Vạn Biến Hồn Đế

Chương 285: Chương 285: Ta mệt rồi




“Bí mật của Thần Linh” gợi ý như thế đủ để nàng hiểu được phần nào, nhưng cụ thể thì nàng vẫn chưa rõ ràng được.

Hỏa Lam Linh cười nói:

“Ngươi nghĩ sao thì đúng là như vậy đấy, trước đây ta phát hiện có những kẻ rất nổi bật, tiến cấp siêu nhanh. Đột nhiên có công pháp, vũ kỹ rất kỳ lạ, bọn chúng mạnh tới vô lý, trong Hỏa Lam Đế Quốc cũng xuất hiện không ít. Thử nghĩ xem, khi mà Quỷ Thần Chiến chưa bắt đầu thì tại sao họ lại được như vậy, tới khi Quỷ Thần Chiến Bắt đầu một thời gian thì họ lại trở lại bình thường.”

Hắc Lâu Chủ làm chủ một đại thế lực lên cũng hiểu được, nàng nghĩ rằng thần linh không muốn thua nên đã để cho một số người nhận được cơ duyên. Giúp cho nhân loại và quỷ tộc có thể thắng được trận chiến với quái vật Hư Không, nhưng thần linh của đám quái vật kia không ngốc, Quỷ Thần Chiến bắt đầu liền ép trò chơi về đúng trạng thái công bằng, nên những kẻ kia mất đi sự nghịch thiên của mình.

Hỏa Lam Linh lên tiếng ngặt ngang mạch suy nghĩ của Hắc Lâu Chủ:

“Không biết ngươi đang nghĩ cái gì tiếp theo, nhưng ta đoán đó là sai, nếu muốn biết chính xác thì lại đồng ý làm giao dịch với ta một lần nữa. Điều kiện để biết được chân tướng thực sự là gì, để biết được tin tức này ta đã phải trả giá rất lớn, thế nên ta cần ngươi giúp ta bình ổn phía Bắc của Hỏa Lam Đế Quốc, đồng thời nghe ta sai khiến trong vòng ba năm.”

Hắc Lâu Chủ im lặng một hồi rồi bất thốt:

“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Hỏa Lam Linh nhún vai, đầy tự tin:

“Biết chứ, cực kỳ rõ ràng là đằng khác, chỉ cần ngươi đồng ý thì ta còn có thể cứu lấy mười cái trưởng lão của Hắc Lâu. Nghe đồn quan hệ giữa các ngươi rất tốt, tình như thủ túc, đương nhiên cái giá ta bỏ ra rất lớn nên cần được nhận lại thứ tương xứng. Thời gian không còn nhiều, cổng đã mở rồi nên Hắc Lâu Chủ nên quyết đoán, nếu không ta cũng lực bất tòng tâm.”

Đúng là không có thời gian, nàng dứt khoát đồng ý:

“Thành giao, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Hai người lướt đi, Hỏa Lam Linh tranh thủ nói ra những gì nàng ấy biết, đầu tiên là Đông Phương Huyễn, kẻ đã bị Thiên Tiếu giết trong Linh Thị Bí Cảnh. Sự tồn tại của Thần Linh chuyển thế và Thiên Đạo Chiến, lúc này Hắc Lâu Chủ mới vỡ lẽ, hóa ra Thiên Tiếu có thể là thần linh chuyển thế hoặc hậu nhân của một vị thần siêu mạnh nào đó.

Thực ra Đông Phương Huyễn cũng chính là một lỗ hổng, hắn ta chết trước khi Băng Thần xóa đi ký ức của những người có hành vi gian lận. Thế nên chỉ cần cẩn thận không cho quá nhiều người biết là được, hiện tại tới thời điểm này thì Hắc Lâu Chủ là người thứ ba biết chuyện này.

Hắc Lâu Chủ nghe xong thì hỏi:

“Thế ngươi nghĩ hắn là hậu nhân hay là một vị thần nào đó.”

Hỏa Lam Linh khẳng định chắc nịch:

“Chắc chắn không phải hậu nhân, làm gì có kẻ nào đủ kinh nghiệm chiến đấu để giết chết Huyễn Hỏa Thần Đế. Tuy thông tin ta mới nhận được chưa kịp xác minh nhưng cũng vẫn đáng tin, nếu các ngươi không phục kích, ta về tới Hỏa Lam thì có thể kiểm chứng rồi.”

Hắc Lâu Chủ nhíu mày:

“Đừng nói với ta những thứ ngươi vừa nói từ đầu tới giờ mới nhận được đấy.”

Hỏa Lam Linh nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ:

“Chuyện này quá mức khó tin, Nguyệt Hi phi thăng xong ta mới cho người đi tìm hiểu về Thiên Tiếu, lúc đó mấy cái thông tin này mới lòi ra. Nhưng ta cũng có chút tự tin về độ tin cậy, hắn ta hóa thành bán yêu liền có mười cái đuôi, hồ ly mười đuôi ngươi liên tưởng tới ai. Rồi còn cả một trong số những người bạn gái của Thiên có tên Băng Mị, nàng ta cũng có mười cài đuôi. Nói thật thì Thiên Tiếu thì ta không chắc, cô nhóc kia ta đảm bảo một trăm phần trăm là ặc...má đau quá không nói được.”

Đang tính nói thì lại bị giống mấy cái trưởng lão của Hắc Lâu Chủ, nàng đợi mình ổn định lại rồi nói tiếp:

“Tiểu tử Thiên Tiếu có lẽ đi theo làm người hầu thôi, được vị kia phải đi làm người hầu thì kiếp trước cũng phải là siêu cấp cao thủ.”

Trong đầu Hắc Lâu Chủ giống như có cái công tắc được bật lên, “vị kia” là ai thì dùng đầu gối cũng đoán ra, chân tướng của sự việc đã rõ ràng. Nam Cung Vô Tri muốn giết Thiên Tiếu sau đó bắt nữ nhân của hắn, nhờ người của Hắc Lâu giúp đỡ, nếu làm thế sẽ mạo phạm Băng Mị, thế là cả Thiên Tiếu lẫn cả cái Vạn Hỏa Giới sẽ toi đời. Phương gia có nguy cơ toang nên Đông Phương Bất Nghĩa mới quay xe không thèm xử lý Thiên Tiếu nữa, ánh mắt tập trung vào Thiên Tiếu khi nãy chính là ánh mắt sợ hãi.

Hỏa Lam Linh thực ra còn một chuyện giấu kín, nàng ta tuyển nhiều người từ vi diện thấp, thực chất chỉ tuyển toàn thiên tài tới từ vũ trụ khác. Ngay từ đầu nàng đã nghĩ tới việc thiên tài của vũ trụ khác chắc gì đã thua Vạn Hỏa Giới, lấy được một người tương đương với có một nhân tài có thiên phú mạnh nhất vũ trụ rồi. Những thế lực khác ở Trung cấp thế giới còn chưa kịp nhận ra chuyện này, nàng hiện tại đang chiếm ưu thế rất lớn.

Hắc Lâu Chủ cùng Hỏa Lam Linh vượt qua rất nhiều truyền tống trận mới tới được một tòa thành gần Nguyệt Thần Thành, cái kết giới bao phủ mấy tòa thành đó các nàng cũng thấy rõ. Chủ động công kích là suy nghĩ đầu tiên của hai người, tuy nhiên lại hoàn toàn thất bại, kết giới này căn bản không thể nào phá được.

Trận pháp không gian cũng vô hiệu, hai người còn không thể thông qua truyền tống trận để đi vào bên trong. Đến lúc này Hắc Lâu Chủ đã hoàn toàn bó tay, nàng ấy chỉ còn biết trông chờ vào Hỏa Lam Linh, hy vọng đối phương thực hiện giao ước.

Hỏa Lam Linh nhìn xung quanh rồi nói:

“Chúng ta cần bắt khoảng mười năm người, tu vi càng cao càng tốt, thử xem tử tù của tòa thành này có đủ số lượng hay không. Tốt nhất tu vi từ Siêu Thần trở nên nếu không ta sợ sẽ thất bại.”

Hắc Lâu Chủ không nói nhiều, nàng ta rất nhanh đột nhập vào nhà tù của tòa thành rồi bắt người ra. Lúc này nàng không hiểu đám người này rốt cục có tác dụng gì, Nàng nhớ Hỏa gia đâu có huyết mạch thiên phú không gian đâu, kể cả có thì cũng đâu thể sử dụng.

Đám tử tù vẻ mặt sợ hãi nhìn hai cô gái bịt mặt, khi thế phát ra từ cả hai khiến cho họ sợ chết khiếp, thông qua kết giới họ cũng thấy được cảnh chiến đấu giữa quái vật và nhân loại. Ngay lúc này bọn họ thật sự rất muốn quay vào trong tù, như thế ít nhất có thể sống được thêm một thời gian trước khi bị tử hình.

Hỏa Lam Linh nắm đầu một người thì thào:

“Các ta dùng để cứu người có thể thành công, có thể không, chúng ta nên chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Vì ta đang ở trạng thái toàn thịnh thế nên kẻ đầu tiên ta cứu sẽ là Thiên Tiếu, hy vọng không có gì đó ngoài ý muốn xảy ra.”

Khí Hồn của Hỏa Lam Linh lơ lửng trong không trung, ánh sáng màu đen bao phủ lấy toàn bộ thân thể của nàng. Một hư ảnh bóng ma màu đen xuất hiện phía sau lưng nàng, Hắc Lâu Chủ chưa từng thấy loại yêu thú này bao giờ, rốt cuộc Hỏa Lam Linh đã lấy loại yêu thú quái quỷ gì làm Hồn Ngọc cơ bản.

“Phong”

Một hộp hình vuông bao bọc lấy một tên tử tù, Hỏa Lam Linh hít một hơi thật sâu, trong đầu hình ảnh của Thiên Tiếu hiện lên. Chiếc hộp hình vuông dần dần bị bẻ cong, người năm bên trong cũng bị ép nằm sát mặt đất.

“Hoán”

Ở bên trong kết giới Đan Vương vẫn rất kiên trì với Thiên Tiếu, hắn ôn tồn:

“Nếu lần này thoát được ngươi có thể bỏ qua cho Phương gia không, dù có bất cứ hận thù nào thì họ cũng đang chiến đấu vì ngươi.”

Thiên Tiếu rất bình thản:

“Không phải, họ chiến đấu vì chính mình thôi, Hắc Lâu giết cha mẹ ta, bây giờ lại truy sát ta, tuyệt đối không thể nào bỏ qua. Phương gia và Thánh Hỏa Giáo thì không cần phải nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho ta, kể cả các ngươi được thoát ra, không nói ra được lý do thì chuyện đối đầu là chuyện tất yếu.”

Đan Vương nghiêm túc vô cùng:

“Ta chỉ muốn cho ngươi biết chút chuyện, bọn họ làm vậy cũng vì lợi ích cá nhân, cái sai nói thế nào cũng xuất phát từ chỗ của ngươi. Kể cả Hắc Lâu cũng vậy, bọn họ không phải hung thủ giết cha mẹ ngươi đâu, tổ chức này đã thay máu toàn bộ cách đây năm năm, kẻ thù của họ cũng chính là những kẻ tiền nhiệm. Họ truy sát ngươi bởi vì thiên phú của ngươi quá khủng khiếp, rồi còn cả Thánh Hỏa Giáo áp lực xuống nữa. Phương gia cũng bị áp lực đến mức không còn lựa chọn.”

Thiên Tiếu mệt rồi, hắn chẳng muốn nghĩ gì nữa, họ khó khăn hắn cần phải biết sao, chẳng lẽ đi thông cảm cho kẻ muốn đưa mình vào chỗ chết, bọn họ đầu óc có vấn đề hay sao, quá ngu ngốc, chẳng lẽ Đan Vương thật sự nghĩ mấy câu nói kia lọt tai của Thiên Tiếu. Nghĩ đến đây hắn ngất lịm đi, mặc kệ tiếng kêu gào của Đan Vương, kẻ thù đã chết hết rồi, hắn muốn được nghỉ ngơi, chờ đợi cái chết trong sự nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.