Nguyên một đêm dài nhưng Thẩm Ngọc vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hai người kia như thế chẳng khác nào tra tấn tinh thần của nàng. Thiên Tiếu thì trải qua chuyện kia còn thấy bình thường chút, hắn ta hiện tại đang lên kế hoạch để có thể tiêu diệt nhanh chóng bốn cái tổ đội ở đây.
Thẩm Ngọc thì thào vào tai hắn:
“Chúng ta tiêu diệt nốt tổ đổi cuối rồi cố gắng di chuyển qua Tây khu, nơi đó có nhiều người đến từ Lăng Vân Thành nhất, biết đâu chúng ta sẽ tìm được đồng minh. Không cần phải mất thời gian với đám này, với lại hai người này năng lực rất tốt, nếu khiến họ không vào được học viện thì phí quá.”
Thiên Tiếu thấy nàng nhân từ không đúng lúc rồi, nàng ta quên mất hôm qua mình mới bị nhóm bọn họ truy sát hay sao. Tuy trong lòng âm thầm phê bình nàng nhưng hắn đồng ý rằng không cần thiết phải mất thời gian với hai người này làm gì, hai người này đều lăn lộn nhiều rồi, không cẩn thận sẽ mất thời gian để khổ chiến.
Hai người chậm rãi bò ra khỏi gầm giường khi trời vẫn còn tối, lúc này lệnh bài sáng lên nhưng nó để xa, hai người không bị phát hiện bởi hai người đang ngủ say. Bước ra khỏi gầm giường nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài, nhìn hai người ngủ say hắn rất muốn xiên một cái cho nhanh nhưng lý trí bảo hắn dừng lại.
Bốn cái tổ đội có tu vi gần bằng với nhóm bọn họ, đã thế giết chết hai người này thì cũng chỉ là giết Hộ Vệ, bọn họ sẽ phải đấu với sáu người nữa. Thẩm Ngọc không quen với cận chiến nên cân được ba người là điều bất khả thi, nàng ngã xuống thì hắn cũng bị loại.
Nhìn những người ở hai căn phòng bên cạnh Thiên Tiếu bắt đầu chọn mục tiêu, bỗng hắn thấy La công tử đang nằm một mình. Thẩm Ngọc vội che mắt của mình lại bởi La công tử từ đầu đến chân không có một mảnh vải, trên mặt lẫn trên người đều có dấu son môi.
Nàng khẽ giọng:
“Giết hắn ta đi.”
Thiên Tiếu thở dài:
“Hắn ta vừa trải qua thứ đớn đau nhất cuộc đời người đàn ông, thực sự ta không muốn ra tay bởi hắn ta đã quá đáng thương rồi.”
Hắn không biết nếu một cô gái bị một cô gái khác làm chuyện kia sẽ như thế nào, thế nhưng hắn mà bị như La công tử thì chắc sẽ đớn đau chết mất.
Thẩm Ngọc rất kiên định:
“Bị tiêu diệt thì hắn sẽ đi ra ngoài thực tại, coi như không biết cái gì hết, còn nếu để hắn tỉnh lại thì chỗ kia sẽ rất đau nhưng lại không biết tại sao. Ta cảm thấy như thế mới đáng thương, ngươi không dám ra tay thì để ta.”
Nàng qua mặt đi hướng khác thổi sáo, một người lính trong suốt xông tới chém một nhát chí mạng, La công tử lập tức toi đời. Ở một căn phòng gần đó, một tên mập đang tắm rửa ánh mắt mở to, hắn cảm nhận được người mình bảo vệ đã tiêu đời. ×— QUẢNG CÁO —
Nhanh chóng khoác lên người khăn tắm lao nhanh ra khỏi phòng, lúc đang chạy thì thấy được hai người Thiên Tiếu đang nhanh chóng rời đi. Thời gian Hộ Vệ trước khi Hộ Vệ bị loại bỏ là một phút, hắn ta trợn tròn mắt nhìn hai người kia bay lên không trung.
Lúc này muốn kêu gọi người thì không thể nào kịp được, hắn đành phải dùng khả năng cá nhân của mình để có thể tiêu diệt được hai người này trả thù. Triệu hồi ra Thiên Không Cung hắn kéo dây căng thành hình vòng cung, chín mũi tên được làm từ Khí Hồn xuất hiện.
Hỏa Phụng Cửu Vĩ
Chín mũi tên vọt ra thẳng hướng hai người trên không trung, chúng bay như đạn bắn tới chỗ hai người. Thiên Tiếu nhanh chóng né sang một bên, thế nhưng tên mập chỉ cười một tiếng. Không còn khả năng thi đấu tiếp nên hắn đã dành chiêu thức khủng khiếp nhất của mình để tiêu diệt kẻ đã tước đoạt đi giấc mơ của mình.
Chín mũi tên đột nhiên tách ra nhiều hướng khác nhau sau đó liền nổ tung ngay trước mắt hắn, chúng tạo ra một cái lồng lửa khổng lồ không lối thoát. Tên mập mạp khụy xuống mặt đất tắt thở, Thiên Tiếu cắn chặt răng bởi thật sự không có lối thoát nào cả.
Hắn hít một hơi thật sâu trước mặt bỗng xuất hiện qua một lỗ hổng không gian, lướt vào trong đó vừa kịp lúc cái lồng lửa khép kín lại rồi nổ tung. Bất kể là những người quan sát hay Thẩm Ngọc đang nằm trong vòng tay của Thiên Tiếu đều trợn mắt, tại sao năng lực siêu cao cấp là dịch chuyển không gian lại xuất hiện trong tay một người học sinh.
Thực ra Thiên Tiếu đã dung hợp hết ba cái Hồn Ngọc rồi, Linh Nguyên và Không Dị được hắn dung hợp hết cho Vạn Biến. Ảo Ma thì được dung hợp cho Thôn Phệ dạng Tử Thần, hắn sợ mình gặp phải người kia thì nguy to.
Phụng Hậu mỉm cười đầy huyền bí, Kiếm Thánh thì lông mày nheo chặt lại, hắn trước đó đánh giá không cao Thiên Tiếu hình như là sai. Ở trong không gian quan sát không thể sử dụng tu vi nên hắn chỉ đành dùng mắt thường quan sát xung quanh, thấy mấy trăm người không ai quan sát thì hắn thở phào một hơi.
Hắn nhỏ giọng nói với Cầm Tử Nam:
“Tiểu tử này có năng lực mạnh như vậy mà trước đó để con bé Dạ gia đánh thảm như thế, muốn làm vua lì đòn chắc.”
Cầm Tử Nam gãi đầu:
“Ta cũng không biết nữa, có lẽ hắn nghĩ ở trình độ đó thì không nên sử dụng năng lực quá nghịch thiên để đỡ mất cân bằng. Huống gì thể hiện ra năng lực tốt mà không có chỗ dựa cũng không hay, phải biết lúc đó hắn còn chưa biết gì về ta với La Sơn, theo đệ tử thì hắn đang rất cẩn trọng.”
Kiếm Thánh thở dài một hơi:
“Giá như cha hắn cẩn trọng một chút thì……” ×— QUẢNG CÁO —
Nói đến đây hắn có chút nghẹn lời, Tạ Long là đệ tử đắc ý nhất của hắn, Tạ gia chỉ còn mình Tạ Long lên hắn vừa là thầy vừa như cha của tên đệ tử ngang ngược kia. Tình cảm hai người khăng khít đến mức những người khác đều ghen tỵ.
Giang Lăng có vẻ không quan tâm tới Thiên Tiếu, nhưng khi Thăng Thiên Đài diễn ra hắn liền lựa một chỗ để không ai nhìn thấy mình đang quan sát ai, rồi âm thầm quan sát Thiên Tiếu. Ban đầu quân sát Thẩm Ngọc chỉ là lừa người thôi.
Vì không dùng Thần Thức để kiểm tra nên hắn không thấy được thực ra ngoài hắn và Nữ Hoàng ra thì còn người quan sát. Cả La tể tướng và Dạ Thiên Tĩnh tử đầu vẫn chưa hề rời mắt khỏi hắn ta, màn dịch chuyển không gian kia giống như một sự đền đáp cho quá trình chờ đợi của bọn họ vậy.
Dạ Thiên Tĩnh nắm tay siết chặt, ánh mắt nàng liếc vội xung quanh để xem có ai chú ý tình huống vừa rồi không, nếu để người nhìn thấy thì chắc nàng khó cạnh tranh.
Nhưng chưa kịp để nàng vui được nổi năm giây thì một âm thanh vang lên chấm dứt niềm vui của nàng.
“Không hổ là đệ tử của ta, các ngươi thấy dịch chuyển không gian là như thế nào chưa, còn ai dám chê đồ đệ của ta nữa không. Ta đã nói rồi mà, người có tầm nhìn xa trông rộng, tấm lòng rộng mở như thế sao có thể là hạng tầm thường được.”
“Đồ đầu đất.”Dạ Thiên Tĩnh và Bạch Ngọc hít một hơi khí lạnh thầm oán.
Lúc này thì khá nhiều người bắt đầu chuyển qua quan Thiên Tiếu, màn dịch chuyển gì đó họ không thấy được, nhưng nghe vậy cũng rất hiếu kỳ. Hai người kia tức đến mức máu lộn lên não, sao lại có thứ ngu ngốc đến như thế lại trở thành giáo viên cho Thiên Hồn học viện được cơ chứ.
Nhiều người quan sát tức là Thiên Tiếu lúc chọn lựa sẽ phải đối mặt với vô số lời mời gọi, lúc đó bọn họ sẽ phải cạnh tranh rất quyết liệt.
Hai người còn chưa kịp oán thán quá lâu thì thông báo hiện lên, điều này báo hiệu hai người bọn họ quan sát trước đó hiện tại đang gặp phải đối thủ quá tầm và đã bị thương.
Dạ Thiên Tĩnh chỉ quan sát ba người, Bạch Ngọc cũng chỉ quan sát hai người, lúc bọn họ kéo qua thì thấy La Mỹ Nhân và Dạ Yến đang chung chiến tuyến chiến đấu với một người mặc áo bào màu đen che hết cả người.
Kiếm của người kia không có một giọt máu nhưng hai người La Mỹ Nhân đã trọng thương rồi.