Vạn Biến Hồn Đế

Chương 90: Chương 90: Tên Ta Sẽ Xếp Nhất




Dưới cái mặt nạ vừa là khuôn mặt lo lắng của Thẩm Ngọc, nàng tuy chưa tận mắt chứng kiến nhưng đã nghe nói tới Cầm Hàn sợ Cầm Vân Ca đến mức nào. Lúc này nàng cứ nghĩ đến dáng vẻ của Cầm Hàn thì cảm thấy mình thật sự rất có lỗi, đáng nhẽ phải ngăn cản và cho hắn ta biết người mình phải đối mặt là ai.

Thiên Tiếu nhẹ giọng:

“Ta cũng không biết là Hàn ca ca của ngươi lại sợ học trưởng đến mức đó, rốt cuộc nàng đã làm ra cái gì mà khiến một người sợ mình đến thế.”

Thẩm Ngọc nói:

“Nàng ấy đã bắt Hàn ca ca tu luyện giống như nàng ấy vài năm, trong thời gian đó xảy ra những chuyện gì thì ta tuyệt nhiên không biết. Hàn ca ca cũng không bao giờ kể chuyện này cho bất cứ ai nghe, chắc chắn nó phải cực kỳ khủng khiếp, nhưng hiệu quả thì cực kỳ không tệ.”

Hiệu quả ở đây chính là vị trí mạnh thứ ai trong thế hệ mới của hoàng tộc Thanh Long Đế Quốc, từ một đứa trẻ tầm thường hiện tại Cầm Hàn chỉ thua mỗi Cầm Vân Ca. Trong Thiên Hồn học viện xếp hạng của hắn cũng chưa từng một lần bị đẩy ra khỏi 100 người mạnh nhất.

Thiên Tiếu nghe tới bảng xếp hạng liền hỏi:

“Trong học viện cũng có bảng xếp hạng nữa sao?”

Từ đây hắn mới biết được thực ra trong học viện cũng có rất nhiều bảng xếp hạng, mỗi người đứng đầu đều thuộc dạng quái vật. Không nói đâu xa, nếu bọn họ có thể thành công được nhận vào học viện thì sẽ bắt đầu được xếp hạng trong vài cái bảng xếp hạng.

Đầu tiên là bản xếp hạng tân sinh bao gồm năng lực chiến đấu của học sinh năm một và năm hai của riêng học viện. Một bảng nữa chung của tất cả các học viện, những cái khác thì tùy tình hình mới được xếp vào.

Đợi bọn họ tốt nghiệp rồi thì cũng sẽ được sắp vào trong các bảng xếp hạng khác nhau, chỉ cần còn sống liền được hiển thị trên bảng xếp hạng. Những bảng xếp hạng này được liên kết trực tiếp với Thiên Địa Bảng, từ đây người khác có thể nhìn ra ngươi còn sống hay đã chết, một khi đã chết đi vào những bảng xếp hạng của người đã chết.

Những bảng xếp hạng này được sắp xếp ở quảng trường của các đại thành và vô số các nơi thờ tự của Sáng Thế Thần Điện. Các cường giả dù còn sống hay đã chết đều sẽ vĩnh viễn được người ta nhớ tên, đương nhiên nếu không bị đá ra khỏi bảng xếp hạng của mình.

“Trung tâm quảng trường sao?”Hắn tự nhụ một mình, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Thẩm Ngọc hỏi:

“Ngươi dừng lại làm gì thế?”

Thiên Tiếu nhìn vào đồng hồ của quán ăn ven đường:

“Chúng ta hiện tại còn dư tới tận một tiếng, quảng trường nếu gần đây ngươi có thể dẫn ta qua đó một chút được không?”

Không có lý do gì để từ chối cả, là một người tương đối nhạy cảm thế nên nàng ấy nhận ra được Thiên Tiếu có cái gì đó khác thường. Hai người đi xuyên qua đường phố bắt đầu lên đèn, dòng người đông đúc dần trở nên vắng tanh, khi đến nơi các bảng xếp hạng công khai lại khá đông người.

Trời trở lạnh, đút tay vào túi quần Thiên Tiếu trực tiếp vòng qua bảng xếp hạng của người sống, hắn đi thẳng tới nơi ghi danh những người chết. Đứng trước tảng đá lớn in tên một trăm người thì hắn đột nhiên dừng lại, Thẩm Ngọc lại gần tấm đá rồi đưa tay chạm vào một cái tên, một đoạn thông tin về những người kia khi còn sống hiện lên. ×— QUẢNG CÁO —

Bảng xếp hạng thiên tài có thiên phú mạnh nhất trong trăm năm.

Trên bảng ghi như thế, hắn thấy tên của cha mẹ xếp kế nhau, vươn tay ra thì hai ngón tay chạm vào cả hai. Hình ảnh của hai người kia còn trẻ hiện ra rồi chậm rãi chiếu cho hắn ta xem, hai tay hắn đút vào túi quần giống như một người qua đường nhìn thông tin của các kỳ nhân vậy.

Thẩm Ngọc ngồi xuống chiếc ghế đá cách đó không xa chăm chú nhìn lấy bóng lưng cô quạnh kia. Lần đầu tiên nàng thấy hắn ta đang đứng mà cúi người, chẳng lẽ coi những thứ này mà hắn lại có nhiều cảm xúc như thế.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhìn hai gương mặt tươi cười trong lòng hắn tràn ngập nhớ nhung, không biết liệu có cơ hội tới Linh Giới để thăm cha mẹ hay không. Lần trước hắn tới được vì được một Hồn Thần ban phúc khi phi thăng, chuyện như vậy không phải dễ dàng gặp được.

“Ta sẽ không chờ vào may mắn đâu, một ngày nào đó ta sẽ đạt Hồn Thần, cha mẹ chờ Tiếu nhi.” Hắn tự thì thào sau đó quay đầu rời đi, trên trời tuyết bắt đầu rơi xuống mặt đất.

Nhìn hắn càng lúc càng đi tới gần thì Thẩm Ngọc cứ ngồi yên bất động, ánh mắt hắn sáng lên như sao dưới ánh đèn yếu ớt. Đây là ánh sáng phản chiếu qua nước, hắn nhắm mắt lại để nước mắt chảy ngược vào trong, vị đắng của vài giọt lệ lại khiến tim của hắn thắt lại.

Chỉ tay lên mấy cái bảng xếp hạng người con sống hắn hỏi:

“Hai người bọn họ khi còn sống đã từng xếp hạng mấy trên mấy cái bảng kia?”

Nàng cũng biết rõ về mấy danh nhân này nên lập tức đáp:

“Tạ Long tiền bối từng đạt hạng hai và ba trong hầu hết các bảng xếp hạng, chỉ là hắn không có duyên để xếp hạng nhất thì phải. Còn Vân Ca tiền bối thì luôn bám sát theo phía sau, nhiều lúc hai người bọn họ giành giật vị trí với nhau.

Thực ra Tạ Long tiền bối đủ sức để đứng đầu nhưng ngài ấy luôn muốn tên mình và ngươi con gái mình yêu xếp cạnh nhau. Ngươi thấy như vậy có lãng mạn hay không, chỉ tiếc là không biết về sau tại sao bọn họ lại mất tích, rồi họ qua đời cũng không ai rõ nguyên do, chính vì thế rất nhiều người tỏ ra tiếc nuối.”

Nàng đứng lên hướng về phía Tây đi, bọn họ sắp tới giờ phải tới chỗ đó rồi, còn phải tìm chỗ ẩn nấp nữa nên không thể nào tiếp tục tốn thời gian được.

“Này Thẩm Ngọc.” Đột nhiên vang lên tiếng gọi của Thiên Tiếu khiến nàng giật mình quay lại.

Thấy hắn chăm chú nhìn mình nàng liền hỏi:

“Chuyện gì nữa?”

Hắn mỉm cười đầy tự tin:

“Tên cả ta sẽ xếp nhất.”

×— QUẢNG CÁO —

Nàng kéo lấy tay của hắn:

“Thế thì trước tiên đừng để bị phát hiện cái đã, được học tỷ giới thiệu vào học viện thì may ra mới có thể làm được.”

Ai mà chẳng muốn tên mình một ngày nào đó được vinh danh trên Thiên Địa Bảng, không chỉ là xếp hạng đơn thuần, đây còn là vinh dự được thần linh công nhận.Phải biết những bảng xếp hạng này kết nối với Thiên Đại Bảng, nó có sức ảnh hưởng tới toàn thể vũ trụ chứ không riêng gì một cái hành tinh.

Thiên Tiếu như người mất hồn nên địa điểm được chọn lựa bởi Thẩm Ngọc, một căn nhà cao tầng thi công dở thì bị bỏ hoang. Bọn họ có thể trú ở đây một tuần, nếu không có vấn đề gì thì chuyện vị phát hiện ra rất khó khăn.

Tòa nhà này có vô số người vô gia cư và còn rất nhiều tòa nhà giống như thế này, muốn tìm thì chắc chắn sẽ vô cùng mất công. Kể cả có ngươi đến đây để tìm thì từ trên cao hơn bọn họ có thể sớm quan sát thấy, đồ ăn đã dự trữ đủ một tuần nên hai người chỉ việc chờ đợi mà thôi.

Ngoài việc nơi đây thật sự rất lạnh thì mọi thứ hoàn hảo, nàng ta lấy những miếng xốp chắn bớt những chỗ vỡ trên cửa kính, căn phòng cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Dùng lấy tiền còn sót lại nàng mua lấy số lượng lớn đồ ăn, thức uống, cả những nhu yếu phẩm khác cũng được chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Buổi tối hôm đó hai người chụm đầu vào một chỗ rồi ngủ, bỏ hết tiền mua chuộc tài xế nên họ đâu còn bao nhiêu tiền, mua được một cái chăn đã là may rồi. Lạnh một chút không sao chứ đói khát là không được rồi.

Thiên Tiếu thấy nàng ngồi cạnh mình loay hoay mãi không ngủ được bèn nói:

“Ngươi trải xốp ra sàng rồi nằm trên đó ngủ cũng được, không nhất thiệt phải tựa vào ta đâu, chăn nhường cho ngươi cũng không sao.”

Nàng cắt lời:

“Sức khỏe quan trọng, huống gì ta chẳng thích âm thanh của xốp một chút nào.”

Hắn chép miệng:

“Thôi thì tùy ngươi.”

Nàng tựa đầu vào vai hắn cảm nhận được chút ấm áp, lúc cảm thấy mình đã rất mệt liền nói:

“Ngủ thôi, ta cũng muốn đứng nhất, chúng ta cùng cố gắng.”

Thiên Tiếu nhìn cô nàng ngủ say nắm chặt tay của mình khẽ giọng:

“Ta sẽ không nhường ngươi đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.