Cùng lúc mấy người Thiên Tiếu đang kiểm tra thì ở Hoàng Gia học viện Nam Cương đang dạy Hồn Kỹ cho La Mỹ Nhân thì dừng lại, La Mỹ Nhân nhìn ra ngoài thì thấy La Hoàng đang đi vào trong sảnh.
Nam Cương thấy thế thì dừng lại:
“Ngươi tập tiếp, sư phụ ra gặp khách một chút, có thể hắn ta tới nói chuyện của người bạn kia, La Hoàng cực kỳ thích tiểu tử kia.”
La Mỹ Nhân nghe thế liền sáng mắt lên:
“Sư phụ cho ta đi theo với.”
Nam Cương lắc đầu:
“Ngươi lo luyện tập đi, người theo sư phụ là học sinh của Thanh Long Hoàng Gia học viện, hắn tuy bái ta nhưng vẫn là người của Yến Long học viện. Chưa chính thức gia nhập lại có liên lạc với người của học viện khác thì sẽ không hay, đợi ngươi vào học thì nguyên do ngươi sẽ liền biết thôi.”
La Mỹ Nhân thở dài:
“Nhưng ta có chút lo lắng.”
Nam Cương mỉm cười:
“Có chút chuyện hiện tại ngươi chưa nên biết, có điều tiểu tử kia không phải dạng tầm thường như ngươi nghĩ đâu, ba đại học viện hắn không vào cái này thì cũng vào cái nọ thôi. Nhớ kỹ trên đời có nhiều thứ không thể chỉ quan sát bằng cách thông thường được, đặc biệt là ngươi sau này sẽ trở thành Hồn Giả cấp cao, khi đó yêu thú không đáng sợ bằng nhân loại đâu.”
Trên đời này đúng là có những chuyện không ai ngờ được, ví dụ như chính nàng cũng không thể nào biết được sư phụ mình rất ghê gớm nhưng chỉ là chuột nhắt nếu so với cha mình.
Sảnh tiếp khách của Nam Cương cũng đơn giản như con người hắn ta vậy, căn phòng treo mấy bức tranh méo xệch, một bàn trà bằng gỗ với một bộ ấm trà bằng sứ trắng. Ngoài ra thì có, thực ra hắn muốn bày ra mấy cái đầu của yêu thú mình săn được nhưng chúng lại quá to.
Bộ ấm trà với bàn ghế hắn mới mua thôi, tại vì mới nhận đệ tử chân truyền nên mới sắm bàn ghế thôi, còn không thì muốn gặp thì mới hắn ra quán nước, trả tiền trước thì gặp không thì miễn.
Ngồi đối diện hắn lúc này là có chút cà lơ phất phơ La Hoàng, tên này lúc trước là học trò hắn dạy tại gia khi mới từ Tử Vong Chi Địa trở về. Lý do hắn phá lệ bởi vì gia gia của tên này có ân với hắn, nhưng La Hoàng chỉ được gọi hắn lão sư chứ không được gọi sư phụ như La Mỹ Nhân.
Hắn mỉm cười hỏi:
“Ngươi hôm nay đến tìm lão sư có phải vì tiểu tử kia không, lão sư của Yến Long học viện không quan tâm sao?”
La Hoàng đúng là tìm đến vì chuyện của Thiên Tiếu, không hiểu sao từ lúc trở về từ Hắc Dạ thành nhớ tới Thiên Tiếu thì lòng hắn cứ nao nao. Nếu không phải hiện tại đã có bạn gái thì hắn còn tưởng mình gay rồi, theo hắn đây có lẽ là linh tính mách bảo hắn phải hành động. ×— QUẢNG CÁO —
Trước câu hỏi của lão sư hắn ta khẽ giọng:
“Quả thật ta có bị lão sư từ chối, họ tin vào linh tính của ta nhưng tu vi của Thiên Tiếu thực sự rất kém, bằng này tuổi mới Lục Hồn Cảnh Trung Kỳ thực sự quá kém rồi. Đã thế theo thống kê từ các tòa thành trong tứ đại quốc thì với tu vi kia tầm trung vẫn là đánh giá cao.”
Nam Cương nói:
“Thế ngươi đã nói ra hết các ưu điểm chưa?”
La Hoàng thở dài:
“Tất nhiên là rồi, ta đâu có bị ngốc mà đi đề cử một người mà chưa chuẩn bị gì, có điều khuyết điểm kia thật sự quá lớn rồi. Với lại học viện cảm thấy bỏ tài nguyên lớn ra để tạo ra một Tượng Sư hay Trận Sư lúc này là không cần thiết, vài người còn nói nên để hắn vào học viện cấp hai chuyên về chức nghiệp.”
Thực ra chuyện này Nam Cương đã lường trước được rồi, Yến Long học viện mở rộng tiêu chuẩn tuyển sinh hơn so với hai đại học viện đứng đầu còn lại. Còn bảy đại học viện khác thì chỉ cần tu vi chứ không cần xem xét kỹ càng như thế, nói chung thì Thập Đại học viện thấy quan trọng nhất vẫn là Thăng Thiên Đài.
Theo hắn thì thiên phú của Thiên Tiếu rất cao nhưng hắn cũng phải đồng ý với những người khác là tu vi quá thấp, với con đường bình thường là thể hiện tốt ở Thăng Thiên Đài là chuyện khó khăn. Năng lực chiến đấu của Thiên Tiếu không tệ, thế nhưng đó là loại bộc phát, Thăng Thiên Đài thì chỉ có ba ngày, đã thế còn là hỗn chiến, ai biết được mình có bị đánh lén sau khi hạ được địch thủ hay không.
Ở trong hoàn cảnh như thế thì ai bền hơn người đó có khả năng trụ được lâu hơn, tu vi thấp thì ít Hồn Lực, thiếu Hồn Lực thì sao có thể trụ được lâu. Với tu vi thấp như thế hắn còn có khả năng cao bị những người khác mang ra làm mục tiêu để tích điểm.
Nam Cương thở dài:
“Ngươi không cần lo, ta sẽ nói chuyện với Dạ Thiên Tĩnh, chúng ta có chút ân tình thế nên nàng sẽ nể mặt, với lại hắn có khả năng cao sẽ vào Thiên Hồn học viện.”
La Hoàng nhíu mày:
“Sao ngài biết?”
Nam Cương nói:
“Có ít chuyện ta không dám nói ra, ta đã nói với Mỹ Nhân là tiểu tử kia thân phận không phải bình thường, ngươi cũng chỉ cần biết như vậy. Khi đã chọn quan tâm tới tiểu tử kia thì một là đứng bên cạnh hắn như một người bạn không thì ngươi chỉ có thể là kẻ thù.
Hắn sinh ra một khắc liền bước vào ít chuyện không có đường lui, ngươi rất thông minh nhưng ngươi chưa biết linh tính của mình nguy hiểm thế nào đâu. Kể cả lão sư bây giờ dám công khai muốn giết hắn, sáng mai ta sẽ không còn tồn tại trên đời, nói thế hy vọng ngươi hiểu được và ra quyết định đúng đắn.”
Trên đường về La Hoàng trầm tư suy nghĩ, hắn cảm thấy giống như mình đang bước vào ván bài, lúc này hắn đã sờ vào chiếc ghế kia rồi, ngồi xuống thôi canh bạc lập tức bắt đầu, khi đó đường lui sẽ không còn.
×— QUẢNG CÁO —
Hắn suy nghĩ một chút liền quay đầu đi về một hướng khác, có chuyện gì không thông thì hắn cần một người thông thái hơn để hỏi ý kiến.
Quay lại Hắc Dạ học viện.
Cầm Vân Ca bắt đầu làm cho Thiên Tiếu cảm thấy khó chịu, cảm giác như hắn ta đang cố tình nhắm vào hắn ta vậy, hắn cảm thấy nàng lúc nào cũng nhìn vào hắn ta để bắt lỗi. Nếu không phải hắn quá quy củ thì chắc nàng đã có cơ hội rồi, không chỉ hắn mà ba người còn lại cũng cảm nhận được.
Bốn người bọn họ bị đặc biệt chú ý, khi đang la mắng bọn họ vẫn chú ý tới Thiên Tiếu, cực kỳ khó chịu là điều mà bốn người cảm nhận được vào lúc này. Dạ gia tỷ muội không phải dạng vị sợ mà bỏ rơi bằng hữu, họ hâm mộ Cầm Vân Ca không có nghĩa khi nhìn thấy mặt xấu của bọn họ vẫn còn mù quáng.
Phần khảo hạch thứ hai là chiến đầu, Cầm Vân Ca to giọng:
“Lần này các ngươi sẽ đấu với người xếp hạng 21 và 22 ở kinh thành của Huyền Vũ Đế Quốc, ai thua bọn họ thì vị trí của các ngươi sẽ là của bọn họ. Thế nên các ngươi phải thật sự cố gắng, bây giờ ta cho các ngươi một chút thời gian để chuẩn bị, thích làm gì thì làm.”
Đám người Thiên Tiếu ngồi lại một chỗ, tất cả mọi người đều mệt mỏi đến toát cả mồ hôi, Thiên Tiếu nhẹ nhõm nhưng hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mọi người bị mình liên lụy thì làm gì có ai thoải mái được, một người là bạn gái, hai người là bằng hữu.
Lý Nhã Kỳ đứng lên đi vệ sinh, Dạ Nguyệt rất nghiêm túc:
“Hay chúng ta từ bỏ thôi, không cần phải ở đây chịu nhục làm cái gì, chính chúng ta tự luyện tập với nhau có khi còn hiệu quả hơn.”
Thiên Tiếu nhíu mày:
“Nhưng các ngươi không phải muốn vào Thiên Hồn học viện hay sao, bây giờ rút ra chẳng khác nào đánh mặt Cầm Vân Ca, truyện các ngươi vào được Thiên Hồn học viện sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Không bằng các ngươi tránh xa ta một chút, ta biết chắc chắn nàng ta đang nhắm vào mình, các ngươi chỉ là bị liên lụy thôi.”
Dạ Yến hừ một tiếng:
“Ta thà bị gia gia đánh cho một trận cũng không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.”
Dạ Nguyệt hít một hơi thật sâu:
“Ta cũng cảm thấy thế, vì chuyện này mà bỏ qua lớp học gì đó gia gia chưa chắc đã phạt, nhưng vì chuyện này bỏ mặc bằng hữu gia gia của ta nhất định sẽ cho hai chúng ta một trận.”
Nghe hai người nói Thiên Tiếu cảm thấy nhẹ lòng, đang muốn nói gì đó thì ba người nghe được tiếng ồn ào, nghe thì rõ ràng Lý Nhã Kỳ đang to tiếng với ai đó.