Nụ cười trên khóe môi của Thiên Tiếu khiến cho cả những tử sĩ vốn coi thường cái chết cũng phải rùng mình. Nam Cung Vô Tri lúc này vô cùng sợ hãi hắn chưa muốn chết, hắn nhìn Thiên Tiếu uất ức không nói lên lời, chỉ một giết chết tên trời đánh kia ngay lập tức.
Nhưng hắn có cảm giác chỉ cần chuyển động thì ngay lập tức sẽ tạo sơ hở cho quái thú Hư Không giết hắn tại chỗ.
Thiên Tiếu cười điên dại miệng rì rầm:
“Lucifer, Mammon, Beelzebub, Leviathan, Asmodeus, Behemoth, Belphegor.”
Ác Ý giọng nói tràn ngập sự lo lắng:
“Triệu hồi toàn bộ sẽ có di chứng không thể chữa lành, chủ nhân nhất định muốn triệu hồi chúng hay sao.”
Thiên Tiếu cuồng ngạo, ánh mắt màu tím sáng rực lên:
“Mạng ta cũng không cần còn lo gì đến di chứng, ta hôm nay nhất định phải mở to mắt nhìn tất cả bọn chúng bị giết chết. Bọn chúng muốn giết ta thì ta sẽ tuyệt diệt bọn chúng. Kể cả phải nhập ma cũng không vấn đề gì, không cần kiêng kị gì cả Ác Ý, làm đi.”
Cổng địa ngục lại mở ra, xuyên qua Linh giới bảy con quỷ tất cả tụ tập vào thân thể của Thiên Tiếu, thân thể vốn đã tan nát của Thiên Tiếu hội phục lại bằng tốc độ không tưởng. Cả người tu vi cũng kéo lên nhanh chóng, khí tức trên người trở nên đáng sợ đến cùng cực, bỗng chốc đã đạt Hồn Đế. Trên tay đồ ăn xuất hiện, hắn bắt đầu cắn nuốt như điên.
Nguyệt Thần Cung vốn im ắng từ lâu đột nhiên trở nên vô cùng sinh động, từ trưởng lão cho tới điện chủ nhanh chóng xuất hiện. Trên không trung một nam nhân trung niên đứng cao hơn tất cả mọi người, ánh mắt hắn tập trung vào Thiên Tiếu.
Thiên Tiếu liến nhẹ môi đầy yêu dị, mỉm cười nói:
“Lần đầu được nhìn thấy Đông Phương Bất Nghĩa cung chủ, quả nhiên còn tuyệt vời hơn cả trong lời đồn. Con gái của ngươi cũng có thể mang đi hi sinh một cách nhẹ nhàng như vậy, hai chữ Bất Nghĩa do lão già kia đặt cho ngươi không sai một chút nào.”
Đông Phương Bất Nghĩa sắc mặt hơi đổi, lạnh giọng:
“Ngươi có thể hủy cổng mở khi cấp độ vượt quá xa, nếu ngươi không hủy thì kể cả ngươi lẫn hàng ngàn vạn dân chúng trong Nguyệt Thần Thành đều sẽ chết. Bất kể thế nào thì cũng do ngươi đắc tội Thánh Hỏa Giáo, đừng đổ lên đầu của chúng ta như thế.”
Thiên Tiếu nhún vai, nụ cười ma quái vang lên:
“Khặc…khặc….khặc, bỏ trò đạo đức giả của ngươi đi, tiêu diệt cả một gia tộc để tạo ra con gái của mình, loại tàn ác như ngươi nói gì đến đạo được trước mặt ta.Chuyện xấu xa của Phương gia ta biết gần như toàn bộ, có cần ta kể thêm ra không.”
Sắc mặt của Đông Phương Bất Nghĩa kịch biến, chuyện này rõ ràng chỉ có sáu người biết, tại sao bây giờ lại bị tiểu tử này khui ra. Đông Phương Bất Nghĩa tuyệt đối không nhận:
“Ta chẳng hiểu ngươi nói gì cả, nhanh chóng hủy cổng đi.”
Thiên Tiếu nhún vai cười điên cuồng:
“Không hiểu, ngươi nghĩ ta sẽ nghe lời, để ta đếm lại cái xem 1, 2,3….103. Ái chà chà, gần một trăm cái Tái Tạo Cảnh, thêm các thứ pháp bảo, đan dược, phù chú có lẽ thắng được, chỉ là một chấp năm thôi, đơn giản.”
Thiên Tiếu lấy từ người ra một tấm thẻ màu Lục hai vạch nữa, Đông Phương Bất Nghĩa gào thét:
“Ngươi muốn chết.”
“Ầm”
Một chưởng từ trên không trung giáng xuống, cả một vùng rộng lớn hóa thành hư vô, ở trong trung tâm Thiên Tiếu cũng đã không còn thấy đâu nữa. Chỉ có tấm thẻ màu Lục lơ lửng trên không trung không ngừng xoay tròn.
Tinh
Tấm thẻ đột nhiên sáng lên, một cánh cổng nữa có dấu hiệu xuất hiện, tất cả mọi người đều trợn mắt. Chủ chết rồi nhưng tấm thẻ kia vẫn hoạt động, rốt cuộc là vấn đề ở đâu, chẳng lẽ Thiên Tiếu còn có thể sống qua một đòn kia.
Đây chính là hiệu của của việc triệu hồi các con quỳ, trong lúc này hắn đang sử dụng sức mạnh của bảy con quỷ tối cao, trung đó còn có cả Beelzebub. Nó có thể khuếch đại sức mạnh của đồ ăn, chỉ cần ăn thôi cũng khiến ngài có sức mạnh hồi phục vô tận, mạnh hơn cả mấy cái Vương vị kia nhiều, gần như không thể giết chết kẻ đang sử dụng sức mạnh của Beelzebub.
Nếu chỉ có một mình Beelzebub thì “gần như không thể chết”, khi có đủ bảy con quỷ với sức mạnh khác nhau thì căn bản hắn là kẻ bất tử.
Từ không trung những mảnh phân tử từng là Thiên Tiếu bắt đầu tụ lại, hai giây sau hắn liền như chưa có chuyện gì xảy ra đứng ở đó.
“Khặc...khặc...khắc, các vị tiền bối nóng thế, các ngươi bắt ta một mình đánh với hơn ngàn người, tiểu tử ta chỉ bắt các ngươi một đánh mười cũng nổi cáu. Nói cho các ngươi biết, “nó” đã cảm nhận được rồi, trong vòng ba canh giờ không chiến thắng được thì “nó” sẽ thông qua cổng. Lúc đó thì kết cục sẽ là Nguyệt Thần Tinh một cái sinh linh cũng không sống nổi đâu.”
Đan Vương nhíu mày hỏi:
“Rốt cuộc “nó” là gì?”
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Nể mặt sư phụ ta cho tiền bối biết chút, “nó” ở đây chính là kẻ mang Đế Vị kết hợp giữa Trí Tuệ Vương và Hỗn Loạn Vương. Cực kỳ thông minh, điều khiển được quái vật khác như một vị tướng quân, đồng thời phá đi giới hạn khiến cho quái vật có thể tùy ý xuất nhập giữa hai thế giới từ một cổng đã mở sẵn.”
Nghe đến đây mọi người đều kinh hãi, Hạ cấp vi diện trước đây từng vô cùng hỗn loạn cũng chỉ vì thứ này. Với số lượng gần như vô hạn quái vật Hư Không thì đứng nói Nguyệt Thần Tinh, toàn bộ trung cấp thế giới cũng sẽ bị phá hủy.
Đan Vương kinh sợ, run rẩy chỉ Thiên Tiếu gào thét:
“Ngươi điên rồi, chỉ vì tư thù mà làm ra chuyện này.”
Thiên Tiếu ôm bụng cười nắc nẻ:
“Ta điên sao bằng các ngươi, sớm muộn cũng bị hủy diệt, tại sao lại không chết ở trong tay kẻ thù. Nhưng có vẻ đã trễ rồi, Thánh Hỏa Giáo, Phương gia, thậm chí cả Vạn Hỏa Giới sẽ sớm đi tới hồi kết thôi, ta chỉ giúp các ngươi chết một cách có tôn nghiêm hơn. Ơn nghĩa của ta các ngươi phải cúi đầu cảm ơn, cớ sao lại chửi bới như thế lũ vô ơn kia.”
Một hấp lực khổng lồ ép tới, Thiên Tiếu nháy mặt bị Đông Phương Bất Nghĩa giữ trong tay, vẻ mặt hắn cũng cuồng nộ không kém Thiên Tiếu:
“Ta có thể chết, Nguyệt Thần Cung có thể bị hủy, Nguyệt Thần Tinh có thể chết sạch nhưng Phương gia mãi mãi trường tồn. Không có gì ngăn cản được bọn ta, ngươi tưởng một con kiến nhỏ nhoi như ngươi có thể thay đổi được cái gì chắc.”
Thiên Tiếu chẳng quan tâm, liếc nhìn về phía Nam Cung Vô Tri cười hỏi:
“Tất cả những người ở đây bao gồm cả ta và ngươi chết thì Thánh Hỏa Giáo vẫn sẽ trả thù mấy nữ nhân của ta chứ?”
Nam Cung Vô Tri điên cuồng:
“Đương nhiên, ngươi nghĩ họ thoát được chắc. bây giờ ngươi hủy bỏ thẻ mở cổng ta sẽ suy xét….”
“Khặc…..khặc….khặc”
Thiên Tiếu cười to, bị Đông Phương Bất Nghĩa siết chặt tay nhưng nụ cười kia vẫn thế, tên này giống như điên rồi. Tuy nhiên lại không giống như đang nói dối, chẳng nhẽ có cái gì bọn họ không biết hay sao, một thứ gì nguy cơ đủ sức hủy diệt mạnh mẽ. kẻ cả khi đó là những thế lực khủng bố như Thánh Hỏa Giáo. Nhưng có thể hủy diệt cả vũ trụ thì một Thánh Hỏa Giáo có là gì.
Đông Phương Bất Nghĩa buông tay ra, Thiên Tiếu lắc nhẹ cái cổ của mình rồi to giọng:
“Dù sao chúng ta cũng chết cùng nhau, ta sẽ cho các ngươi biết tại sao sớm muộn gì cái thế giới này cũng toi đời. Đơn giản bởi vì Băng Mị, nghe họ của nàng ta quen chứ, gợi ý chút cho các ngươi, đây là hậu nhân của một vị thần tới thế giới này lịch luyện, đoán xem vị thần đó tên gì nào.”
Đan Vương ôm đầu, vẻ mặt kinh hãi, hắn cũng phát điên rồi:
“Sáng Thế Thần Đế, Chí Cao Thần, Băng Thần.”
Thiên Tiếu liếm môi của mình đi tới trước mặt của Đan Vương vỗ vai:
“Khôn ngoan đấy tiền bối, thần linh chẳng lẽ giao toàn bộ vận mệnh cho một đám phàm nhân, các ngươi thật ngây thơ. Rồi chúng ta sẽ chết ở đây, nàng ta bị Thánh Hỏa Giáo giết chết nàng ta, đó là khi nàng ta quay lại Thượng Thần Chi Giới. Quỷ Thần Chiến kết thúc Vân Hỏa Giới hết giá trị, Vạn Hỏa Giới sẽ trở thành nơi trút giận của vị thần mà chúng ta luôn kính ngưỡng.”
Đột nhiên Thiên Tiếu liếc lên lỗ hổng không gian, một bàn tay khổng lồ đưa qua, Thiên Tiêu vui cười như điên:
“Tới rồi các vị, chúng ta cùng chết nào, cha mẹ trên trời cao chứng giám, Tiếu nhi đã trả thù được cho hai người rồi.”
Đan Vương quỳ xuống trước mặt Thiên Tiếu, nước mặt chảy dài cầu xin:
“Ta không muốn làm tội nhân thiên cổ, ngừng chuyện này lại, chúng ta có thể sửa đổi tất cả.”
Thiên Tiếu cười gập cả bụng:
“Sử sách? Cả vũ trụ bị hủy diệt thì lấy ai ghi sử sách, bình tĩnh chút đi, đợi tới Linh giới ta sẽ tìm ngài uống rượu.”
Điên thật rồi, nhìn vào mắt của Thiên Tiếu mọi người biết rằng kẻ này đã không còn lý trí.