Sáng sớm Cầm Vân Ca vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người, thời gian xuất phát đã tới rồi. Tất cả mọi người đứng lên chuẩn bị đi tiếp, Cầm Vân Ca thì tỏ ra thảnh thơi chờ đợi cái gì đó, khi mọi người đã chuẩn bị xong toàn bộ thì nàng bước ra như muốn phát biểu.
Nàng nhẹ giọng:
“Đã xong được đoạn đường đầu tiên, hiện tại chúng ta sẽ tiến hành chia đội ngũ lại một lần nữa. Hai người từ đội ngũ khác nhau tạo thành một đội ngũ mới, chia sẻ kinh nghiệm cho nhau để về đích, lần này khoảng thời gian nghỉ ngơi sẽ là hai tuần, tuy nhiên các ngươi sẽ được phép mua đồ ăn trên đường một cách thoải mái.”
Dứt lời thì nàng tiếp tục để bọn họ rút thăm, lần này cả bốn người Thiên Tiếu cũng phải tham gia chung với mọi người. Tất nhiên là với hắn ta thì chẳng có vấn đề gì to tát cho lắm, chỉ lo co Lý Nhã Kỳ thôi, mọi người sau đó hồi hộp bốc thăm.
Rất nhanh chóng các lá thăm đã được chia hết cho mọi người, nhóm Thiên Tiếu bốn người đều bị xé lẻ ra. Tuy nhiên không hiểu sao bọn họ vẫn luôn được chung đội với người mạnh, Lý Nhã Kỳ được chung đội với một cô gái, Dạ Yến đi chung với thanh niên mang đại đao.
Dạ Nguyệt thì đi chúng với một cô gái khác, tu vi cũng đã Cửu Hồn Cảnh, cả hai đi với nhau coi như cân bằng.
Thiên Tiếu nhìn vào tấm phiếu thấy con số 68 thì to giọng:
“Ai số 68 đứng ra đây.”
Sau lưng hắn bỗng vang lên một âm thanh hiền dịu:
“Là ta.”
Quay lưng lại thì hóa ra đó chính là cô gái che mặt, Thiên Tiếu vươn tay:
“Xin chào, ta tên Thiên Tiếu, rất mong được cô nương giúp đỡ.”
Nàng cũng đưa tay ra bắt tay với hắn:
“Cùng giúp đỡ lẫn nhau, ta tên Thẩm Ngọc, chúng ta xuất phát luôn chứ?”
Hắn ra hiệu với mấy người kia, tự chỉ vào bản thân rồi chỉ ra ngoài, mấy kia liền hiểu được hắn muốn bọn họ đi chung. Còn về phần mình Thiên Tiếu sẽ tự xoay sở, chỉ cần trên người còn tiền hắn không tin mình không tìm được người chở. Đi chung với bọn họ thì sẽ có ba tổ đội, lần sau tập hợp thì quỳ là cái chắc.
Thiên Tiếu trình bày cho Thẩm Ngọc nghe cách để mình có thể đi tới nơi sớm như thế, cô nàng đầu tiên tỏ ra bất ngờ nhưng sau đó lại chìm vào suy tư. Nhìn dáng vẻ của nàng giống như đang suy nghĩ đến một vấn đề gì đó rất quan trọng thì phải.
Nàng ta phân tích xong kế hoạch đơn giản thì khẽ giọng nói:
“Cách này quả thật tốt, thế nhưng chúng ta thì không sử dụng được đâu.”
×— QUẢNG CÁO —
Hắn ngạc nhiên:
“Tại sao? Ta mang theo rất nhiều tiền.”
Thẩm Ngọc nhẹ giọng:
“Sắp tới một trạm kiểm tra rồi, xe muốn đi qua đó thì tuyệt đối không được chở người đi lậu như thế. Nhóm kia có thể nhờ người của Dạ gia qua ải nhưng chúng ta thì không, trong trường hợp này chúng ta phải đi đường rừng ít nhất ba ngày để qua được khu vực kiểm tra cái đã.”
Nàng ta ngồi xuống đất, dùng một cái que nhỏ vẽ ra một bản đồ cho Thiên Tiếu xem, ước chừng tốc độ của cả hai, hắn tính toàn lại thì là ba ngày hoặc hơn một chút nếu gặp vấn đề trên đường.
Tuy đã tính toán xong nhưng vẫn có một vấn đề, trên đường này có một con sông, bọn họ nếu đi đường vòng để có cầu thì rất xa, đi vào hầm xuyên núi thì sẽ phải dùng quang não để quét thân phận. Quang não đã bị tịch thu thế nên muốn chứng minh sẽ rất mất thời gian, phải nghĩ ra cách gì đó để có thể qua sông an toàn và nhanh chóng, lại còn phải tiết kiệm sức lực.
Có vấn đề thì phải giải quyết cho hết trước khi xuất phát, hắn chỉ vào con sông rồi hỏi:
“Ngươi đã nghĩ ra cách để qua sông hay chưa?”
Thẩm Ngọc gật đầu:
“Ta có cách để qua và mang theo một người, tuy nhiên bản thân phải ở trạng thái toàn thịnh, nhưng nếu dừng lại để khôi phục có thể mất đến hơn một ngày. Ngươi thông minh như vậy thử nghĩ xem có cách nào không, nếu không chúng ta kéo dài thời gian một chút cũng không sao.”
Đương nhiên không thể nghĩ ra nhanh như vậy, hắn đành phải vừa đi vừa nghĩ vậy, chứ vấn đề hóc búa như thế này đâu thể trả lời ngay như mấy vấn đề kia. Hai người quyết định di chuyển trước một ngày, nếu Thiên Tiếu không nghĩ ra phương án thì họ sẽ phải nằm nghỉ một ngày.
Thời gian trôi qua cũng nhanh, qua gần một ngày thì rốt cuộc nhóm bọn họ đã đi vào chỗ cách con sông kia đúng một ngày đường.
Thẩm Ngọc vừa chạy vừa hỏi:
“Ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Thiên Tiếu đắn đo một chút rồi nói:
“Một ngày sau ta sẽ bế hoặc cõng ngươi, trong thời gian đó ngươi cố gắng khôi phục bản thân về trạng thái đỉnh phong. Đợi đến chỗ con sông thì mong ngươi có thể đưa cả hai qua, không biết ngươi cảm giấy có được không.”
Sử dụng Vạn Biến thì hắn cũng có thể phi hành qua một cách dễ dàng, thế nhưng làm việc nhóm thì phải làm sao để ai cũng có tác dụng. Cô gái này là người tự cao tự đại nên nếu không có đóng góp gì cho quá trình di chuyển chắc chắn nàng ta sẽ tự ai, hắn thì không muốn thêm rắc rối.
Vốn nghĩ nàng ta không có cách, khi đó hắn có thể lên tiếng sau cũng không muộn, không ngờ tới nàng ta thực sự có cách đưa cả hai qua bờ bên kia của con sông. Đã như thế thì hắn không ngại để cho nàng thử, nếu chẳng may thất bại thì khi đó hắn mới dùng tới Vạn Biến để hóa cánh mà bay. ×— QUẢNG CÁO —
Thẩm Ngọc nghiêm túc với lần này liền nói:
“Không vấn đề gì cả.”
Thiên Tiếu thấy nàng chịu hợp tác liền vui vẻ liền hỏi:
“Thế ngươi muốn được cõng hay muốn được bế.”
Thẩm Ngọc tỏ ra thấu tình đạt lý:
“Cái nào cũng được, chỉ cần ngươi cảm thấy thoải mái là được rồi.”
Hiện tại nếu bế nàng ta thì có chút kỳ cục, suy nghĩ kỹ càng thì hắn ta quyết định cõng nàng, dù đã mang theo một người nhưng với thể lực tốt thì cõng một cái nữ nhân không phải chuyện gì quá khó khăn.
Cô nàng này rất biết cách nghỉ ngơi triệt để, đầu tiên nàng ngủ luôn trên lưng của Thiên Tiếu, quá nhiều ngày không ngủ nên nàng chỉ nhắm mắt lại liền có thể ngủ. Về phần Thiên Tiếu thì hắn cố di chuyển nhanh, chịu khó hy sinh lúc này thì sau đó mới có thể sung sướng ngồi trên xe được.
Tới bên bờ sông Thẩm Ngọc nghỉ ngơi xong, Thiên Tiếu cõng nàng một ngày cực khổ, hiện tại rất muốn xem nàng rốt cuộc làm được cái gì. Làm sao để mang hai người trưởng thành qua được dòng sông lớn như thế này.
Từ trong người nàng ta lấy ra Khí Hồn của mình rồi mỉm cười nói:
“Đây là Khí Hồn của ta tên Thiên Lan Tiêu, ngươi chuẩn bị xem kỳ tích xảy ra này.”
Tiếng sáo vang lên, Thẩm Ngọc đã nhanh chóng làm một khúc nhạc, khi tiếng nhạc vang lên được một chút thì mặt nước có biến đổi. Một đám cá đen ngòm tụ tập lại một chỗ khép kín lại với nhau, điều này làm hắn khá ngạc nhiên, chẳng lẽ tiếng sáo kia có năng lực thao túng.
Thẩm Ngọc bước lên trên đám cá đứng vững rồi nháy mắt ra hiệu cho Thiên Tiếu, nành lực này quả nhiên là thao túng.
Lúc này cảm thấy đổi đội cũng tốt, hắn thấy được thêm một năng lực quá là tốt lành, khi hắn bước vào trong chiếc bè cá thì chúng lần lượt di chuyển một cách chậm rãi qua bờ bên kia.
“Tuy chậm nhưng rất thú vị.” Thiên Tiếu đã nghĩ như vậy đó.