư của phủ thành chủ đi đời.
Có người lỡ trừng mắt, gặp ngay cao thủ nổi điên giết chết, tên cao thủ kia giống như uống nhầm hỏa dược, một phát giết cả một nhóm.Kỳ cục hơn là một tên Hồn Vương đang đi trên đường thì bị một cái thìa cắm xuyên mắt. Hóa ra trên trời có một Hồn Thánh ăn xong liền vứt muỗng xuống, dùng hơi quá lực lại thêm thìa bằng kim loại, gia tốc quá lớn lên nhanh hơn cả ám khí.
Chỉ huy của đám sát thủ là Hồn Tướng Đỉnh Phong, giám sát vốn nghĩ kẻ này kiểu gì cũng không có chuyện. Về sau còn ngộ đạo, chuyện này khiến giám sát ghen tỵ với người kia thực sự, đâu phải ai muốn ngộ đạo cũng được. Mười phút sau ngộ đạo kết thúc, Thất Sắc Thiên Kiếp xuất hiện, biến tên kia thành cát bụi.
Để dễ hình dung thì Thiên Tiếu giống như tử thần vậy, muốn ai chết thì kẻ đó phải chết. Nhìn vẻ mặt của Thiên Tiếu thì chắc chắn hắn ra tay, chỉ là không ai tìm ra được chứng cơ thôi. Quy tắc khảo hạch đang bị khiêu khích nghiêm trọng, lại chẳng có ai làm gì được Thiên Tiếu, điều này làm cho chủ của các thế lực lớn nóng mặt.
Đặc biệt là những người có con cháu tham gia khảo hạch, Thiên Tiếu càng thế hiện chói mắt thì bọn họ càng có cảm giác bị vỗ mặt. Chuyện như thế này thì ai có thể vui vẻ được cơ chứ.
Tạ Hồng quay sang nhìn mấy cái thiên tài của Tạ gia lắc đầu, rồi lại nhìn Hồ Thái to giọng:
“Viện trưởng đại nhân phải tìm cách xử lý đi, rõ ràng ngươi do hắn giết, vi phạm đến mức độ này còn không bị loại thì thật buồn cười.”
Hồ Thái tức giận, đã bao nhiêu năm rồi làm gì có ai dám to giọng với hắn, tiếng quát vang lên:
“Ngươi nghĩ ta không muốn xử lý hay sao, tiểu tử này do tổng giám thị của Thiên Hồn học viện chúng ta trực tiếp giám sát. Tu vi cũng là Tái Tạo Đỉnh Phong, hắn không nhìn ra gì kỳ lạ thì đợi tiểu tử kia đòi bằng chứng ta lôi ngươi ra trả lời được không, được thì nói, không được thì câm.”
Tình hình trở lên căng thẳng, mọi người bắt đầu cảm thấy khó chịu, tất cả đều xuất phát từ việc Thiên Tiếu xuất thân từ Hạ cấp vi diện. Lần này không giống như khảo hạch ở Nguyệt Thần Cung, các gia chủ lần trước không phải thấy sự chênh lệch một cách trực tiếp như thế này. Tín niệm về sự chênh lệch giữa các vi diện của họ bị lung lay nghiêm trọng.
Hồ Thái tức giận bởi đám người thiểu năng này, rõ ràng lợi thế nghiêng hẳn về những người có trải nghiệm nhiều. Tán tu và những người tới từ Hạ cấp vi diện chắc chắn hơn hẳn con cháu mấy gia tộc. Chưa kể khảo hạch đang diễn ra ở Hạ cấp vi diện, nằm ở sân khách thì phải biết mình ở thế khó chứ.
Sóng gió do mình gây ra Thiên Tiếu hoàn toàn không biết, hắn bây giờ đang đi tìm những mục tiêu khác để tiêu diệt, tránh cho đêm dài lắm mộng. Giám sát đi theo lại phát hiện ra thêm một vấn đề, những kẻ đã chết đi sau một thời gian thân xác sẽ tan biến vào hư không như chưa hề tồn tại. Thủ đoạn này rõ ràng là do Khí Hồn của Thiên Tiếu, vấn đề là làm sao tìm được bằng chứng, chứng minh hắn ra tay.
Từng dụ dỗ Thiên Tiếu chỉ nói riêng cho hắn, nhưng tiểu tử này rất tỉnh, một mực phủ nhận. Cảm giác có người tới giám sát lập tức biến mất, cảm nhận được tu vi của đám người kia hắn biết Thiên Tiếu chắc chắn sẽ gặp rắc rối rồi.
Từ đằng xa Thiên Tiếu cũng cảm nhận được sự hiện diện của năm cái Hồn Tướng, vị thành chủ đại nhân chắc hắn đã tức giận rồi. Năm cái cao thủ tinh thông thuật truy vết, từ các phương hướng khác nhau bao vây lấy Thiên Tiếu.
Vạn Biến lên tiếng hỏi:
“Vẫn là năm kẻ cùng hung cực ác, Vận Khi gia thân vô cùng mỏng manh, để ta xử lý như mọi lần nhé.”
Thiên Tiếu không đáp, hiểu ý chủ nhân Vạn Biến liền hành động, từ cơ thể của Thiên Tiếu xuất hiện lực lượng vô hình của Vận Khí. Chúng nhanh chóng xuất hiện tiến thẳng tới mấy gã đang truy sát tới, lướt qua như một cơn gió, triệt tiêu hoàn toàn vận khí của những người kia.
Chiêu này tự tổn hại Vận Khí của chính mình, nhằm xóa đi hoàn toàn Vận Khí của đối phương. Nghe có vẻ ghê gớm, tuy nhiên chiêu này chỉ dùng lên những kẻ có tu vi thấp hơn hắn thôi. Người có tu vi cao hơn hoặc có nhiều Vận Khí liền không thể nào làm được như vậy.
Lập tức cả năm người cảm giác trong cơ thể mình rung động mãnh liệt, tu vi mới chỉ có Hồn Tướng Sơ Kỳ lên không thể nào độ kiếp được. Nhưng tất cả đều cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra, bỗng nhiên mắt của bọn họ trở nên đỏ ngầu, dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma xuất hiện. Sát khí trên người bọn họ nồng nặc vô cùng, rõ ràng đều là những kẻ giết không dưới ngàn mạng người.
Giám sát xuất hiện bên cạnh Thiên Tiếu hỏi:
“Năm cái Hồn Tướng tẩu hỏa nhập ma, sát khi lại nồng nặc như thế này, bọn họ nếu ra tay chắc chắn sẽ có rất nhiều thường dân vô tội chết. Ngươi mau ra tay xử lý bọn họ. chần chừ sẽ có phiền phức vô cùng lớn.”
Thiên Tiếu lại bình thản, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn ánh mắt lo lắng của giám sát bình thản nói:
“Giám sát đại nhân có chút nhầm, chẳng lẽ do ta giúp cô bé kia ngươi liền nghĩ ta là người tốt. Nếu là thế thật thì ngài nhầm to rồi, tất cả những chuyện ta làm tới giờ đều vì khảo hạch. Chẳng có lý do nào ta phải vi phạm quy định khảo hạch để cứu những người chưa từng gặp mặt, ngài thích thì đi mà ra tay.”
“Cứu người là đại nghĩa, cũng chính là thứ một người bình thường như ta tuân theo, đó là ta ngây thơ của ngày xưa. Bây giờ thì dù có là đại nghĩa thì cũng phải không xung đột với lợi ích của ta mới được, ngài cần tuân thủ nguyên tắc của mình, ta cũng phải tuân thủ luật lệ cuộc chơi.”
Giám sát nhận ra có vẻ mình nhầm thật, Thiên Tiếu bình thản chờ mấy tên kia đi, giống như chẳng quan tâm chút nào tới tính mạng của người dân xung quanh. Với sức của năm người này, chỉ cần nửa tiếng cũng có thể giết tới hàng vạn người ở khu vực xung quanh rồi.
Năm tên kia giống như mấy kẻ điên quay đầu lao ra ngoài, Thiên Tiếu lạnh nhạt nhìn tất cả, mắt không nháy lấy một cái. Lợi ích xếp trên nguyên tắc, nguyên tắc lại xếp trên đại nghĩa, trong khoảnh khắc này Thiên Tiếu giống như bậc chúa tể nhìn xuống chúng sinh.
Giám sát mồ hôi chảy ròng, hắn bị một tên đệ tử tu vi mới chỉ Hồn Thần ép vào thế khó, nếu hắn thực sự ra tay thì cơ hội để ép Thiên Tiếu sẽ mất. Thiên Hồn học viện thành lập do đại nghĩa, muốn đào tạo rã những người cứu độ toàn bộ chúng sinh thời loạn thế. Hắn không cứu người thì sau này lấy tư cách nào để dạy Thiên Tiếu.
“Thiên Hồn học viện sinh ra vì chúng sinh, người đương nhiên ta sẽ cứu, ta công nhận ngươi rất giỏi nhưng làm người phải có cái tâm. Bài học đầu tiên ta muốn dạy ngươi, cứu người là trên hết, vì nguyên tắc mà bỏ qua cứu người, đánh giá kém.”
Năm tên cường giả tẩu hỏa nhập ma ngã xuống đất, giám sát cũng biến mất ngay lập tức, bản thân hắn cũng đang rất tức giận. Không muốn nhìn thấy tiểu tử trời đánh như Thiên Tiếu.